Định Luật Nhím

Chương 55




Trên thực tế thì ngày ghi hình thứ năm hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, vì hầu như chỉ ghi lại cảnh hai vợ chồng thu dọn hành lý và quét dọn nơi ở mà thôi.Bao Tử giống hệt như ngày đầu đến đây, nhanh nhẹn chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa, Hoắc Sâm cũng muốn giúp vợ, nhưng trải qua mấy ngày này, hắn đột nhiên phát hiện ra một điều, rằng ngoài việc có gương mặt đẹp ra thì hắn chẳng làm được một việc gì hết QAQ.Nhưng mà không biết thì có thể học mà, vợ hắn chính là cô giáo giỏi nhất rồi, cứ từ từ học tập, cuối cùng sẽ có một ngày hắn thành công.

Nhìn vợ đang bận rộn làm việc, boy thích sạch sẽ không có kỹ năng sống có phần áy náy, cứ đứng bên cạnh vợ xem vợ có gì cần giúp không.

Kết quả...

"Đừng đứng đây làm vướng chân vướng tay em, anh ra kia ngắm cảnh đi, hôm nay phải về rồi đó." Hoắc Sâm: "...( ̄^ ̄)ゞ..." Bánh bao, em ghét bỏ anh!

Hoắc ảnh đế lập tức thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục im lặng theo sát Bao Tử.

[Đùa à?]

[Em bảo anh ra ngắm cảnh là anh phải ra chắc?]

[Mất mặt chết đi được!]

[Với lại người ta vẫn đang quay mà!]

[Anh phải giữ gìn hình ảnh một người đàn ông của gia đình.]

[Ơ, không đúng!]

[Mình vốn là một người chồng tốt yêu thương vợ mà, không cần giả bộ cũng không cần giữ gìn thì vẫn là người chồng tốt thôi.]

[Tôi là một người đàn ông tốt, tôi chính là Hoắc Sâm (●°u°●).]

Bao Tử quay người lại thấy Hoắc Sâm vẫn đứng đó thì sợ hết hồn, suýt nữa thì quăng cả cái giẻ lau vào mặt chồng.

Hoắc Sâm: "Bánh bao, những chuyện nhỏ này anh cũng có thể làm, em có cần anh giúp không?"

Bao Tử: "..."

Hoắc Sâm: "Cùng nhau làm thì sẽ nhanh hơn, làm xong chúng ta sẽ cùng nhau đi ngắm cảnh."

Bao Tử: "Không cần đâu! Em cũng xong việc rồi mà = v =."

Hoắc Sâm: "..."

---

Sau khi quét dọn và thu thập hành lí, hai vợ chồng chuẩn bị đi hoàn thành công việc leo núi ngắm cảnh đã bị bỏ dở lần trước.

Lần này tổ quay phim quyết tâm phải đi theo cho bằng được vì sợ sẽ bỏ lỡ chuyện hay. [Sợ quái gì chứ?]

[Cùng lắm là gặp tai vạ một lần thôi mà!]

Hoắc Sâm vẫn luôn nắm chặt tay Bao Tử như bình thường, cùng nhau bước từng bước lên núi.Hoắc Sâm mỗi ngày đều tập thể dục, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại có body đẹp như vậy, cho nên chuyện leo núi với hắn là quá bình thường.

Tuy nhiên Bao Tử thì lại không như vậy, có thể kỹ năng sống cô được max điểm, nhưng năng lực thiếu thốn nhất đó là vận động, nhớ hồi còn đi học, cô lúc nào cũng đứng trong top 3 từ dưới lên ở môn thể dục.Lúc này càng gần lên đỉnh núi thì Bao Tử càng mệt, hai chân như bị người ta buộc đá vào vậy.

"Giời ơi là giời, mệt quá đi, đúng là nếu không có sự bền bỉ và nỗ lực thì không thể đạt được thành công."

"Đó là bởi em quá yếu thôi."

"..."

"Lúc nào tập luyện cũng như muốn lấy mạng em luôn vậy."

"..."

"Chỉ giỏi nằm nhà lướt net thôi (¬_¬)."

[Em là vợ của anh đấy nhé!]

[Trước mặt người ngoài không thể giữ lại cho em chút hình tượng trẻ trung năng động sao (╥﹏╥). ]

Bởi có người ngoài ở đây nên Hoắc Sâm phải nói thầm vào tai Bao Tử vấn đề mấu chốt: "Vì thể lực em quá yếu, nên mỗi lần làm chuyện vợ chồng vi phu đều không hài lòng chút nào."

Sau đó, máy quay quay lại được hình ảnh gương mặt trắng nõn bầu bĩnh của Bao Tử dần dần biến thành một trái cà chua đỏ lựng.

Anh quay phim: "..."

[F*ck, Hoắc ảnh đế, anh vừa nói gì với vợ vậy?]

[Tâm hồn bà tám nóng như lửa đốt.]

Là một tiểu sắc nữ chân chính, Bao Tử sao có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy được, cô tỏ vẻ nguyên nhân mình đỏ mặt là vì bị chồng nói xấu trước mặt người ngoài (anh quay phim).

Anh quay phim: Chỉ trách tôi là một cái bóng đèn sáng rực rỡ.

Có thù không báo thì không phải là con gái, Bao Tử lập tức phản kích lại: "Anh cúi đầu xuống, em cũng có lời muốn nói với anh."

Hoắc Sâm vui vẻ cúi thấp đầu, sau đó bên tai truyền đến giọng nói cố tình ra vẻ yểu điệu của Bao Tử: "Em thì thấy là do anh không đủ cố gắng, khiến em không có cảm giác gì mà chỉ muốn ngủ thôi."

Hoắc ảnh đế không có một chút phòng bị, mặt tối sầm lại: "À há." [Bánh bao ngốc đã thành công trong việc tự tìm đường chết.]

Anh quay phim: Trái tim trong sáng của tui khó chịu quá đi, ngứa ngáy quá ngứa ngáy quá, rốt cuộc hai người đang nói cái gì thế hả! Nói to lên xem nào, cứ thầm thầm thì thì phiền chết đi được!

Hoắc Sâm điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bình tĩnh nói: "Thế lần trước tổ quay phim làm thế nào mà "bắt cóc" em lên tận đỉnh núi vậy?

"Tổ quay phim người ta tốt hơn anh nhiều, bọn họ chọn cái núi thấp mà ( ̄▽ ̄)."

"..."

---

Cuối cùng, Hoắc Sâm bộc phát năng lực kinh người của đàn ông, cứ một mạch kéo Bao Tử lên đỉnh núi.

Bao Tử cảm thán: "Đúng là hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu(1) ( ̄▽ ̄)."

(1) Trích thơ Đỗ Phủ, nghĩa là lên được đỉnh cao chót vót, mới thấy núi non xung quanh thật

nhỏ bé.

"Xì ~"

"(¬_¬)"

Không sai, Hoắc ảnh đế rất không khách khí mà cười nhạo vợ mình.Đứng trên cao ngắm phong cảnh, quả thật khiến cho người ta rất rung động và thỏa mãn, nhưng Hoắc Sâm sẽ không biểu lộ cảm xúc này ra bên ngoài, bởi vì hắn có chuyện quan trọng hơn cần biểu đạt ~

"Bánh bao, phong cảnh đẹp nhỉ!"

"Vâng ạ (≧∇≦)"

"Hôn một cái nhé ◉‿◉."

"..."

Hoắc Sâm đưa ra đề nghị nhưng thật ra là thông báo cho Bao Tử mà thôi, trong lúc Bao Tử còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chồng ức hiếp rồi.

"Ưm." Vẫn còn đang quay mà!

"Em tập trung chút đi!" Tiếp tục hôn.

"..."

Anh quay phim: "..."

[Tui ở đây không hay lắm thì phải.]

[Nhưng mà...]

[Phải quay lại ngay quay lại ngay!]

[Đủ các góc 360 độ luôn.]

[Huhu, muốn lấy vợ quá TAT.]

---

Sau khi xuống núi thì phải về nhà rồi.

Lúc lên xe, Bao Tử bỗng cảm thấy rất luyến tiếc nơi này, nhưng vừa nghĩ sắp được dùng điện thoại là cảm giác ấy đã bị vứt ra sau gáy luôn. Về phần Hoắc Sâm, giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ đến chuyện trừng trị cô vợ đã tự tìm đường chết lúc ở trên núi thôi (suy nghĩ đen tối).

Nhưng Bao Tử thật không ngờ rằng, lúc xe đi đến nơi có tín hiệu, cô lại phát hiện di động của mình vì quên tắt nguồn nên đã hết pin rồi.

[Lòng đau như cắt!]

[Tim như bị bóp nghẹt!]

Chỉ đành phải đáng thương cầu xin người đàn ông bên cạnh thôi, kết quả...

"Đừng nhìn anh như vậy, di động của anh cũng không tắt nguồn nên cũng hết pin rồi."

"(╥﹏╥)"

Không thể chơi điện thoại, Bao Tử không còn cách nào khác là ôm lấy cánh tay Hoắc Sâm, tìm một tư thế thoải mái để ngủ.

Trong lòng Hoắc ảnh đế đang suy nghĩ thế này: Ngủ đi ngủ đi ngủ ngon vào vợ, ngủ bây giờ rồi tối không cần ngủ nữa ( ̄▽ ̄).

Anh quay phim: "..."

[Sặc, Hoắc ảnh đế à, biểu hiện rạo rực này của anh là sao vậy?]

---

Hoắc Sâm: Haha Bao Tử, em đang hoài nghi năng lực của anh đúng không?

Bao Tử: Không đâu, anh đừng hiểu lầm, đừng kích động mà!

Hoắc Sâm: Vợ yêu, anh không có kích động!

Bao Tử: Vậy anh đừng cởi quần áo nữa huhu!

Hoắc Săm: Đi tắm tất nhiên phải cởi quần áo rồi.

Bao Tử:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.