Định Luật Nhím

Chương 87




CHUYỂN NGỮ: RÙA

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Trầm Mạn Thanh tháo kính râm xuống, quay sang chỗ cô nói: “Nam Tuyền?”

Tô Trản vươn tay ra, gật đầu: “Trầm tổng.”

Trầm Mạn Thanh khẽ nâng khóe miệng, vẽ ra một đường cong, cười nhẹ: “Tôi đã gặp cô, ở San Francisco.”

Tô Trản gật đầu: “Ừm, tôi vẫn nhớ cô.”

Hai người ngầm hiểu ý nhau. Cũng không ai lên tiếng, Đạo diễn Lưu vỗ tay một tiếng, vui vẻ nói: “ Hai người biết nhau sao? Vậy thì tốt quá, Nam Tuyền, cô nói chuyện với Trầm tổng một chút trước đi, tôi đi mở máy đã.”

Trầm Mạn Thanh nhìn Tô Trản một cái, lên tiếng: “Anh cứ đi thu xếp đi, đừng để ý đến tôi, hôm nay tôi tiện đường đi ngang qua đây, mới đến đây nhìn xem một chút tiến độ kịch bản, mấy đứa trẻ trong câu lạc bộ của tôi đều rất mong chờ bộ phim lần này.”

Đạo diễn Lưu gật đầu với Tô Trản, ánh mắt ra hiệu cho Tô Trản, sau đó rời đi.

Ở Studio người đi qua đi lại, Thịnh Thiên Vi bưng chén nước nóng đi tới, chuyển qua, khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt ngào, “Trầm trổng, uống chút nước đi.” Sau đó ánh mắt khích lệ Tô Trản cố lên, sau đó mới rời khỏi.

Trầm Mạn Thanh nhận lấy, tao nhã thổi nhẹ, nói: “Tôi có thể gọi cô là Tô Trản không? “

Dưới rạp che nắng chỉ còn hai người bọn họ, Tô Trản cười thoải mái: “Được.”

Không thể không công nhận rằng Trầm Mạn Thanh là một người phụ nữ rất tao nhã đoan trang, toàn thân cô ấy toát ra sức quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, trên mặt đánh đồ trang điểm cao cấp, trang điểm tinh tế, khuôn mặt rạng rỡ, không làm lộ ra tuổi thật của cô.

“Tại sao cô lại muốn làm một bộ phim như thế này?” Cô ấy từ từ uống nước, dường như thật sự muốn tán gẫu cùng cô.

Tô Trản không hề buông lỏng cảnh giác, nhìn vào mắt cô ấy, nói: “Mở rộng eSport.”

Đây chính là tuyên bố của cô, lý do thực sự, cô nghĩ, không cần người khác hiểu.

Trầm Mạn Thanh gật đầu tán thành, bưng cái chén, ánh mắt nhìn lướt qua một vòng rồi mới nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Khó có một cô bé lại có ý tưởng này.”

Tô Trản cười, mắt nhìn đi nơi khác: “Tôi thực sự ngưỡng mộ những người chuyên nghiệp lặng lẽ chơi tận mười năm như bọn họ, bọn họ đều vì làm vẻ vang tổ quốc, đều là niềm kiêu hãnh và cũng như thi đấu thể thao vậy, không nên bị mọi người kì thị.

Trầm Mạn Thanh không nặng không nhẹ: “ Pot sao?”

Tô Trản tựa vào ghế, vẻ mặt không thay đổi, đánh giá một điều rất đúng trọng tâm, “ Anh ấy là một tuyển thủ chuyên nghiệp hiếm gặp.”

Trầm Mạn Thanh: “Nghe nói hai người đã xa nhau ba năm?”

Tô Trản không trả lời.

Trầm Mạn Thanh nói tiếp: “Có phải anh ta là một người đàn ông rất khó hiểu?”

Tô Trản không nói lời nào.

Trầm Mạn Thanh nhìn thẳng vào mắt cô: “Có phải anh ta đối với phụ nữ rất tuyệt tình không?”

“…”

Trầm Mạn Thanh: “ Còn thích anh ta sao?”

Thấy cô không nói lời nào, Trầm Mạn Thanh cười cười, dựa người ra sau, bày ra dáng vẻ của người thắng cuộc: “Tôi đã nói rồi, đàn ông giống như anh ta, phụ nữ nào cũng đều không nắm bắt được.”

Tô Trản nhàn nhạt cắt ngang: “Trầm tổng, xem ra cô không có hứng thú đối với kịch bản này, tôi có việc bận xin đi trước.”

Chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Trầm Mạn Thanh tựa người vào ghế, nhàn nhã nhìn vẻ mặt của cô: “Còn nhớ tôi đã nói câu gì ở San Francisco không?”
  • I’ll find someone like you a you.
Tô Trản quay lưng về phía cô ta, nhắm mắt lại, cố gắng làm cho mình đọc rõ ràng từng chữ: “Tôi chỉ nhớ cuộc tranh tài đó anh ấy thắng.”

Trầm Mạn Thanh nở nụ cười mãn nguyện, đứng lên, giày cao gót đi trên mặt đất, cao hơn nửa cái đầu so với cô, đi đến bên cạnh cô, nhìn một cái, chậm rãi nói: “Chẳng lẽ cô không cảm thấy rằng, dê con nuôi béo để thịt, ăn, không phải là mĩ vị sao?”

Nói xong câu cuối, trên măt cô không còn ý cười, môi mím chặt tạo thành một đường thẳng, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp dường như trở thành vũ khí sắc bén, Tô Trản nắm chặt tay: “Không chiếm được sẽ phá hủy, ý của cô là như thế sao? “

Trên mặt Trầm Mạn Thanh một lần nữa hiện ra chữ rất vui vẻ, từ chối cho ý kiến.

Tô Trản: “Cũng bởi vì trước đây anh ấy rút khỏi câu lạc bộ, lập đội riêng? Trầm tổng, lòng dạ cùng tầm mắt của cô cũng hẹp hòi qua đi? “

“Hẹp hòi? Anh ta lúc trước lấy đi bao nhiêu nhân tài trong đội của tôi? Bao nhiêu người? Năm đó vì anh ta tôi mới phải giải tán, tổn thất bao nhiêu? Anh ta đã từng nghĩ chưa? Không có cửa đâu!”

“Vậy cô muốn thế nào?”

Trầm Mạn Thanh không nói tiếng nào.

Cô muốn thế nào?

Trong thế giới của Trầm Mạn Thanh, thích đàn ông chỉ có hai loại kết quả, hoặc là đoạt được, hoặc là phá hủy.

Hiển nhiên, Từ Gia Diễn không phải loại thứ nhất, anh ta căn bản không hề nể mặt cô, nếu không năm đó cũng không rút khỏi câu lạc bộ.

Màn đêm buông xuống, Trầm Mạn Thanh bỏ đi.

Đã đến giờ ăn cơm của đoàn làm phim, Thịnh Thiên Vi duỗi chân, xoa xoa cái lưng mỏi nhừ, lười biếng nói: “ Không có lão đại ở đây quả là không quen.”

Nam Sơ trêu ghẹo nói: “ Cô đang nhớ Đại Minh sao?”

Thịnh Thiên Vi hứ một tiếng “Đừng, ngàn vạn lần xin đừng nhắc tới ca ca ngực lớn kia, tôi đang nhớ tới gương mặt của đại thần.”  Nói xong, lại quay sang chọc nhẹ Tô Trản đang ngồi im lặng bên cạnh: “Trản Trản, cậu cũng đừng giận đại thần, làm cho tớ cũng chẳng dám đi tìm Đại minh chơi đùa.”

Tô Trản cúi đầu gẩy gẩy bát cơm, cũng không ngẩng đầu lên: “Ngốc thế, cậu dẫn theo Thái tử gia đi tìm Đại Minh chơi chẳng phải thích hợp sao?”

“Bỏ đi, gần đây bọn họ cũng rất bận.”

Tô Trản không thay đổi sắc mặt: “ Làm sao vậy?”

Thịnh Thiên Vi chọc cơm trong chén “Đại Minh nói bây giờ bọn họ ngày nào cũng làm thêm giờ, buổi tối đều ngủ ở công ty, chẳng phải lúc trước nói muốn ra mắt kịp trước khi phát hành bộ phim ‘Liên minh vương giả’ hay sao, trước khi ra mắt hình như gặp vài trục trặc, còn phải cho ra bản chính thức của ‘Địa Ngục Chi Thành II’, nghe nói người khác cũng cho ra một bản giống hệ thống trò chơi như đúc, đại thần hiện tại đang ở nước ngoài, công ty rối tinh rối mù cả lên.”

“Sao lại cho ra bản giống hệt hệ thống trò chơi được?”

“Chẳng lẽ bị tiết lộ?”

“Không thể nào, Từ Gia Diễn không phải là người bất cẩn như vậy.”

Thịnh Thiên Vi nói: “ Nếu như cậu không yên tâm, cậu có thể gọi điện hỏi thăm một chút.”

Tô Trản không nói lời nào, cúi đầu gẩy cơm.

Một lát sau bỗng nhiên Thịnh Thiên Vi phản ứng lại: “Tớ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, cậu nghĩ mà xem, tại sao đột nhiên đại thần lại ra nước ngoài? Sao lại trùng lặp như thế cơ chứ, trong khoảng thời gian này, hết lần này tới lần khác ở trường quay và cả công ty xảy ra nhiều chuyện như vậy? Tại sao lại cứ trùng hợp như thế? Tớ cảm thấy có khả năng đại thần đã đắc tội với người nào đó chăng? Không được!”

Nói xong Thịnh Thiên Vi liền đem cặp lồng cơm đóng lại, đứng lên.

Tô Trản giữ cô lại: “Cậu định đi đâu?”

“ Tớ đi tìm… Trầm Tinh Châu! Anh ta quan hệ rộng, nhất định có biện pháp.”

Tô Trản lắc lắc đầu, cười: “Đi đi.”

Nam Sơ ở phía sau uể oải nói với theo: “Nhớ anh ta cứ việc nói thẳng.”

Một lát sau, Tô Trản lại đứng lên.

Nam Sơ: “Cô lại đi đâu?”

Tô Trản cũng không quay đầu lại: “Đi hút điếu thuốc.”

Nam Sơ lắc lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.

Đêm lên cao, Tô Trản đi ra bên ngoài bức tường của studio, dựa vào tường, cúi đầu một lúc, hút thuốc, lấy điện thoại ra gọi điện cho Đại Minh.

Đại Minh đang kiểm tra đi kiểm tra lại trò chơi ‘Địa Ngục Chi Thành’, nghe thấy tiếng điện thoại, không nhìn xem là ai, tiện tây nghe máy.

Tô Trản cầm điếu thuốc, dựa vào tường: “Đại Minh.”

Trong nháy mắt Đại Minh ngẩn người ra: “Tô Trản? Chuyện gì vậy? Ở studio có chuyện gì sao? “

Tô Trản ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đầy sao, đột nhiên nhớ tới câu nói lúc rời đi “Em đừng khóc” đêm đó của anh.

“Anh ấy ra nước ngoài có việc gì à?”

Đại Minh kịp phản ứng: “Em không biết gì sao?”

“Biết cái gì?”

Đại Minh nói: “Cha anh ấy bị ung thư phổi, trị liệu ở nước ngoài.”

“…”

Gió đêm thổi bên tai cô, hoa lá im lìm, hoàn toàn yên tĩnh.

Tô Trản tìm lại giọng nói của chính mình: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Đại Minh một tay cầm điện thoại, một tay gõ bàn phím: “Đầu năm ngoái chẩn đoán chính xác, cuối năm chuyển qua Mỹ trị liệu.”

Tô Trản bình tĩnh chớp mắt một cái: “Vậy anh ấy có biết chuyện của công ty không?”

“Biết chứ, Thần ca đều báo cáo cho anh ấy mà, nghe nói đây là lần cuối cùng trị liệu bằng hóa chất, anh ấy tạm thời không về được, em tìm Lão Đại có chuyện gì sao?”

Tô Trản: “Không có việc gì cả, các anh có thể ứng phó được không?”

Đại Minh gãi gãi gáy: “Không có việc gì, có thể chống đỡ một lần, em gái Tô, nói chuyện với em sau nhé, anh còn có một đống khảo nghiệm còn chưa làm xong, cúp máy trước đã.”

Tô Trản gọi anh ta: “Đại Minh, trước đây em có học về máy vi tính, anh có chuyện gì có thể tìm em giúp.”

Đại Minh vội vàng đi kiểm tra mật mã, nghe đại khái, liền nói qua loa: “Được được được, anh bận rồi.”

Cúp máy xong, Tô Trản hút thêm điếu nữa rồi mới trở về.

Nam Sơ vừa mới chụp hình xong, đang ngồi trên ghế xem blog, thấy cô quay lại, đem điện thoại đưa cho cô: “Giúp tôi nhìn xem, tấm nào đẹp nhất, để quảng cáo.”

Tô Trản cúi đầu liếc mắt nhìn, trượt vài cái, chọn một tấm: “Tấm này đi.”

Nam Sơ lấy lại điện thoại, gật đầu nói: “Được, tôi cũng thích tấm này.”

Tô Trản vô thức nói: “Trong lòng cô đã có đáp án.”

Nam Sơ lúc này mới nhìn cô: “ Đúng vậy, trong lòng tôi luôn có sẵn đáp án rồi, cho nên người khác có nói gì cũng không ảnh hưởng tới tôi, đó chính là tôi, kiêu ngạo, không kiềm chế được. Tôi cảm thấy cô cũng vậy mà.”

Tô Trản ngồi xuống, hai tay chống trên ghế, ngước nhìn bầu trời đầy sao, lẩm bẩm nói: “Lần trước cô nói, mỗi ngôi sao trên bầu trời đều là những người từ bỏ tính mạng hi sinh vì nước, là thật sao?”

Nam Sơ theo tầm mắt của cô nhìn lên, tối nay không nhiều sao, nhưng phát hiện, ánh mắt của cô dịu dàng, “ Ừ,  một Trung đội trưởng nói cho tôi biết. Anh ấy nói, làm sai cũng không sao, những vì sao đều tha thứ cho em.”

Tô Trản ngước đầu, nhẹ giọng nói: “Sẽ tha thứ sao?”

Nam Sơ: “ Nhất định sẽ tha thứ.”
Lúc đó, Thịnh Thiên Vi gọi điện cho Trầm Tinh Châu, anh ta đang trên giường lớn của khách sạn ngủ say như chết, vừa nhận điện thoại, vừa mới ngủ dậy, lớn tiếng bực bội: “Cái gì?”

Thịnh Thiên Vi nén giận “Anh đang ở đâu? Về Nhã Giang chưa?”

Trầm Tinh Châu lười biếng trở mình: “Không phải đuổi anh  đi sao? Quan tâm anh ở đâu làm gì?”

Thịnh Thiên Vi: “ Em có việc tìm anh, mau nói địa chỉ?”

Trầm Tinh Châu cố ý: “Đã về Nhã Giang, cô có việc gì, sáng mai đến sớm.”

“ Em mang thai, Trầm Tinh Châu.”

Lời vừa nói xong, Trầm Tinh Châu giật mình một cái, ở trên giường nhảy dựng lên: “Em đùa anh à?”

Thịnh Thiên Vi bị gió đêm thổi làm cho run lẩy bẩy, “Tin hay không tùy anh, nếu anh không muốn, bây giờ em đi bỏ luôn.”

Giọng điệu của Trầm Tinh Châu thay đổi: “Con mẹ nó em dám lộn xộn có tin anh giết chết em không?”

“…”

“Em đang ở đâu, bây giờ anh tới đón em?”

Thịnh Thiên Vi nói địa chỉ, mười phút sau, Trầm Tinh Châu lái xe đến, xe vừa vặn đỗ ngay cạnh cô, anh hạ cửa kính “Lên xe rồi nói.”

Thịnh Thiên Vi xoa xoa cánh tay, lên xe.

Xe dừng lại ở trên cầu, ban đêm bên ngoài cũng không tồi, ánh sáng lập lòe, dưới cầu là dòng Nhã Giang, tiếng nước chảy róc rách không ngừng.

Trầm Tinh Châu mở tất cả cửa cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào, xua tan hơi ấm trong xe.

Thịnh Thiên Vi cười lạnh: “Không cần xua đi như vậy, vừa lên xe đã ngửi thấy mùi nước hoa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.