Định Mệnh Em Thuộc Về Anh

Chương 1: 1: Mưa Rào Giữa Ngày Nắng Nhiệt Độ Trong Không Khí 23°c




Cuối cùng anh ta quýnh lên, liền bảo mẹ Vương Lâm Lâm lái xe đưa anh tới nơi cách nơi này năm mươi dặm, lần nữa thi triển thuật chiêu hồn, lúc này mới chắn chắn thuật pháp của mình không có vấn đề.

Thuật pháp không có vấn đề vậy thì vấn đề là ở hồn phách. Ở tình huống bình thường, tùy tiện đứng bất kỳ chỗ nào chiêu hồn, chỉ cần không ở dưới ánh nắng chói chang của mặt trời thì kiểu gì cũng có thể chiêu được ít nhất một hai hồn phách, nếu như là ở những nơi kiểu bãi tha ma hay bệnh viện thì sẽ chiêu được nhiều hồn phách hơn. Ở trường học mặc dù có dương khí trên người sinh viên nhưng cũng không đến nỗi chu vi mười dặm một hồn phách cũng không có, huống chi bây giờ trong trường học còn đang bị ma quỷ lộng hành. Nghĩ tới nghĩ lui Đường Dũng liền nghi ngờ có hồn tích ở đây.

Nhưng bởi vì xác suất hồn tích xuất hiện quá thấp, Đường Dũng cũng chỉ nghĩ thoáng quá, không tin tưởng lắm, cho đến khi Tô Mộc xuất hiện, còn bảo tôi không được rời anh ấy nửa bước thì anh ta mới chứng thực được suy đoán về hồn tích của mình.

Tôi gật đầu một cái, nếu quỷ sợ hồn tích như vậy, Tô Mộc cảm nhận được hồn tích cũng không có gì lạ. Có lẽ hồn tích kia còn chưa hoàn toàn được nuôi thành, hoặc hồn tích kia vừa được sinh ra còn chưa có thực lực mạnh cho nên Tô Mộc mới có thể tiếp tục đợi ở trường học.

Nhưng tôi vẫn có chút không hiểu. Cho dù hồn tích thật sự chưa dưỡng thành, đối với tôi lại không có uy hiếp gì thì tại sao Tô Mộc lại lo lắng cho tôi như vậy. Nhìn dáng vẻ của anh ấy thì giống như hồn tích đối với tôi còn nguy hiểm hơn đối với anh ấy.

Đường Dũng nghe tôi hỏi, hai mắt nhìn tôi đầy sâu kín, thở dài: “Cái này… liên quan tới chuyện trên người em, em tự mình hỏi lão quỷ đi. Anh ta cấm chỉ anh nói với em, nếu nói với em thì anh ta sẽ trở mặt với anh.”

Nói xong anh ta giống như ý thức được chuyện gì, lại cường điệu nói: “Mặc dù anh đây không sợ lão quỷ này chút nào, nhưng nể tình Dương Dương của anh cho nên anh vẫn phải cho anh ta mấy phần mặt mũi.”

Điêu, sợ chết đi được còn không dám thừa nhận.

Tôi âm thầm nôn ọe cái máng Đường Dũng, có điều bởi vì chuyện hồn tích còn cần anh ta hỗ trợ nên tôi cũng không vạch trần, mà chỉ nói: “Vừa rồi anh nói hồn tích sẽ không làm tổn thương người sống, vậy thực quỷ thì sao, có phải thực quỷ đầu thai thành người sống sẽ không hoàn toàn là trong phạm vi người sống? Cũng sẽ bị hồn tích để mắt tới?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.