Định Mệnh Anh Và Em

Chương 46




Thần sắc lạc Chấn Long âm trầm lạnh lùng, trong tròng mắt đen ngưng kết một cỗ tức giận, hắn sải bước đi lên trước, không chút do sự cho Lạc Tích Tuyết một bạt tai.

"Tích Tuyết, con bây giờ là bộ dáng gì đây? Mẹ kế con tới Russia tìm ta, nói với ta con cùng Thiên Uy có quan hệ ta còn không tin, không nghĩ tới khi ta vừa mới trở lại lại để ta thấy tình huông như thế này."

Lạc Chấn Long hung hăng trách cứ cô, đôi mắt hừng hực lửa giận nhìn về phía Tích Tuyết.

"Cha, chuyện không phải như cha nghĩ đâu, hãy để con giải thích đã" Lạc Tích Tuyết lấy tay che bên má phải đang nóng rực cuả mình, nước mắt cũng theo đó mà tràn ra.

Thân thể cô run run, uất ức đáng thương, bả vai cô run nhẹ, sắc mặt trắng bệch.

Cha thế nhưng không tìm hiểu rõ nguyên do đã cho cô một bạt tai? Cha biết rõ cô không phải là đứa con gái như thế mà.

"Cha, thật ra thì..."

Lạc Thiên Uy đau lòng ngang nhiên chen vào đỡ bả vai của Tích Tuyết, ngẩng đầu lên tức giận trừng Lạc Chấn Long.

"Con câm miệng" Lạc Chấn Long quát con trai mình, hắn nhíu mày, ánh mắt lãnh khốc trừng Lạc Tích Tuyết:"Tích Tuyết, em trai con mới mừoi sáu tuổi, nó còn chưa đến tuổi vị thành niên, còn con đã hai mươi tuổi rồi, loại quan hệ nam nữ trái luân thường đạo lý này đến con nít còn hiểu, không cấn ta phải dạy cho con chứ?"

"Cha..."

Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, trong mắt nước mắt càng trào ra hơn.

Tại sao cha lại nói như vậy, đây chẳng phải là cha đang che chở cho Lạc Thiên Uy và chỉ trích cô sao?

Tại sao? Cũng bởi vì hắn là con trai, có thể kế thừa gia nghiệp, cho nên cha trọng nam khinh nữ bảo vệ cho hắn sao?

"Con hiểu được chăm sóc cho em trai là chuyện tốt, nhưng mọi việc dù sao cũng phải có giới hạn, nếu như con vượt qua giới hạn này, nếu có lần sau nữa thì không phải chỉ là một cái tát đơn giản như thế này.

Ta nói như vậy, con hiểu không?" Thanh âm Lạc Chấn Long tràn ngập sự cảnh cáo, trong mắt chưa bao giờ tràn đầy hàn khí như thế, giống như Lạc Tích Tuyết không phải là con gái của hắn mà chỉ như một lợi phẩm chờ trao đổi mà thôi.

Lạc Tích Tuyết rùng mình liên tiếp, trong mắt chứa đựng nước mắt, chỉ có thể uất ức gật đầu một cái:" Dạ, con biết rồi"

Lạc Chấn Long nắm hai nấm tay phát ra tiếng răng rắc, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Thiên Uy đang đứng ở một bên, che giấu trong mắt sự tức giận, chỉ nhàn nhạt nói:"Thiên Uy, một chút nữa xuống ăn sáng với cha, đem báo cáo của công ty trong mấy ngày qua báo cáo lại cho cha".

"Dạ" Lạc Thiên Uy gật đầu một cái, mặc dù giọng nói rất cung kính nhưng đôi con ngươi lại tràn đầy địch ý nhìn cha của mình.

Hắn hận chính bản thân hắn, hắn thế nhưng lại làm tổn thương Tích Tuyết của hắn, lại còn để cho cha trước mặt hắn tát cô một bạt tai.

Hắn nhìn thấy cô rơi nước mắt làm lòng hắn đau nhói, nếu không phải bởi chính hắn đêm qua mê luyến ôm cô không rời đi thì sáng nay sẽ không bị cha bắt gặp, càng sẽ không làm cho cô bị đánh, nghĩ tới đây, trong con ngươi của Lạc Thiên Uy hiện lên tia ảo não.

Lạc Chấn Long không nói gì nữa rời đi, chỉ là mang theo sự tức giận khó nói nên lời.

Lạc Tích Tuyết khép hờ đôi mắt, lông mi có chút run run, vẻ mặt đau khổ.

Cha thật đã nghĩ oan cho cô, cô chưa bao giờ làm gì làm cha thất vọng và bại hoại danh tiếng của Lạc gia.

Lạc Thiên Uy thận trọng đến gần cô, cầm chăn phủ lên bả vai yếu ớt cảu cô, dịu dàng nói:"Chị đi ngủ chút đi, lát tôi sẽ tìm cha giải thích"

"Không cần, dù sao cha cũng nghĩ là chị sai, em không cần phải chịu phạt đâu" Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, khẽ thở dài một tiếng, nghi ngờ hỏi:"Chị chỉ muốn biết, tối ngày hôm qua giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì hay không thôi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.