Định Luật Nhím

Chương 20




CHUYỂN NGỮ: NQL

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Phần kí ức đó thật ra cũng không hề cũ, một tháng trước ngày Lý Chính mất, cô đang tập huấn ở Xô-ma-li, lúc viên đạn xuyên qua bụng mình, cô cứ nghĩ mình sẽ hi sinh giữa khói lửa chiến tranh của đất nước Xô-ma-li đó, Lý Chính cùng đồng đội tìm khắp sườn núi, đến lúc tìm được cô thì cô đã hôn mê rồi, họ đưa cô về đội.

Lúc Lý Chính tìm được cô, cô mất máu quá nhiều, bất tỉnh nhân sự, đầu óc chỉ là một mớ hỗn độn.

Khi Lý Chính nâng người cô lên, cô yếu đuối bấu lấy tay anh, hơi thở mong manh: “Lý Chính, tôi đã nói với anh là…”

Lý Chính cắt ngang lời cô, “Bây giờ cô không được nói gì hết, tập trung giữ sức đi.”

Cô cứ nghĩ rằng hôm đó mình sẽ không qua khỏi, phần bụng không ngừng ứa máu, đôi chân đã đau đến mất cả tri giác, cả người nhẹ bẫng không còn chút sức lực nào, trong lòng bỗng thấy sợ hãi, dù sao cũng chỉ là một cô gái hai mươi tư tuổi đầu.

Lý Chính ôm cô trở về, để lại khỏi mù của súng đạn đầy khung trời phía sau lưng.

Cô nhỏ giọng hỏi, “Anh chơi game à?”

Lý Chính nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, thành thật trả lời, “Ít thôi, anh ở bộ đội, không có nhiều thời gian lắm. ”

Môi cô càng lúc càng trắng bệch, Lý Chính nghiêm mặt, “Em đừng nói nữa!”

Cô cũng không thể nói gì hơn được nữa, sức lực đang dần cạn kiệt rồi.

Gần pháo binh cả ngày, trong rừng súng mưa đạn, Lý Chính ôm cô đi về phía doanh trại, sau lưng bụi đất tung bay.

Đi được một đoạn, bên tai anh luôn nghe thấy tiếng thì thào.

Lý Chính ghé tai nghe, nếu như anh không nhầm, cô gái này cứ lặp đi lặp lại rằng,

“Yêu là phải thật kiên nhẫn, yêu là vĩnh viễn chứ không phải là hơi thở…”

“Tôi có một người yêu, ở rất xa nơi này, mong anh ấy bình an khỏe mạnh…”

“Mong anh ấy bình an khỏe mạnh….”

“Từ Gia Diễn…”

Đó là lần đầu tiên anh nghe thấy tên này.

Cuộc phẫu thuật lấy đạn rất thuận lợi, trừ lúc kết thúc.

Lúc đang khâu lại Tô Trản vì đau quá mà tỉnh, vì thể chất khá đặc biệt nên thuốc tê đối với cô không có tác dụng mấy.

Trong khoảnh khắc tỉnh lại, từng lần kim ghim vào trong da thịt của cô.

Kim đam xuống một lần cũng như đâm vào lòng cô.

Cô gái nhỏ đau đến mức nước mắt tràn ra, tuôn xối xả, lau sao cũng không hết, nhưng cô lại không kêu lấy một tiếng, chỉ ngẩng đầu, cắn môi chịu đựng, trên trán, trên cổ tất cả đều là gân xanh. Cho đến khi cắn môi chảy cả máu, đội bác sĩ nhìn cũng đau lòng, khuyên nhủ: “Tiểu Tô, cô kêu lên đi, kêu một chút sẽ giảm bớt đau đớn, hơn nữa, sau này sinh con so với cái này còn đau hơn đấy.”

Mọi người đều mong muốn cô có thể giảm bớt gánh nặng trong lòng.

Nhưng cô gái đó vẫn nhắm chặt mắt nằm trên cáng, cả người vã mồ hôi, kiên quyết không kêu lấy một tiếng, cô cắn răng, “Không sao, em còn chịu được.”

Cô là một người,

Có thể chịu đựng được rất rất lâu.



Tô Trản cảm giác chiếc xe thoáng vụt qua, một lúc sau, bánh xe trơn trượt, chiếc xe lại khôi phục quỹ đạo của nó, ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt tối tăm đó nhìn chằm chằm vào cô qua gương chiếu hậu, cô chỉ lẳng lặng phớt lờ đi.

Hàn Văn Văn nhìn Từ Gia Diễn, “Anh định hù chết người ta đấy à?”

Người đó liếc mắt ra chỗ khác, nhìn về phía trước, quay tay lái một vòng, thờ ơ nói, “Đúng đấy, hù chết đây.”

Hàn Văn Văn tất nhiên không thấy được tình cảm trong câu nói này, trước đến giờ anh ta nói với cô luôn bằng giọng điệu thờ ơ đó, cô cũng không để ý, quay lại nhìn Tô Trản giật mình: “Cô cũng thật là dũng cảm.”

“Chỉ là tuổi trẻ nông nổi mà thôi.” Cô cũng cười một cái đáp lời.

Dần dần, khu nhà ngoài cửa sổ trở nên quen thuộc hơn, Tô Trản nói: “Tôi đến rồi, cảm ơn hai người.”

Từ Gia Diễn nhấn phanh xe chậm rãi dừng lại.

Sau đó Tô Trản đưa tay mở cửa muốn xuống, nhưng không sao mở được.

Cô nhìn về chỗ điều khiển, “Mở khóa hộ em với, cảm ơn.”

“…”

Từ Gia Diễn không hề nhìn cô, dựa người vào ghế ngồi, một tay giữ vô lăng, một tay nhấn xuống thành cửa sổ, từ từ mở khóa cửa.

“Cạch” một tiếng, khóa mở ra, Tô Trản vội vã đẩy cửa đi xuống.

Hàn Văn Văn đuổi theo, “Đợi đã, Tô Trản.”

Tô Trản dừng lại, quay đầu, Hàn Văn Văn đã đuổi kịp tới trước mặt cô, “Lưu cách liên lạc gì đó đi, tôi muốn hỏi cô thêm về chuyện của Lý Chính.”

Tô Trản lại không hề muốn lưu lại, “Những gì cần nói tôi đã nói hết ở trên xe rồi.”

Hàn Văn Văn cười khổ lắc đầu, lúc nói viền mắt đã đỏ, “Xin lỗi, có lẽ đối với cô như vậy thật là không tiện, nhưng bây giờ người mà tôi có thể hỏi được, cũng chỉ có người mà Lý Chính đã từng gặp qua, tôi muốn biết tất cả mọi chuyện của anh ấy, ở Mi-an-ma, ở Xô-ma-li, ở nam Xu-đăng, tất cả mọi chuyện.”

“Cô giáo Hàn, tôi đưa vật đó tới cho cô, bởi vì lúc ở Mi-an-ma, Lý Chính đã dặn tôi là, hi vọng có một ngày, tôi có thể mang nó đưa cho cô. Mặc dù bây giờ anh ấy đã…Tôi vẫn luôn nghĩ, cảm thấy anh ấy muốn gửi cho cô, là vì anh ấy hi vọng, cô có thể quên đi quá khứ, huống chi không phải bây giờ cô đã bắt đầu một cuộc sống mới rất tốt hay sao? Đừng đắm chìm trong quá khứ nữa, được không?”

Hàn Văn Văn lắc đầu, “Vậy hay là làm bạn đi, tôi không có bạn bè gì, chúng ta hãy trở thành bạn bè có được hay không?”

Tô Trản cuối cùng vẫn gật đầu, đưa số điện thoại.

Hàn Văn Văn mừng rỡ, có vẻ như rất vui vẻ khi có được một người bạn như cô, bóng lưng lúc mở cửa xe cũng phảng phất sự vui sướng nhẹ nhõm, lúc đóng cửa xe cô ấy còng không quên vẫy tay chào Tô Trản, còn tầm mắt Tô Trản lại nhìn về phía người ngồi trên ghế lái.

Thật ra thì cũng mới chỉ có ba năm.

Sao cô lại cảm giác, những yêu thương với anh, đã là chuyện của thế kỉ trước?

Chiếc xe dưới ánh mặt trời đầy bụi bặm tung bay, cứ thế rời đi.

Không sao,

Cô là một người.

Có thể chịu đựng được rất rất lâu.



Lại một hôm, Tạ Hi đang nhuộm tóc, anh ta muốn nhuộm màu đỏ, đỏ rực ấy, nghe nói như thế tỉ lệ đàm phán thành công sẽ tăng lên rất nhiều.

Năm nay là năm tuổi của anh ta, đi xem bói các thầy đều nói là sự nghiệp của anh ta năm nay dễ có trắc trở, ngay cả tự thân đi bàn dự án cho Tô Trản cũng phải ỉu xìu trở về, có lẽ năm nay anh ta sát khí quá nặng chăng.

Lúc thợ làm tóc đang bắt đầu bôi màu lên tóc cho anh ta, Tạ Hi nhận được điện thoại của công ty Ánh Mắt, anh ta nghĩ rặng có tiến triển thuận lời, thầm nghĩ, mẹ nó nhuộm tóc thần kỳ ghê, mới vừa vào tay, người ta đã điện tới rồi.

Nhân viên lễ tân lễ phép giải thích khi trước có chút hiểu lầm, muốn cùng Nam Tuyền tiểu thư hẹn ngày nói chuyện lần nữa.

Tạ Hi giật mình, “Nói chuyện dự án sao?”

Cô nhân viên liếc nhìn Từ Gia Diễn bên cạnh, nhận được ánh mắt chỉ thị, mới nói tiếp với người đầu dây bên kia, “Vâng, anh có thể tìm một thời gian nào đó thuận lợi không? Tổng giám đốc của chúng tôi muốn tự mình nói chuyện với Nam Tuyền tiểu thư.”

Tạ Hi rất coi trọng công ty này, dù sao ở đây cũng có vô vàn công ty mới thành lập, công ty này trước mắt có hướng đi tốt nhất, hơn nữa đang từng bước nổi trội, phương diện tiền bạc cũng dễ thương lượng, anh ta vội vàng đáp: “Chúng tôi lúc nào cũng có thời gian!”

Cô nhân viên giọng nói nhẹ nhàng, “Vậy không biết lịch vào tối mai thì thế nào?”

Tạ Hi: “Không thành vấn đề.”

“Được, vậy 6h tối mai, Nhã Tập Hiên.”

Tạ Hi nhét điện thoại vào túi, đắc ý huýt sáo với anh thợ làm tóc, “Nhuộm cho tôi đỏ nữa lên nhá!”

Anh thợ làm tóc thấy anh ta đang vui sướng, nhân cơ hội nịnh nọt, “Anh Hi, bọn em ở đây mới nhập một tí thuốc, không làm tổn thương tóc, hay anh đổi sang loại đó nhé?”

Tạ Hi dừng tay, vô tư nói: “Không sao, cứ đỏ rực lên là được rồi.”



Buổi tối đó, Tô Trản gặp được một Tạ Hi đỏ rực như chú gà.

Tạ Hi bày ra cử chỉ nho nhã, nhếch mày hỏi cô, “Nhìn được không? Đủ vẻ vui mừng hay chưa?”

Cô nhìn mái tóc mới nhuộm của anh ta mà trân trối, “Gà lửa à?”

Tạ Hi trở mặt, “Vớ vẩn nào, tôi thấy kiểu tóc rất có tầm ảnh hưởng đó, vừa mới bôi màu, đã nhận được một tin tốt, cô có muốn nghe hay không?”

Tô Trản tựa vào chiếc ghế ông chủ, lắc lắc chân, “Điện ảnh và truyền hình có tiến triển à?”

Tạ Hi giơ lên một ngón trỏ, lắc trái lắc phải, “Điện ảnh và truyện hình tạm thời không có.”

“Thế là gì?” Cô xoay ghế ông chủ.

Tạ Hi chờ cô quay mặt lại, đối mặt với cô, “Trò chơi có tiến triển.”

“Công ty nào?”

Tạ Hi thần bí nói, “Ánh Mắt, sáng sớm nay cô gái ở lễ tân điện cho tôi, nói là muốn hẹn chúng ta bàn bạc một chút, vẫn như ban đầu bàn bạc, nhưng tôi cá là có triển vọng rồi.”

Anh ta lòng tin mười phần, cái tên Nam Tuyền này đưa ra cũng có thể hấp dẫn một ít đầu tư.

Tô Trản khoanh hai tay trước ngực, ngửa đầu tựa vào ghế, nhắm hai mắt, chậm rãi xoay ghế từng vòng, nghe được một nửa, muiix chân chống xuống đất, cái ghế dừng lại. Cô mở mắt ra, tầm mắt vừa vặn đối diện với Tạ Hi, cô khẽ lắc đầu, kiên định nói:”Không đi.”

Tạ Hi đứng trước bàn làm việc, bị một câu nói của cô làm cho kinh sợ, lập tức cúi người về phía trước, đưa tay sờ sờ trán cô, ngạc nhiên nói: “Cô không có bệnh gì chứ? Sao lại không đi? Cơ hội tốt như vậy! Tôi cho là so với Ánh Mắt không còn lựa chọn nào tốt hơn đâu, là một người từng trải…”

Cô cắt ngàng lời anh ta, “Giám đốc của Ánh Mắt, là người “ngựa không quay đầu ăn cỏ”, anh phí sức rồi.”

“Nhưng …người ta mời mình mà, cơ hội ở ngay trước mắt đấy…” Tạ Hi ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy có gì không đúng, nghiến răng, “Chao ôi, làm sao cô biết giám đốc bên đó là người như thế nào…”

Tô Trản lạnh nhạt nhìn anh ta chằm chằm, đáp lời anh ta nhẹ như mây gió, “Tôi là ông chủ hay anh là ông chủ?”

F*ck. Tạ Hi mắng thầm trong lòng.

“Với khí chất như thế này của hai chúng ta, người sáng suốt nhìn một cái cũng biết, cũng biết là cô rồi.” Anh ta khom người, nói với giọng cung kính.

Tô Trản gật đầu, “Vậy nghe theo tôi hay là nghe theo anh đây?”

“Nghe cô chứ.” Trung thành.

Cô chớp mi, “Tôi nói không đi, anh có ý kiến gì không?”

Tạ Hi: “Không có.”

“Vậy được rồi.”

Tạ Hi do dự, còn cố níu kéo, “Cô phải cho tôi một lý do chứ, tôi đã đồng ý với người ta rồi, làm sao từ chối người ta bây giờ.”

Cô khoanh tay, không hề lo lắng ngả người vào ghế, không hề nể nang nói: “Đó là chuyện của anh.”

Tạ Hi kêu lên một câu, “Tôi phát hiện cô thay đổi rồi.”

“Anh không phải người duy nhất nói câu này.”

“Cô ác độc hơn.”

“…”

Buổi tối, cô nhân viên nhận được trả lời, lập tức đi tới phòng báo cho Từ Gia Diễn.

“Trợ lý Tạ nói, Nam tiểu thư bị bệnh, khoảng thời gian này chắc không thể bàn chuyện dự án được.”

Mạnh Thần bên cạnh hừ lạnh, “Anh thấy mình phí sức chưa, người ta căn bản là đâu có để ý tới anh.”



Đêm, yên tĩnh như một bức tranh màu xanh nhạt, đường phố quanh co bao phủ bởi cây cối.

Tô Trản xoa xoa cổ từ phòng làm việc đi ra, ở ngã tư đang đậu một chiếc xe màu đen, người chủ xe mặc áo sơ mi trắng, đang dựa người vào cửa xe hút thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.