Định Mệnh Cho Ta Gặp Nhau

Chương 523: Thật ra, hắn chỉ có năm tuổi




Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:

- Phó chủ tịch Lục, văn phòng thu hút đầu tư, địa khu đã sớm thành lập. Những huyện khác như huyện Vũ Dương cũng đã thành lập rồi. Công việc đã được khai triển một thời gian. Việc đàm phán đầu tư cho tuyến đường số 3 cũng là do văn phòng thu hút đầu tư chủ trì. Trước mắt tiến triển rất tốt.

- Đúng, cơ cấu này quả thật nên tất yếu thành lập. địa khu vùng duyên hải đều đã xây dựng chế độ như vậy, phát huy tác dụng rất lớn.

Lục Nguyệt lập tức nói:

- Hồng Vũ, bất kỳ một cơ cấu mới nào, có thể phát huy được tác dụng hay không thì người lãnh đạo đầu tiên rất quan trọng. Tôi nghĩ mời cậu ra mặt, chịu thiệt thòi làm chủ nhiệm văn phòng này, cậu thấy thế nào?

Thật đúng là bị Lý Quốc Sinh nói trúng rồi.

Xem ra, Lý Quốc Sinh đã lấy được tín nhiệm của Lục Nguyệt. Một tin tức quan trọng như vậy, Lý Quốc Sinh không ngờ còn biết trước một bước so với Phạm Hồng Vũ.

Mặc dù trong lòng rất ngạc nhiên, nhưng lại không biểu hiện ra mặt, hắn mỉm cười nói:

- Cám ơn Phó chủ tịch Lục đã tín nhiệm tôi. Chỉ là tôi tài sơ học thiển, chỉ sợ khó có thể đảm nhận trọng trách này.

Đây là đối đáp rất chừng mực.

Cũng không nói cấp trên vừa mới trọng dụng anh, anh lập tức lộ ra bộ dạng hống hách được.

Đảng viên chấp chính là phải khiêm tốn cẩn thận.

Lục Nguyệt cười ha hả, giơ tay gạt hắn nói:

- Hồng Vũ, đừng khiêm tốn quá. Người nào mà không biết cậu là người tài ba của thị xã Ngạn Hoa, thậm chí toàn bộ địa khu Ngạn Hoa này chứ? Đến thủ đô, đã kéo được hơn sáu trăm ngàn tài chính, nhận được nhiều chính sách ưu đãi. Đến Giang Khẩu lại càng thêm khó lường, đã kéo được những bốn triệu đô la Hongkong. Cậu nói, nếu cậu không đảm nhiệm công tác thu hút đầu tư thì ai còn có thể đảm nhiệm được chứ?

Nhìn qua, Lục Nguyệt và Phạm Hồng Vũ giống như rất quen thuộc, là bạn tốt của nhau.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, ánh mắt nhấp nháy nhìn Lục Nguyệt nói:

- Phó chủ tịch Lục đã quá khen. Theo tôi được biết, thị xã chúng ta còn có người so với tôi càng thêm thích hợp phụ trách công việc này.

- Hả? Là ai?

- Là Phó chủ tịch thị xã Lục, chính anh đấy.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, giọng điệu cho là đúng.

- Anh là sinh viên giỏi của trường đại học thủ đô, lại công tác ở thủ đô nhiều năm. Bất kể học thức, kiến thức, mạng lưới quan hệ xã hội đều vượt xa tôi. Không cần nói là tôi, cho dù là toàn thị xã, ai mà có thể đánh đồng với anh về những phương diện này, tìm một người cũng không ra. Công việc này do anh tự mình ký tên đầu tiên trong văn kiện, sẽ có giá trị hơn bất cứ kẻ nào.

Lục Nguyệt cũng mỉm cười, trong mắt lại hiện lên một chút tức giận.

Tốt cho Phạm Hồng Vũ cậu, dám trêu chọc tôi?

Tôi đương nhiên muốn đích thân ký tên đầu tiên trong văn kiện công tác thu hút đầu tư này. Tôi vốn được phân công cai quản thành phố này, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nhất định phải do tôi đảm nhiệm Chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư. Dựa theo lý luận này, toàn thị xã chỉ cần một Bí thư Thị ủy là được rồi, cán bộ còn lại đều là dư thừa.

- Hồng Vũ, cậu đánh giá cao tôi rồi đấy. Tôi đối với mạng lưới quan hệ ở thủ đô có quan hệ nhất định, nhưng thu hút đầu tư chủ yếu là nhắm vào bên ngoài, không phải là hướng các bộ và ủy ban trung ương quốc gia để đòi tiền. Cậu là cán bộ duy nhất có kinh nghiệm thu hút đầu tư trong toàn thị xã chúng ta. Tôi có ý kiến, mời cậu tới văn phòng thu hút đầu tư chủ trì công tác hàng ngày. Văn phòng thu hút đầu tư mặc dù là đơn vị mới, nhưng cũng là cái giá cấp trưởng phòng, xếp vào danh sách quản lý chính thức của UBND thị xã. Công việc này, chúng ta nhất định phải làm tốt, không thể sai lầm.

Lục Nguyệt rất nhanh đem cơn tức giận trong lòng cưỡng chế xuống, vẫn khẽ cười nói như trước.

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy thì đúng là nội hàm phong phú vô cùng.

Trong lúc vô ý, Lục Nguyệt liền nói cho Phạm Hồng Vũ biết, văn phòng thu hút đầu tư chính là cơ cấu cấp trưởng phòng, cậu đến làm chủ nhiệm, chính là quan thăng một cấp. Cậu vừa mới tốt nghiệp đại học, tham gia công tác chỉ hơn một năm, mới được hai mươi mốt tuổi, đã trở thành trưởng phòng, còn chưa đủ sao? Cho dù là nha môn lớn ở thủ đô, cũng có rất ít người có thể nhanh như vậy thăng lên thành cán bộ cấp trưởng phòng. Tôi trong bài văn của mình tham khảo một ít quan điểm của cậu, trong nháy mắt, tôi đã cho cậu một cấp trưởng phòng thực chức, thế là đền đáp lại rồi.

Đồng thời, Lục Nguyệt giọng điệu tuy rằng bình thản, nhưng lại mang ý tứ mệnh lệnh.

Trên danh nghĩa, tôi là mời cậu đến thương lượng, trưng cầu ý kiến của cậu, nhưng đây chỉ là một cách nói khách khí. Hiện tại tôi lấy thân phận là Phó chủ tịch thường trực thị xã, chính thức tìm cậu nói chuyện, an bài công tác mới cho cậu, cậu không có ý kiến thì phải phục tùng, có ý kiến thì cũng phải phục tùng.

Điều động công việc của cán bộ bây giờ đều là do tổ chức an bài.

Đồng chí Phạm Hồng Vũ, mời cậu làm cho rõ ràng, cậu không có quyền lựa chọn vị trí cho mình. Quyền lực là nằm trong tay tổ chức, trong tay Phó chủ tịch thị xã là Lục Nguyệt tôi đây.

Phạm Hồng Vũ nụ cười trên mặt dần chợt tắt:

- Phó chủ tịch Lục, cảm ơn sự tín nhiệm của anh đối với tôi. Không phải tôi không phục tùng an bài của tổ chức. Công tác của thị trấn Phong Lâm rất quan trọng. Việc xây dựng xí nghiệp vừa mới khởi bước, tuyệt đại bộ phận nhà xưởng, đều chưa được đầu tư. Đây đang là giai đoạn mấu chốt. Trong thời điểm mấu chốt như vậy, tôi bỗng nhiên rời khỏi Phong Lâm, khả năng là không thích hợp. Cá nhân tôi cho rằng, tình huống trước mắt tôi vẫn nên tiếp tục lưu lại thị trấn Phong Lâm.

[CHARGE=3]Lục Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc, vung nhẹ tay lên, thản nhiên nói:

- Đồng chí Hồng Vũ, đây là không có vấn đề. Công tác thị trấn Phong Lâm rất quan trọng, nhưng có Bí thư Cao ở đó, tôi thấy tất cả mọi người không cần phải lo lắng. Cậu và Bí thư Cao cộng tác hơn một năm, hẳn là đã rõ năng lực của cô ấy là rất mạnh. Sự thật cũng đã chứng minh rồi. Cao Khiết trong thời gian một năm ở thị trấn Phong Lâm, thị trấn Phong Lâm đã có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, cậu hẳn là nên tin tưởng vào năng lực của đồng chí Cao Khiết.

Lục Nguyệt cố chấp rốt cuộc đã hoàn toàn lộ ra ngoài. Chỉ cần y làm ra quyết định, mặc kệ là người khác nghĩ thế nào cũng đều phải dựa theo quy định của y mà chấp hành.

Và mặt dối trá trong tính cách của Lục Nguyệt cũng đã vô ý biểu lộ ra ngoài.

Y biết rõ thị trấn Phong Lâm phát triển không thể rời khỏi Phạm Hồng Vũ. Không có Phạm Hồng Vũ hiệp trợ, Cao Khiết rất khó trong thời gian ngắn làm ra được động tĩnh lớn như vậy. Y luôn mồm đứng ở độ cao khẳng định năng lực của Cao Khiết, chính là để cho Phạm Hồng Vũ không tiện phản bác.

Cậu không phải tốt với Cao Khiết sao?

Vậy thì cậu không thể nói Cao Khiết không có năng lực, không thể lãnh đạo được thị trấn Phong Lâm.

Phạm Hồng Vũ cười, không tiếp tục giằng co với Lục Nguyệt:

- Cá nhân tôi rất cảm ơn anh đã tín nhiệm tôi, cũng cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội này. Tuy nhiên, chuyện này quá đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn tôi chưa thể có quyết định ngay. Hãy cho tôi một chút thời gian, để tôi suy nghĩ kỹ một chút. Hai ngày nữa tôi cho anh câu trả lời xác thực. Đương nhiên, tôi ở đây tỏ thái độ, kiên quyết phục tùng bất cứ an bài nào của tổ chức.

Lục Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười, nói:

- Đương nhiên, suy nghĩ thật kỹ là nên làm. Nếu đồng chí Phạm Hồng Vũ đã nói kiên quyết phục tùng bố trí của tổ chức thì tôi rất vui mừng. Chúng ta là cán bộ Đảng viên, nên có loại giác ngộ này.

Chỉ cần thị xã có quyết định, tôi không tin cậu có thể bay lên trời.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.

Cán bộ hẳn là kiên quyết phục tùng bố trí của tổ chức, nhưng tên của tổ chức không nhất định phải là Lục Nguyệt.

- Cái gì? Muốn cậu đến phòng thu hút đầu tư ở thị xã?

Cao Khiết vừa nghe liền đứng bật dậy, hai tay khoanh trước ngực, đi tới đi lui trong phòng làm việc, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, sắc mặt giận dữ.

- Anh ta nghĩ thật là hay!

Sau khi rời khỏi văn phòng của Lục Nguyệt, Phạm Hồng Vũ cũng không ở lại, ngay tại quán cơm nhỏ gần đó ăn một chút rồi lập tức lái ô tô về lại thị trấn, báo cáo với Cao Khiết tình huống này.

Phản ứng của Cao Khiết đúng như Phạm Hồng Vũ đã sở liệu.

- Haha, Phó chủ tịch Lục này tính toán thật là khá. Anh ta đây là coi trọng quan hệ nhân mạch của cậu, muốn cho Bảo Hưng, Lý Xuân Vũ, Lệnh Hòa Phồn những người này gián tiếp vì anh ta mà phục vụ. Có được thành tích thì công lao sẽ thuộc về Lục Nguyệt anh ta. Còn Phạm Hồng Vũ cậu thì trở thành chân sai vặt.

Cao Khiết không chút khách khí vạch trần thực tâm đích thật của Lục Nguyệt.

Phạm Hồng Vũ thật ra không có tức giận, cười nói:

- Cho nên tôi nói Phó chủ tịch thị xã Lục chính là cao thủ, đỉnh đầu có nón quan cấp trưởng phòng. Ngay cả Bảo Hưng, Lý Xuân Vũ những người này cũng có thể sử dụng. Chiêu tá đúng là lực đả lực (mượn lực đẩy lực) này. Nhưng tôi hiện tại lo lắng nhất không phải là cái này.

- Cậu lo lắng cái gì?

Cao Khiết dừng bước, thẳng nhìn Phạm Hồng Vũ.

- Phân tích của chúng ta lúc trước đã xuất hiện sai lầm. Lục Nguyệt quả thật là hướng Bí thư Cao mà tới.

Phạm Hồng Vũ nói xong, nhếch miệng cười.

- Cậu…đến lúc nào rồi mà cậu còn càn quấy như vậy?

Cao Khiết lập tức bị chọc tức, đôi giày đen nện xuống đất, căm tức nhìn Phạm Hồng Vũ.

- Thực là như thế mà!

Phạm Hồng Vũ lại coi là sự thật.

- Trước tiên, đem tôi điều đi, bên cạnh Bí thư Cao sẽ không còn hộ vệ nữa. Sau đó Phó chủ tịch Lục sẽ danh chính ngôn thuận đối với Bí thư Cao tỏ vẻ quan tâm. Haha, hảo thủ đoạn.

- Phạm Hồng Vũ, cậu có phải cảm thấy tôi không ai muốn phải không? Ai tốt với tôi, tôi liền khẩn cấp gả cho người đó?

Cao Khiết lạnh lùng nói. Xem ra cô là giận thật.

Phạm Hồng Vũ vội vàng rụt cổ lại, cười ha hả, lấy thuốc lá trong túi ra.

- Đừng hút thuốc nữa, mau nghĩ cách đi.

Cao Khiết cả giận nói.

Thị trấn Phong Lâm lúc này bày ra động tĩnh lớn như vậy, ai cũng có thể rời đi nhưng Phạm Hồng Vũ thì không. Cao Khiết tuy rằng không coi nhẹ mình, nhưng rất rõ, nếu lúc này Phạm Hồng Vũ rời khỏi thị trấn Phong Lâm, tình thế tốt hiện tại chỉ sợ sẽ lập tức trôi sông.

Phạm Hồng Vũ không để ý đến lời cảnh cáo của Cao Khiết, chậm rãi hút thuốc, lúc này mới chậm rãi nói:

- Chị, Phó chủ tịch Lục tuy rằng là cao thủ, đầu óc mưu mô, nhưng những người khác cũng không phải là kẻ ngốc. Nhất là Bí thư Tống, tôi phỏng chừng trong khoảng thời gian này đã suy nghĩ ra rồi. Chủ tịch thị xã Nhạc hẳn cũng sẽ không nhàn rỗi.

- Sao?

Cao Khiết hai hàng lông mày dương lên.

- Tuy nhiên, Bí thư Cao, Phó chủ tịch Lục đưa ra điều kiện khá là mê người. Không dối gạt chị, tôi hiện tại trong mắt tất cả đều là cái nón quan cấp trưởng phòng.

Phạm Hồng Vũ cười hì hì nói.

Người này mê làm quan!

Cao Khiết hận đến nghiến răng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.