Định Mệnh Cho Em Được Gặp Anh

Chương 20: 20: Không Phải Là Rắn Hư




Sau chuyện của Baird từ buổi ngoại khóa lần trước, mối quan hệ giữa Trần Lạc, Isabella và Alice xảy ra thay đổi về chất.

Alice bắt đầu thường xuyên mang cho hắn một ít bánh ngọt và đồ ăn vặt mỗi lần nàng qua hỏi bài. Quá đáng hơn là nàng thế mà mượn cớ hỏi bài, thỉnh thoảng tạo ra một ít cơ hội tiếp xúc thân thể với Trần Lạc. Điều này khiến Trần Lạc không thể không nghi ngờ, Alice có phải muốn tán tỉnh hắn hay không.

Vấn đề là ngoại trừ những món quà nho nhỏ và không biết vô tình hay cố ý va chạm, nàng cũng không làm gì quá đáng hơn. Ngoại trừ đề cao cảnh giác, Trần Lạc cũng không biết nói điều gì cho tốt.

Trừ việc đó ra, giữa Isabella và hắn tựa hồ cũng không tránh khỏi tị hiềm, nàng thậm chí có thể đứng cạnh Trần Lạc lúc hắn đang thay quần áo ------ cho dù nàng quay lưng lại, Trần Lạc vẫn cảm thấy có chút không ổn.

Đừng nói nàng chỉ là học tỷ, dưới tình huống này, chị em ruột cũng muốn tránh tị hiềm.

Chẳng qua lúc này kiên trì kêu nàng ra ngoài, cũng có vẻ hơi chi li, sau khi sửa sang lại quần áo đàng hoàng, Trần Lạc bước xuống giường nói: "Xong rồi."

Isabella xoay người, không kịp chờ đợi hỏi: "Blair, cậu còn nhớ rõ Baird không?"

"Nhớ rõ" Trần Lạc gật đầu, đáp: "Tên Ma Pháp sư giống giống như ăn mày gặp phải trong buổi ngoại khóa, làm sao vậy, hắn chết rồi hả?"

"Hắn bị người đánh chết!" Trong giọng của nàng toát ra vẻ khó tin, nàng tiếp tục: "Hôm qua hiệp hội Ma Pháp đã tuyên bố tin tức này, người giết chết hắn gọi là Trần Lạc. Tớ gặp hắn một lần ở hiệp hội Ma Pháp, hắn là một Ma Pháp sư trung niên yêu thích mùi nước hoa bách hợp. Lúc ấy, tớ còn tưởng rằng hắn là Ma Pháp học đồ, không ngờ hắn lại lợi hại như vậy, vậy mà có thể giết chết Ma Pháp sư cao cấp..."

"Ừm..." Trần Lạc lên tiếng, biểu thị mình biết rồi.

"Ồ?" Isabella đăm đăm nhìn hắn. "Blair, hắn là ân nhân cứu mạng của chúng ta, cậu không muốn nói điều gì sao?"

Trên mặt của Trần Lạc lộ ra vẻ cảm kích. "Cám ơn hắn đã cứu mạng chúng ta."

"Một chút thành ý cũng không có..." Isabella lườm hắn một cái, nâng cằm lên bắt đầu nói một mình. "Cậu nói, Trần Lạc này và Lạc Thần của hiệp hội Toán Học có phải là một người hay không, hắn có thể giết chết Baird, chẳng lẽ hắn là Đại Ma Pháp sư sao?"

Trần Lạc còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, hắn ngáp một cái rõ to, lẩm bẩm: "Có lẽ vậy..."

"May mà có hắn, bằng không, ngày đó chúng ta đã chết cùng một chỗ." Isabella vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi như cũ. "Cha tớ đã cho người tìm kiếm hắn, chúng ta hẳn nên trước mặt hắn cảm ơn, nhưng mà hiệp hội Ma Pháp cũng nói bọn họ không biết Trần Lạc ở nơi nào."

Trần Lạc khua tay, nói: "Có lẽ hắn thích khiêm tốn, không mong chúng ta đi tìm hắn. Bằng không, những học giả của hiệp hội Toán Học không phải đã sớm tìm được hắn rồi sao?"

"Nói cũng đúng." Isabella gật đầu. "Những Ma Pháp sư lợi hại có tính tình thường rất kỳ quặc..."

"Cho nên nói, lần này chúng ta có thể sống sót, toàn bộ nhờ vào may mắn." Trần Lạc lườm nàng một chút. "Sau này ngoan ngoãn nghe lời, không cần vì ít việc nhỏ râu ria mà đi mạo hiểm, so con thỏ của mình với Alice ai lớn hơn rất quan trọng sao, cậu không phải tự rước nhục..."

Không đợi Trần Lạc nói xong, Isabella liền cuối đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Blair, người ta biết sai rồi mà..."

Giọng nói của nàng đột nhiên thay đổi để Trần Lạc nghe xong toàn thân bủn rủn, không thể không nói, lúc Isabella nhõng nhẽo, người bình thường thật sự không ngăn cản được.

Sau tai nạn lần trước, tính tình của Isabella cũng thay đổi rất nhiều, ít nhất biết nhận thua với Trần Lạc, đây là một tiến bộ rất tốt.

Về chủ đề "Trần Lạc" không thể thảo luận sâu hơn với Isabella, Trần Lạc triệu hồi ra một thủy cầu thuật để rửa mặt, đoạn hắn nói lảng sang chuyện khác: "Hôm nay cậu tới sớm như thế có chuyện gì sao?"

Isabella nghe vậy, trên mặt tràn đầy phấn khởi, nàng nói: “Hôm qua người hầu nhà tớ bắt được hai con thỏ, Blair, hôm nay chúng ta ăn thịt thỏ đi!”

...

Có một số việc không làm hoặc làm vô số lần.

Ăn một đùi thỏ nướng của Trần Lạc, trong mắt của Isabella, con thỏ đã không phải là loài động vật nhỏ đáng yêu, mà là biểu tượng của sự tà ác.

Chẳng qua hôm nay Trần Lạc cũng không tính ăn thịt thỏ nướng. Mấy hôm trước, lúc hắn đi dạo phố với Isabella và cô Britney, vậy mà trong lúc vô tình phát hiện ra trái ớt.

Chỉ có điều, mọi người ở đây cũng không xem trái ớt là gia vị thức ăn, mà là loại thực vật để trang trí, khó trách trước đó hắn rảo khắp chợ bán thức ăn cũng không tìm được.

Cũng không biết trong thế giới song song này, đến cùng đại lục Thần Ân nằm ở chỗ nào, bên ngoài còn có châu lục khác hay không. Trần Lạc lật hết sách sử cũng không tìm được thông tin về vấn đề này.

Mọi người trên đại lục Thần Ân đối với chuyện ở thế giới bên ngoài, hoàn toàn mù tịt.

Món ăn của ngày hôm này là thịt thỏ tê cay. Tuy nói trước kia Trần Lạc không thích ăn cay như vậy, nhưng thức ăn trên đại lục Thần Ân chủ yếu là đồ ngọt, Trần Lạc thật sự nhung nhớ loại cảm giác này.

"Nước, nước..." Isabella cầm ly nước tu ừng ực một hơi cạn sạch, không có tí phong độ thục nữ nào, thế rồi nàng nhìn sang Trần Lạc, hỏi: “Blair, cậu bỏ thứ gì trong món này thế... ăn ngon quá chừng luôn!”

Trần Lạc vốn tưởng rằng Isabella và cô Britney không quen mùi vị của trái ớt, bởi vậy nấu cho các nàng một phần không cay, không nghĩ tới Isabella mặc dù sắc mặt đã đỏ bừng nhưng đũa trên tay cũng không ngừng lại.

Trong khoảng thời gian này, nàng sử dụng đũa càng ngày càng thuần thục.

Trần Lạc cầm lấy ly của mình, nhìn về phía Britney, nói: “Cô Britney, làm phiền cô giúp em biến nước thành băng.”

Chuyện này đối với Britney mà nói vô cùng đơn giản. Rất nhanh, Trần Lạc liền có một ly nước đá để đỡ cay.

Isabella vẫn một mực quan sát cử động của Trần Lạc, về phương diện ăn uống, có một số việc mặc dù nàng không biết vì sao, nhưng nàng biết, theo Trần Lạc nhất định không sai.

Nàng chạy đến bên cạnh Britney, nói: “Cô Britney, em cũng muốn một ly nước đá.”

Trần Lạc nhìn nàng một cái, nói: "Mấy ngày nay cậu không thể uống nước lạnh."

"Vì sao?" Isabella không phục nhìn hắn, hỏi: "Rõ ràng cậu cũng có thể uống!"

Trần Lạc lắc đầu, cũng không tiếp tục khuyên nàng nữa, có chút thua thiệt, nàng ăn được một lần về sau sẽ không tái phạm.

Uống một ngụm nước đá, Isabella rốt cuộc hiểu rõ vì sao Trần Lạc sẽ yêu cầu cô Britney như vậy.

Uống một ngụm nước nóng, cảm giác kích thích của món ăn mang lại cho nàng sẽ khuếch đại, nhưng uống một ngụm nước đá, cảm giác kích thích này sẽ bị áp chế xuống.

Thế là nàng quả quyết dứt uống liền tù tì ba ly nước đá lớn.

Trần Lạc mắt thấy nàng tìm đường chết, cũng không nhắc nhở, mà yên lặng đặt ấm nước lên bếp lò.

Cơm nước xong xuôi, Trần Lạc đang chuẩn bị giúp cô Britney dọn dẹp bát đũa. Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Hắn mở cửa, thấy được phó viện trưởng Archie, cũng đã rất lâu không gặp Calvin và Odry.

Trần Lạc mỉm cười, nói: "Hội trưởng Calvin, đã lâu không gặp."

Calvin nhìn hắn, cười nói: "Chúc mừng Blair tiên sinh, chúc mừng tiểu thư Britney..."

...

Hôm nay, Calvin và Odry mới vừa trở về từ Vương Đô, đã lập tức không kịp chờ đợi đến nhà báo tin vui.

Giải Edwin bị Trần Lạc và cô Britney lấy được. Không chỉ là vinh dự của bọn họ, đồng thời cũng có thể mang đến cho phân hội Toán Học thành Yapool nhiều chỗ tốt.

"Chúc mừng hai vị." Calvin nhìn Trần Lạc và Britney, nói: "Giải Edwin bình chọn nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên ta thấy ban giám khảo đều thống ý kiến người đoạt giải, căn bản không cần chúng ta tranh thủ...”

Odry cảm thán: "Thành tích của ngài Blair thật sự quá mức loá mắt, ngay cả hội trưởng đại nhân cũng tán thưởng không thôi..."

Trần Lạc đứng kế bên Britney, có chút mất hết cả hứng.

Ngoại trừ tiền bạc và ma pháp, có rất ít đồ vật có thể làm cho hắn cảm thấy thú vị.

Không có tiền thưởng, còn không có ý nghĩa bằng dỗ dành Isabella cao hứng. Dù sao, nàng vừa cao hứng, có lẽ sẽ cống hiến một tháng tiền tiêu vặt của mình vì cải thiện bữa ăn cho bọn họ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.