Định Mệnh Anh Và Em

Chương 7




“Phanh…”

Lạc Thiên Uy bị quản gia nặng nề ném xuống đất, cánh cửa của tầng hầm bị đóng lại, trước mắt hắn lâm vào một mảnh đen kịt, âm u.“Hắc hắc, tiểu thiếu gia vừa rồi là tôi cứu tiểu thiếu gia nha, tiểu thiếu gia định cảm kích tôi như thế nào đây?”

Quản gia đáy mắt lập lòe lên ngọn lửa dục vọng, đôi mắt tham lam dâm tục nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Uy như đang nhìn một người con gái trần truồng, bước từng bước hèn mọn về phía cậu bé.“Cút!”

Khuôn mặt anh tuấn của Lạc Thiên Uy hiện lên tia thị huyết tàn nhẫn, âm thanh lạnh như băng vạch phá đêm mưa tầm tã này, lộ ra một cổ ngoan độc bẩm sinh.Quản gia như thể đang nghe được câu chuyện buồn cười nhất, hắn phát ra một tràng cười lạnh, một tay không cố kị chui vào trong quần áo của Lạc Thiên Uy.“Muốn ta cút đi sao? Vậy ai đến bôi thuốc cho ngươi đây? Miệng vết thương của ngươi nghiêm trọng như vậy, không có ta thì ngươi sẽ chết đó”

.Câu nói như thể hiện sự quan tâm, nhưng một bên lại vuốt cằm đánh giá cậu bé chỉ có 6,7 tuổi trước mắt, trong mắt của cậu bé có hàn khí âm lãnh không phù hợp với tuổi làm cho tim hắn đập nhanh, nhưng mặc dù là vậy hắn cũng không có ý định buông tha dễ dàng như vậyHắn đã bị thương thành như vậy mà phu nhân còn dặn 3 ngày không cho ăn cơm, chắc chắn hắn sẽ không qua khỏi.

Dù sao thì hắn cũng chết không bằng trước khi chết để hắn nếm thử thế nào là dục tiên dục tử, dù sao cũng chưa bao giờ được nếm qua một nam hài xinh đẹp như thế này.“Để ta xem thử thương thế của ngươi ra sao.”

Chưa kịp giật quần áo của cậu bé xuống thì đã phát ra một tiếng rên thống khổ.Nguyên lai là Lạc Thiên Uy đã thừa dịp hắn tới gần há mồm hết sức hướng bả vai của hắn hung hăng cắn xuống, dòng máu đỏ tươi nương theo vai tên quản gia chảy xuống.“Mày, cái tên tiểu tử thúi này dám cắn ta! Xem ta hôm nay trừng trị ngươi như thế nào.”

Tên quản gia hoàn toàn bị chọc giận, hắn hung hăng tát vào mặt cậu bé một bạt tai rõ kêu, kéo cậu bé lại gần.“Thả ta ra, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận!”

Tròng mắt Lạc Thiên Uy lạnh như băng bắn ra tia thị huyết, đồng tử dữ tợn, hắn dùng khí lực toàn thân nắm chặt 2 tay lại thành năm đấm.Quản gia dữ tợn cười to lên, con ngươi đen lập lòe đùa cợt: “Tiểu tử, mày cho rằng mình là thiếu gia thật sao? Mày chẳng qua là nghiệt chủng do lão gia ở bên ngoài lưu lại mà thôi, ngoan ngoãn cho ta chơi mấy lần, có lẽ khi ta chán sẽ làm điều gì đó tốt ày, bằng không mày sẽ hối hận”

.Nói xong, hắn nắm chặt tóc của Lạc Thiên Uy, bàn tay hung ác kéo một cái.lạc Thiên Uy chịu đựng sỉ nhục, hung hăng trừng mắt quản gia, gân xanh trên trán cơ hồ sắp tuôn ra mà tên quản gia lại giật dây lưng của chính mình ra, xoay người cạu bé lại.Ngoài cửa sổ gió lạnh tàn sát bữa bãi, sấm sét vang dội, nương theo gió lạnh như băng lọt vào tầng hầm, Lạc Thiên Uy rốt cuộc không nhịn được nữa khóc to lên.Đúng lúc này, cánh cửa tầng hầm đột ngột bị đẩy ra, một người thiếu nữ mặc âu phục xuất hiện ở cửa ra vào.Nàng như là thiên sứ trên trời giáng xuống, khoac trên người bộ váy được làm bằng tơ sợi, bên hông buộc một chiếc nơ bươm bướm, tóc dài đen nhánh buông ở hai vai, tại bên tóc mai kia có một cái cài tóc tinh sảo xinh đẹp.“Buông hắn ra”

Lạc Tích Tuyết tức giận quát, hai mắt gắt gao nhìn thẳng vào tên quản gia, con người xinh đẹp tràn đầy chán ghét.Vừa rồi nàng từ trong phòng đi ra, vừa vặn trong thấy quản gia kéo một cậu bé xuống tầng hầm, nàng từ xa đã nhìn thấy cậu bé này trắng noãn, điều này làm cho nàng lo lắng không phải bệnh cũ của tên quản gia biến thái này lại tái phát đó chứ.“Đại tiểu thư là phu nhân bảo tôi đem hắn nhốt vào đây”

Hoa quản gia cũng không có ý định buông Lạc Thiên Uy ra, ngược lại còn đem phu nhân ra làm bia chắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.