Định Luật Nhím

Chương 42




CHUYỂN NGỮ: RÙA

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Tô Trản dậy sớm, mất hai năm để điều chỉnh đồng hồ sinh học, mặc dù không lý tưởng nhưng cô vẫn luôn cố gắng cho sinh hoạt của mình diễn ra theo quy luật. Mặc dù buổi tối vẫn mất ngủ nhưng so với trước kia quả thật đã tốt hơn rất nhiều. Rửa mặt xong, soi gương thoa kem dưỡng da, cô không có thói quen trang điểm đậm, căn bản đã đẹp, đồ trang sức nhã nhặn cũng đủ rồi.

Lau xong bắt đầu quay sang tủ quần áo chọn đồ.

Kỳ thật mấy năm nay, ngay cả phong cách ăn mặc của cô cũng đã thay đổi, những đồ bảo thủ, hở hang, thục nữ, váy dài váy ngắn trước đây đều bị cô ném đi…trong tủ treo quần áo tất cả đều là trang phục công sở, tây trang, váy bó mông, chân đi đôi giày cao gót 10 phân, tôn lên vóc dáng tinh tế của cô, càng làm rõ hơn hương vị của phụ nữ.

Chín giờ năm mươi phút sáng, Tô Trản lái xe đến trung tâm thành phố, dừng lại trước một văn phòng tối màu.

Có người giúp cô đỗ xe, cô đưa chìa khóa xe cho anh ta, cô lễ phép nói: “Cảm ơn”. Xách túi đi vào, đứng ở bảng hướng dẫn phía trước, ánh mắt tìm kiếm trò chơi của công ty này.

Tối qua cô có lên mạng tìm hiểu một chút về trò chơi của công ty này.

Chính xác mà nói, công ty này được thành lập hai năm trước, trò chơi mở rộng tập thể, thiết kế là của máy chủ ở nước ngoài, hơn nữa, lúc trước, nghe nói còn lập ra đội LOL cấp hoàng kim.

Quan trọng hơn là, trước mắt là một trò chơi eSport mới, hạng mục rất bí mật, trò chơi không cần đăng nhập, rất nhiều eSport đã nóng lòng muốn thử.

Tô Trản đọc rất nhiều bài viết có liên quan, có người nói ông chủ hình như là một tuyển thủ eSport đã giải ngũ.

Mọi người suy đoán xôn xao.

Một số cái tên quen thuộc đã được đề cập tới.

Ví dụ như T.O, Cái Thần, lão đại thần Da3 cấp nhân vật 66, còn có một vài tên Tô Trản chưa nghe qua.

Có người còn nhắc đến Pot.

Có người nói, nhưng cũng có fan phản bác lại: “ Có lẽ là một người đàn ông bình thường, các cậu thực suy nghĩ nhiều.”

“ Đúng vậy, nhưng tôi cảm thấy Pot có khả năng lớn nhất, làm được đến mức tổ chức một đội LOL lên đến hạng hoàng kim, chỉ có thể là anh ấy.”

“ Tôi cảm thấy không phải, tôi đoán là thế hệ thứ hai.”

Ánh mắt dừng ở trò chơi a2108.

Tô Trản ra khỏi thang máy, đi qua hai khúc cua, đi đến trước một cánh cửa. Cánh cửa thủy tinh trong suốt, Tô Trản liếc qua thấy mấy chữ lớn—trò chơi.

Đẩy cửa đi vào, ở quầy lễ tân có một cô gái đang nói chuyện phiếm với một chàng trai đeo kính. “ Đợi chút nữa tan ca cùng nhau đi ăn cơm nhé.” Chàng trai dựa vào quầy lễ tân nói.

Cô gái thẹn thùng nói: “ Ăn cái gì?”

Chàng trai vẻ mặt láu lỉnh: “ Em nói xem…”

Sau đó hai người liếc mắt đưa tình với nhau, lúc sau thấy có người đi vào, chàng trai ho khan một tiếng, đứng dậy rời đi, tiếp tân vội vàng đứng lên, giữ nguyên nụ cười lịch sự: “ Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?”

Tô Trản cầm túi, một thân trang phục công sở, đứng thẳng trước quầy, ôn nhu nói: “ Tôi có hẹn với phó tổng của các cô, 10 giờ.”

Lễ tân xem đồng hồ, tay cầm điện thoại gọi nội tuyến.

Một phút đồng hồ sau, cô nàng gác máy.

Mỉm cười lịch sự với Tô Trản, tay kính cẩn chỉ dẫn: “ Xin mời, ở bên này.”

Quả thực không tính là một công ty lớn, hơn nữa, rất không có kỷ luật.

Vẻn vẹn ba giây từ cửa đi tới, Tô Trản đã nhìn thấy nhiều công nhân viên đục nước béo cò, dù sao cũng là công ty vừa mới thành lập, người trẻ tuổi chiếm phần lớn, bình quân chùng 25 26 tuổi, hơn nữa, phần lớn là đàn ông.

Ở một nơi  dương khí tràn đầy như thế này, hormone tràn đầy công ty, nhìn thấy em gái ở quầy lễ tân đã thực sự làm họ mê mệt, sự xuất hiện của Tô Trản quả thực đã làm cho mắt bọn họ sáng lên, đôi mắt giống như tên trộm gà nhanh như chớp nhìn chằm chằm cô.

Tô Trản hoàn toàn chưa phát hiện ra, đi giày cao gót đi theo em gái tiếp tân đến cửa phòng làm việc của phó tổng: “ Phó tổng ở bên trong chờ cô.”

Tô Trản khẽ gật đầu: “ Cảm ơn” sau đó đẩy cửa đi vào.

Có người kéo cô tiếp tân lại, hếch cằm về phía bóng lưng Tô Trản: “ Kia là ai vậy?”

“ Không biết, đến tìm phó tổng.”

“ Liệu có phải tiểu tình nhân của phó tổng không?”

Một người đồng nghiệp mặt rỗ bên cạnh nói xen vào: “ Người phụ nữ kia thật xinh đẹp, lâu lắm rồi chưa thấy người phụ nữ nào đẹp như vậy, f*ck, chả trách bình thường phó tổng đối với những phụ nữ yêu thương nhung nhớ đến liếc mắt một cái cũng không có. Những thứ tầm thường kia làm sao hợp…”

Boss không có ở đây, mọi người nào có tâm tình đi làm việc, trừ chơi game chính là đục nước béo cò, cuối cùng bàn tới sự kiện mới mẻ này.

Một anh mặc áo trắng nói: “Tôi cảm thấy không phải đâu, nếu như lời mọi người nói, tôi cho mỗi người ba trăm đồng, nếu như không phải, các người mỗi người đưa cho tôi ba trăm đồng, thế nào?”

“ Đánh cược thì đánh cược.”



Mười giờ sáng, không sớm không muộn, ánh mặt trời vừa văn xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng làm việc, vàng rực trên sàn nhà, trên mặt đất giống như được phủ một lớp vàng, vừa ấm lại vừa sáng.

Có thể bầu không khí trong phòng làm việc hơi cứng nhắc, hoặc nói là rất lạnh.

Tô Trản đẩy cửa đi vào “ Ngài—“ nói được một nửa, người ngồi ở bàn ngẩng đầu lên, cô liền sửng sốt.

Đối phương còn kinh ngạc hơn cô, miệng mở một lúc lâu không có khép lại, cho đến khi cô gọi tên anh: “ Mạnh Thần?”

Ánh mắt Mạnh Thần chuyển lãnh đạm, dựa vào ghế của sếp, ngơi ngửa cằm quan sát cô, thật lâu, không mặn không nhạt nói: “ Tô Trản?”

Câu nói đầu tiên làm cho cô mắc kẹt tại chỗ, hồi lâu, cô chậm rãi đóng cửa.

Tô Trản chậm rãi đi tới trước mặt anh, lấy lại bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn về phía Mạnh Thần: “ ‘Ánh mắt’ là của anh ấy?”

Mạnh Thần hừ một tiếng, quay đầu đi, không để ý tới cô.

Hồi lâu, hình như không muốn nói chuyện với cô, anh làm ra bộ mặt tiễn khách: “ Cuối cùng cô đến đây làm gì?”

Tô Trản có thể hiểu được thái độ của Mạnh Thần, không so đo với anh, từ đầu đến cuối, vẻ mặt của cô đều là nhàn nhạt, thấy bạn cũ cũng không kinh ngạc hay xúc động, cũng không xấu hổ khi anh ta ném cho sắc mặt đó, từ đầu tới cuối đều là bình thản ung dung.

Điều này, Mạnh Thần phát hiện ra, anh cảm thấy người phụ nữ này thật đáng sợ.

“Có lẽ nên gọi anh một tiếng Mạnh tổng?” Cô không quan tâm đến thái độ của anh ta, cong miệng cười nhẹ “Tôi là Nam Tuyền.”

Mạnh Thần đột nhiên quay lại, mắt nhìn cô thật lâu, sau đó chuyển thành trào phúng, liên tiếp gật đầu, lạnh nhạt nói: “ Khó trách — Nam Tuyền? Nhà văn lớn mà, chẳng trách chướng mắt lão đại nhà chúng tôi…hầy.”

Sắc mặt Tô Trản không đổi “Là một phó tổng quản lý công ty, thời điểm bàn luận dự về án hợp tác, có phải không nên liên quan đến tình cảm riêng tư? Tôi biết rõ anh có thành kiến với tôi, nhưng bây giờ chúng ta đang nói về hạng mục ( eSport) này, chẳng lẽ anh không muốn làm hạng mục này?”

“ Lý do? Cô có biết sau đó anh ấy như thế nào không? Tôi quen anh ấy lâu như vậy, con mẹ nó lúc đó mới nhìn thấy anh ấy khóc!!” Mạnh Thần dừng lại, đột nhiên không nói tiếp được, cố gắng nuốt một cái, anh ta chỉ tay vào cô, cắn răng nói: “ Con mẹ nó cô tính sao?”

Kỳ thật, Mạnh Thần cũng không xác đinh được, có phải hôm đó anh thấy Từ Gia Diễn khóc hay không?

Đêm đó, ti vi không mở, máy tính không mở, rèm cửa sổ khép, ngay cả đèn cũng không bật, bọn họ tâm sự trong bóng tối mơ hồ, ngoài cửa sổ yên tĩnh, gió cũng yên, cây cũng không thầm thì.

Ba người ngồi trên ghế salon phòng trọ của anh nói chuyện phiếm, có lẽ là rất nhiều năm sau tập huấn ở Mỹ, khó có thể cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, không liên quan đến eSport, chỉ trò chuyện về đời người.

Từ đời người nói đến tương lai, nói tới chuyện gây dựng sự nghiệp, lại nói tới chủ đề nguyên thủy.

Cũng đêm đó, Từ Gia Diễn nói cho bon họ biết anh đã từ chối lời mời của đội tuyển quốc gia, từ chối câu lạc bộ cao cấp “Cành ô – liu”.

Bọn họ hỏi vì sao.

Anh ở trong bóng tối, hình dáng mơ hồ, lại có thể lờ mờ nhìn thấy anh, giọng nói của anh có chút nặng nề: “Bỏ ra cả 10 năm chơi game, vậy thì lại bỏ ra 10 năm để làm trò chơi.”

Mạnh Thần: “Mười năm sau nếu như trò chơi của chúng ta đoạt được chức vô địch trong nước, em cảm thấy tốt hơn so với chơi chuyên nghiệp. Ý tưởng này thật tuyệt.”

Đại Minh giơ cánh tay: “ Lão đại, sau khi em xuất ngũ sẽ cùng chinh chiến với anh, cuộc đời này nhất định đi theo anh, về sau em muốn có con, em sẽ để cho nó làm trò chơi.”

Mạnh Thần đạp anh một đạp: “ Cái gì mà muốn có con, sau này ba chúng ta cùng nhau độc thân.”

“…”

Đại Minh tìm vị trí chính xác đá tới: “ Như vậy cũng không được, mẹ tôi nhất định xử tôi mất.”

Hai người liền náo loạn.

Có thể là ban đêm quá yên tĩnh, một âm thanh cũng không có, trong bóng tối Mạnh Thần nghe thấy, có tiếng người hít mũi rất nhỏ.

Hai người bỗng nhiên dừng lại, Đại minh cũng nghe thấy, phất tay tỏ vẻ không phải mình.

Sau đó anh thử thăm dò: “Lão Đại.”

Trong bóng tối, ở một chỗ khác, có người với giọng mũi, nhẹ nhàng “uh” một tiếng.

Chỉ như vậy, anh không dám chắc chắn.

Sau đó, lại nhìn anh ấy, cũng không khác, lúc rời đi, muốn tìm một ít manh mối từ vẻ mặt của anh, nhưng một chút manh mối cũng không tìm được, vẻ mặt anh lãnh đạm tiễn hai người bọn họ.

Thành kiến của Mạnh Thần với cô đã không thể nào thu lại, Tô Trản hiểu rất rõ, cô thu dọn đồ đạc, đứng lên: “ Xem ra anh không muốn hợp tác với chúng tôi.”

Mạnh Thần ngồi trên ghế, không nói một lời nào.

Tô Trản gật đầu “ Đã biết.” rồi ưu nhã xoay người đi ra.

Từ đầu đến cuối, bộ dạng của cô đều là mây trôi nước chảy, mặc kệ bệnh tâm thần của Mạnh Thần, cô đều tự tại.

Mạnh Thần thất bại rất nhiều, loại thất bại này giống như quyền quan trọng cuối cùng lại nhẹ nhàng đánh lên bông, lửa giận trong lòng không có cách nào phát tiết được, giống như sắp thôn tính anh, giống như có 100 bàn tay cào cấu.

“ Đợi chút.”

Lúc Tô Trản xoay người, Mạnh Thần mở miệng gọi cô lại.

Tô Trản dừng lại một chút, quay người lại: “ Còn có— “

“ Ào” một tiếng.

Trên mặt bỗng nhiên lạnh, một ly nước ấm giội lên mặt, Tô Trản vô thức nhắm mắt lại, một ly nước ấm đầy đều giội vào mặt cô, nước đọng còn trộn lẫn với mấy lá trà vàng theo đường nét khuôn mặt cô chảy xuống, môi…cằm…cổ…, ngay cả trán và tóc cô cũng ướt.

Lúc cô còn chưa mở mắt, chỉ nghe thấy phía đối diện Mạnh Thần ném một cái ly, trợn trừng mắt, gầm lên: “ Cút! Cô đừng nghĩ có thể gần anh ấy thêm một lần nữa.”

Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, dùng tay nhẹ lau một cái, thản nhiên rời đi “ Được.”

Thật sự ngay sau lúc Tô Trản rời đi, Mạnh Thần bỗng nhiên ngã và trong ghế, hồn bay phách lạc.



Phải gặp nhau như thế nào, mới có thể tỏ ra không bất ngờ.

Lúc Tô Trản đi ra khỏi văn phòng, đã nhìn thấy anh bước xuống từ trên xe.

Lần trước gặp, đã là gần hai tháng trước rồi.

Gần trưa, ánh mặt trời tùy ý, anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, mang một đôi giày da, đang đi tới hướng cô bên này.

Không mặc như lần trước, cúc áo sơ mi chỉ cài đến cúc thứ hai, tác phong thoải mái thảnh thơi.

Anh vừa đi vừa vò tóc, giống như vừa mới tỉnh ngủ, mắt còn khẽ híp, vẻ mặt vẫn như thường ngày không coi ai ra gì.

Lúc này so với Tô Trản đang chật vật, rõ ràng anh đẹp trai hơn rất nhiều, theo bản năng, cô Tô Trản hơi nghiêng mặt, quay sang bên cạnh tránh né.

Thời điểm Từ Gia Diễn bước lên bậc thang mới phát hiện Tô Trản.

Trong nháy mắt bước chân khẽ dừng lại, một giây sau đó lại khôi phục như bình thường, anh cho tay vào túi quần, ung dung đi về phía trước.

Lúc đi ngang qua anh, Tô Trản như đánh trống ngực.

Từ Gia Diễn không dừng lại, mặt cũng không thay đổi chút nào tiếp tục lướt qua cô.

Không biết bị làm sao, Tô Trản vô thức đưa tay kéo anh lại.

Anh dừng lại, anh không nhìn cô.

Hai người kề vai đứng giữa cửa, anh không nói một lời nào, cô cũng không nói.

Hai cổ tay ấm áp, lúc nắm lấy, trong lòng bàn tay dường như cảm giác quen thuộc quay về, cô an lòng, giống như quay lại nhiều năm trước, dường như ngực treo ngược một hòn đá lớn, cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Đã nhiều năm trôi qua, cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Yên lặng cũng không kéo dài được bao lâu.

Một giây sau, anh vặn cổ tay, muốn thoát ra, Tô Trản dùng sức lực của toàn bộ cơ thể, giữ chặt anh.

Cô gọi anh: “ Từ Gia Diễn.”

Trước kia, cô rất thích gọi Từ Gia Diễn, Từ Gia Diễn, gọi cả họ tên, giọng nói có hơi cao lên, giọng nói trong trẻo dễ nghe.

Một tiếng gọi này không biết gợi lại cho hai người bao nhiêu kỉ niệm.

Trong nháy mắt Từ Gia Diễn trở nên mờ mịt.

Cái tên này đã nghe rất nhiều lần.

Ví dụ như lúc vui vẻ, cô thích ôm cổ anh, đắc ý gọi một câu bên tai anh, lúc cô buồn bã chán nản, đã từng khóc trong lòng anh, rầu rĩ gọi tên anh, lúc cô tức giận, trừng mắt gọi anh, khi hai người triền miên, cô ở dưới anh mềm giọng, một lần lại một lần cầu xin anh.

Tất cả cảm xúc, đều ở bên trong.

Anh nhìn sang chỗ khác, cúi đầu “ Ừ”

Tay bên trong túi quần, không kìm được nắm chặt nắm đấm.

Giờ khắc này, đang là mùa xuân, gió mát ấm áp dễ chịu.

Mọi chuyện lúc trước đều đã kết thúc, cô thật sự muốn hỏi anh một câu cuối cùng.

Tô Trản dường như nghẹn lại nơi cổ họng.

Một lát sau, cô tìm lại được giọng nói của mình, mỏng manh như sợi tơ: “ Tháng trước, anh có đi qua công viên tưởng niệm Tạ Sơn không…” Cô dừng lại một chút, mím môi nuốt xuống nói tiếp: “ Đi gặp một cô gái tên là Tô Hạm?”

“ Không có.”

Sau đó anh liền bỏ đi.



Lúc Từ Gia Diễn lên lầu, trên đường mấy cô gái đang nói chuyện khí thế ngất trời, không mảy may phát hiện anh đến.

“ Phó tổng nhất định không muốn có bạn gái rồi! F*ck! Cực phẩm như vậy mà anh ấy cũng đuổi đi.”

“ Tôi nói không chừng trong nhà có mỹ nữ, cậu nhất định không biết, không chừng bé con cũng hai ba tuổi rồi.”

“ Không thể nào, không thể được, tôi không tin tưởng chuyện này lắm, chắc chắn không phải như các người nghĩ.”

“ Dáng người đó, cô không nhìn xem cô gái kia đi ra ngoài bộ dạng chật vật thế nào? Quan hệ bình thường mà biến thành như vậy sao? Hắt nước lại còn đập vỡ cả ly, khẳng định quan hệ không bình thường.”

Một anh vừa nói xong ánh mắt nhìn về một bóng dáng không rõ, vội vàng chạy về chỗ của mình.

Mọi người đều dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Ông trời ơi!

Lão đại trở lại.

Sợ tới mức tè ra quần, trực tiếp làm chim muông phân tán.

Từ Gia Diễn giữ lại một người thành thật nhất trong số đó, hỏi anh ta: “ Xảy ra chuyện gì.”

Anh ta không dám dấu diếm một chút nào, đem chuyện vừa mới xảy ra, kể lại cho lão đại không thiếu một chữ, nhưng giấu chuyện đặt cược.

Từ Gia Diễn khoanh tay dựa vào tường, nhíu mày nghe anh ta nói, lông mày càng nhày càng nhíu chặt.

Anh ta không sợ ai, chỉ sợ mỗi anh, bởi vì nếu cùng với người nghiêm túc, ai cũng không dám nói chuyện, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Anh ta dè dặt nhướn mày nhìn anh: “ Lão…lão Đại.”

Từ Gia Diễn hoàn hồn, vỗ vỗ vai anh ta: “ Biết rồi, cậu về chỗ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.