Định Mệnh Anh Và Em

Chương 32




“Ưm…”

Lạc Tích Tuyết dùng sức toàn thân giãy dụa, chân tay đạp lung tung.

“Đừng lên tiếng, nếu không tôi lập tức sẽ giết cô”

Thanh âm lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai.

Lạc Tích Tuyết co rúm lại một chút, dừng lại giãy dụa, không phát ra âm thanh nào.

Người đàn ông kéo cô vào một góc tối của con hẻm, không lâu sau đó họ nghe thấy tiếng bước chân của bọn côn đồ.

“Tìm thấy người chưa?”

Một tên cầm đầu híp mắt hỏi.

“Kỳ quái, mới vừa rồi vẫn còn ở đây mà, qua bên kia tìm chút coi”

Đôi mắt của Văn Thân Nam liếc nhìn xung quanh một vòng thấy không có gì khác thường nên dẫn bọn đàn em đi chỗ khác.

Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng đi xa, thần kinh Lạc Tích Tuyết mới buông lỏng được chút xíu, cô nghiêng người ý bảo người đàn ông buông cô ra.

“là anh?”

Người đàn ông buông cô ra, một cái chớp mắt cô nhớ tới khuôn mặt quá mức anh tuấn dưới ánh trăng đêm đó cả gan làm điều xằng bậy với cô.

Lại là Lãnh Khinh?Cô như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp hắn trong tình huống như thế này? Hắn không phải có rất nhiều tiền sao? Sao lại bị đám côn đồ kia rượt đuổi vào trong ngõ hẹp như thế này? Không phải hắn đắc tội với người nào đó chứ?“Người đẹp, là em?”

Lãnh Khinh ngẩng đầu lên, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt tà mị xẹt qua tia vui mừng như có lại như không.

Nếu không phải vì người đẹp này thì hắn cũng sẽ không từ ngàn dặm xa xôi đang nghỉ ngơi trên đảo mà chạy về đây, không nghĩ tới mới về nước lại bị một đám người ám sát, bị bọn côn đồ này phục kích thiếu chút nữa là bỏ mạng.

KHông nghĩ tới hắn lại gặp cô trùng hợp như thế này, cô đến tột cùng là ông trời ban cho hắn sao?Ánh mắt thâm trầm của Lãnh Khinh nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết thấy gương mặt kiều diễm của cô phiếm hồng thật là mê người, hắn nhịn không được đưa tay muốn đem cô ôm vào trong ngực.

“Anh làm gì đấy?”

Lạc tích Tuyết cảnh giác lui về sau một bước, cô rất không thích ánh mắt hắn nhìn co, càng không muốn cùng hắn tiếp xúc quá nhiều.

Cô đẩy hắn ra, chuẩn bị rời đi lại thấy sắc mặt của Lãnh Khinh có gì đó không ổn.

Mới vừa rồi Lãnh Khinh bị Lạc Tích Tuyết đẩy ra nên bị động vào vết thương, làm hắn hít thở có chút khó khăn.

“Anh làm sao vậy?”

lạc Tích Tuyết nghi ngờ đến gần, lại thấy trước ngực áo của hắn có một mảng đỏ tươi, cô sợ hãi kêu lên: “Anh bị thương?”

“Người phụ nữ ngốc”

Lãnh Khinh hướng cô gầm nhẹ một tiếng, bởi vì cô đã không để ý và coi thường hắn.

“Vết thương của anh có nghiêm trọng không?”

Lạc Tích Tuyết lo lắng nhếch lông mày lên hỏi, chủ động nâng hai cánh tay của hắn lên gác lên vai của cô:”

Đi, tôi dẫn anh đi bệnh viện”

“Chính em làm tôi ra nông nỗi này đấy!”

Lãnh Khinh tức giận khiển trách nhưng thấy cô lo lắng cho hắn thì trong lòng lại thấy ấm áp vô cùng.

“Việc này thì có liên quan gì đến tôi chứ?”

Lạc Tích Tuyết dùng hết sức đỡ hắn, buồn bực hỏi.

Người đàn ông này ăn gì mà nặng thế!!!“Ai cho em dám cúp điện thoại của tôi?”

Lãnh Khinh nhỏ giọng mà căm tức hỏiLạc Tích Tuyết nhíu mày:”

Tôi ngắt điện thoại của anh sao? Anh có gọi điện cho tôi hả?”

Lãnh Khinh bị một câu cô nói mà sắc mặt xanh ngắt, gân xanh hiện lên dữ dội, hận không thể ngay tại chỗ này bóp chết cô:”

Em là người phụ nữ không có lương tâm, tránh ra”

Hắn hung hăng hướng Lạc Tích Tuyết rống lên một câu, sức lực không nhẹ đẩy cô ra.

Lần đầu tiên trong đời hắn chủ động gọi điện ột cô gái, gặp phải sự cự tuyệt không nói gì nhưng thậm chí ngay cả điện thoại hắn có gọi cho cô mà cô cũng không nhớ nổi, có thể thấy được cô căn bản không có đặt hắn ở trong lòng.

“Anh…”

Lạc Tích Tuyết nghi hoặc nhìn hắn, không biết tại sao hắn lại có phản ứng lớn như vậy, vừa định mở miệng nói nhưng không ngờ trên đầu đột nhiên một hồi mơ màng, cô ôm lấy đầu té xíu trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.