Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Nghìn Năm

Chương 25: Con cho cậu ta tiền à?




Lúc nửa đêm, Chu Vận ngồi trên ghế, chiếc điện thoại di động đặt trước mặt. Cô tập trung nín thở, nhìn chằm chằm vào nó đã nửa tiếng rồi.

“Làm gì thế?” Phương Thư Miêu sửa sang lại tài liệu được một lát rồi đi vệ sinh, lúc ra thấy thế liền nói với Chu Vận, “Cậu có thể nhìn cho nó nở hoa à?”

Chu Vận hoàn hồn, xoa xoa tay, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.

Phương Thư Miêu hỏi với theo: “Cậu đi đâu vậy?”

“Gọi điện thoại, mình sẽ trở lại ngay mà.” Chu Vận trả lời rồi đi ra ban công ký túc xá, sau đó bấm số điện thoại của mẹ.

Đầu bên kia vang lên vài tiếng, điện thoại đã được bắt máy.

“Alo?”

“Mẹ.”

“Chu Vận à, sao giờ này còn gọi về nhà, có chuyện gì thế con?”

“Mẹ làm việc xong chưa?”

“Xong rồi, có chuyện gì thì nói với mẹ nào.”

Chu Vận nhoài người trên lan can bằng sắt bị gió đêm thổi lạnh buốt.

“Cũng không có gì... Chỉ là nhớ mẹ nên gọi cho mẹ thôi.” Chu Vận nhỏ giọng.

Mẹ cô nghe thấy tiếng con gái làm nũng liền cười vui vẻ: “Mẹ cũng nhớ con.”

“Vâng.”

“Gần đây thế nào? Sắp thi rồi phải không, khi nào được nghỉ?”

“Cuối tuần này là thi, thi xong chắc hẳn sẽ nhanh chóng được nghỉ ạ.”

“Phải cố gắng học tập nhé.”

“...”

Chu Vận im lặng vài giây, mẹ cô hỏi: “Sao thế hả?”

“Không sao...”

“Vậy sao ấp a ấp úng?”

“Không có...”

Chu Vận ngập ngừng muốn nói lại thôi, mẹ cô bèn phủ đầu: “Mẹ làm cô giáo nửa đời người rồi còn nghe không ra con có vấn đề sao? Nói với mẹ đi, rốt cuộc là sao nào?”

Chu Vận nói: “Trường con có một cô giáo, rất nghiêm khắc với sinh viên.” Cô đưa tay gãi cằm, nơi đó bị Trương Hiểu Bội hắt trà nóng, vẫn còn hơi đỏ.

Mẹ cô cười.

“Cô nghiêm mới có trò giỏi, trước kia ba con ở trong trường cũng có tiếng nghiêm khắc đấy. Nếu không sao có thể dạy được những học sinh có thành tích tốt như vậy chứ! Thầy cô mà dễ dãi thì làm sao học trò tiến bộ được?”

Chu Vận trở mình, tựa lưng vào lan can. Tối nay bầu trời chẳng có lấy một ngôi sao. Cô im lặng giây lát rồi nói: “Mẹ, thành tích của con giảm khá nhiều ạ.”

Mẹ cô khựng lại: “Gì cơ?”

“Lúc thi giữa kỳ con đứng thứ tư trong lớp, nhưng kiểm tra đợt trước đã rớt xuống hạng chín rồi.”

“Nguyên nhân gì? Chương trình học khó quá hả?”

“Không phải.”

“Vậy thì tại sao?”

Chu Vận nheo mắt nhìn tấm ra giường phơi trên lan can ký túc xá. Đây là hình gì nhỉ? Là hình hoạt họa hay là hoa văn?

“Rốt cuộc là tại sao?” Mẹ cô hỏi dồn, “Chuyện học gặp phải vấn đề à?”

“Không phải. Một cô giáo hướng dẫn nghiên cứu sinh ở khoa con, kéo con đi hỗ trợ làm dự án. Thời gian quá gấp gáp, con không có thời gian học cái khác...”

“Vớ vẩn!” Chu Vận chưa nói hết đã bị mẹ lớn tiếng ngắt lời, “Nghiên cứu sinh là nghiên cứu sinh, liên quan gì đến con, trên đời chỉ mỗi giáo sư của con mới làm được trò này!”

Chu Vận nhỏ giọng: “Cô ấy cũng có lòng tốt, nói là để bọn con rèn luyện kinh nghiệm thực tiễn ạ.”

Mẹ nói: “Chu Vận, con còn quá nhỏ nên chưa hiểu gì nhiều đâu. Chuyện này con không cần để ý, mẹ sẽ bảo ba con xử lý, con cứ lo học cho tốt, mẹ muốn xem thành tích cuối kỳ của con.”

“Vâng.”

“Con nói cho mẹ biết cô hướng dẫn nghiên cứu sinh kia tên gì?”

Chu Vận do dự: “Mẹ... cô ấy là Phó giáo sư trường con đấy.”

“Vậy sao, cũng có bản lĩnh gớm nhỉ.” Mẹ cô cười khẩy, “Một Phó giáo sư cỏn con cũng dám kiêu căng thế à, bây giờ trường học quả thật là loạn cả lên. Con nói cho mẹ biết, cô giáo sư hướng dẫn ấy tên là gì?”

Chu Vận dẩu môi, rốt cuộc cô đã thấy rõ hình in trên tấm ra giường trên lầu rồi, là hình chú chó.

“Trương Hiểu Bội ạ.”

***

Chu Vận đứng trước cửa nhà hàng, sau khi gọi điện thoại xác nhận phòng rồi lên tầng. Đây là một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố, chuyên các món Trung Quốc. Ba tầng lầu đều trang trí theo kiểu Trung Hoa cổ điển, xà cột chạm trổ hoa lệ.

Nhân viên phục vụ ân cần hỏi thăm phòng của Chu Vận rồi mỉm cười đưa cô lên tầng. Hai bên cầu thang được thiết kế mái cong đấu củng, bố cục tinh xảo, suốt quãng đường Chu Vận nhìn đến hoa cả mắt.

Phòng đặt ở tầng ba, tên là Bách Hoa. Nhân viên phục vụ đẩy cửa ra cho Chu Vận, nói xin mời quý khách liền khom người rời đi.

Thấy cô vào phòng, một nhóm người đồng loạt quay sang nhìn cô.

“Chu Vận.”

Người đàn ông trung niên ngồi trong cùng vẫy tay với cô, là Chu Quang Ích ba của Chu Vận, Phó giám đốc Sở Giáo dục tỉnh, kiêm Chánh thanh tra trường học.

Chu Vận cúi đầu đi đến, ngồi bên cạnh ông, nhỏ giọng gọi: “Ba.”

Chu Quang Ích nhắc Chu Vận người ngồi bên kia ông: “Không nhận ra hiệu trưởng à, sinh viên gì lạ thế này!”

Chu Vận vội vàng cúi đầu chào hiệu trưởng Tiền Văn Đống.

“Em chào thầy ạ.”

“Chào em, chào em.”

Tiền Văn Đống xua tay, nói với Chu Quang Ích: “Đừng trách bọn trẻ, tôi cả ngày cứ loay hoay, bận đến mức chân không chạm đất, sinh viên trong trường chẳng mấy ai biết mặt tôi đâu.”

Chu Quang Ích: “Đúng là bận thật. Gần đây nhà nước tăng cường cải cách giáo dục, quan trọng là đánh nghiêm vụ bằng cấp giả, đã lâu lắm rồi tôi chưa được tan sở đúng giờ.”

Hiệu trưởng Tiền lại trò chuyện đôi câu rồi gọi nhân viên bắt đầu mang thức ăn lên.

Ba cô và hiệu trưởng là bạn thân nhiều năm, gặp mặt có lắm chuyện giáo dục trọng đại nói mãi chẳng xong. Chu Vận lén liếc nhìn phía đối diện bàn ăn. Trương Hiểu Bội ngồi ở chỗ gần cửa. Hôm nay mụ không trang điểm, sắc mặt hơi tái, mặc bộ đồ công sở mộc mạc, chân... có lẽ là đi giày đế bằng rồi.

Tính cả hai cha con cô, trên bàn ăn có tổng cộng chín người, ngoại trừ hiệu trưởng và Trương Hiểu Bội, Chu Vận không nhận ra ai khác nữa.

Món ăn được mang lên đủ, hiệu trưởng Tiền cười ha ha nói lời mở màn.

“Tôi và thanh tra Chu là bạn học cũ, bạn chí cốt đấy, đã lâu lắm rồi chưa gặp nhau. Có câu ‘bạn cũ gặp nhau mừng rơi nước mắt, nhìn về chuyện cũ nói khôn nguôi’, thật ra bọn tôi không cần phải thảm thiết như vậy, bọn tôi chỉ muốn gặp nhau vui vẻ thôi. Thừa dịp mọi người đều rảnh rỗi nên dẫn theo cho biết mặt nhau, cũng nhân tiện giải quyết một số hiểu lầm.”

Đám cấp dưới rối rít gật đầu, hiệu trưởng Tiền lại nói: “Mọi người đừng nhìn tôi mãi thế, chưa ai dùng bữa cả, dùng bữa trước đi, vừa ăn vừa nói.”

Mọi người mới vừa cầm đũa, Trương Hiểu Bội đối diện đã đứng bật dậy. Mụ đi thẳng đến chỗ giữa Chu Quang Ích và Tiền Văn Đống, cúi đầu nói: “Hiệu trưởng, thanh tra Chu, tôi có mấy câu muốn nói. Không nói... thì bữa cơm này tôi sẽ ăn không trôi mất.”

Lúc mụ nói ra lời cuối, liền đưa tay quẹt qua mắt.

Mụ ta khóc ư? Ở vị trí của Chu Vận không thấy rõ lắm.

Chu Quang Ích không nói lời nào, hiệu trưởng Tiền lên tiếng: “Có gì thì cô cứ nói đi.”

“Đầu tiên tôi xin thừa nhận sai lầm.” Trương Hiệu Bội nói, “Vì tuổi còn trẻ nên tôi quá hấp tấp, muốn nhanh chóng lập thành tích nên mới phạm phải sai lầm như vậy.”

Hôm nay giọng điệu mụ yếu ớt như thể thiếu nữ bị bệnh nguy kịch.

“Nhưng tôi thật sự không có ý xấu, xin hãy tin tâm tư ban đầu của tôi là tốt ạ! Lúc trước em Chu Vận đã tham gia vào dự án của công ty Lam Quan, tài năng của em ấy đều được mọi người công nhận. Thế nên tôi mới muốn em ấy tham gia vào những dự án khác. Nhưng tôi quá nóng vội, tính tình cũng không tốt, nên mới xảy ra vấn đề trong việc lời ăn tiếng nói với em ấy...” Trương Hiểu Bội nói xong liền nhìn sang Chu Vận, “Cô thật sự thành tâm thành ý xin lỗi em, trước đây là cô quá đáng.”

Cả căn phòng chỉ có mình Trương Hiểu Bội đứng, mụ cúi gằm đầu, khẽ run run, thoáng ra vẻ bất lực. Chu Vận cũng tin là mụ bất lực thật. Bởi vì trong 'trăm hoa' này chỉ có mình Chu Vận là có địa vị thấp hơn mụ... Hoặc nói là...

Chu Vận liếc nhìn ba mình đang ngồi nghiêm chỉnh. Hoặc nói là địa vị của cô hiện giờ dường như đã cao hơn Trương Hiểu Bội rồi.

Cô đang nghĩ vẩn vơ thì Trương Hiểu Bội đã nói xong, Chu Quang Ích trầm tĩnh cất lời: “Bây giờ giáo sư và sinh viên đều có áp lực lớn như nhau, nên thông cảm và thấu hiểu lẫn nhau mới đúng.”

Trương Hiểu Bội khẽ gật đầu.

Chu Quang Ích nói tiếp: “Áp lực của giáo sư chủ yếu ở việc đánh giá giáo viên, đây cũng là điểm mấu chốt quan trọng tạo thành nhiều vấn đề trước mắt.”

Trương Hiểu Bội đầy cảm kích, cuối cùng ngẩng đầu định nói gì đó nhưng Chu Quang Ích lại quay đầu nói với hiệu trưởng Tiền: “Có điều cũng vì thế mà chúng ta càng nên tìm hiểu sâu sát hơn. Kiên quyết ngăn chặn những việc đánh giá sai chất lượng giảng viên hiện nay.”

Lời ông nói bỗng nghiêm khắc, dứt lời vai Trương Hiểu Bội liền run run.

Chu Quang Ích lại trầm giọng nói: “Bây giờ có không ít giáo sư đạo đức suy đồi, vì lợi ích mà bất chấp tất cả. Nào là bằng cấp giả, luận văn giả, giải thưởng giả. Tài học thuật thiếu hụt nhưng lại dựa vào nịnh bợ luồn cúi để đi lên, mất đi lương tâm đ*o đức nghề nghiệp, ức hiếp học sinh sinh viên, gây ra những chuyện hủ bại. Đây là mục tiêu ban đầu của việc ‘đánh giá giáo viên’ sao?”

Hiệu trưởng Tiền vẻ mặt cũng nghiêm túc, mày cau chặt, đồng ý: “Đúng vậy, tuy hiện tại đã giám sát nghiêm ngặt hơn nhưng vẫn có người ôm tâm lý cầu may lợi dụng sơ hở, chuyện như vậy nhất định phải bài trừ.”

Sắc mặt Trương Hiểu Bội trắng bệch, người chao đảo, miễn cưỡng lắm mới đứng vững được.

Bữa cơm này có hai người ăn chẳng ngon lành gì. Một là Trương Hiểu Bội, hai là Chu Vận. Bát canh nấm đặt trước mặt cô, Chu Vận nhìn váng mỡ nổi trên mà buồn nôn. Cô ghét canh, tởm Trương Hiểu Bội và cũng chán cả bản thân mình.

Cơm nước xong, Chu Quang Ích và Tiền Văn Đống có chuyện khác cần làm, Chu Vận tự bắt xe trở về trường học trước.

Đã khuya lơ khuya lắc, cô đi đến tòa nhà thí nghiệm, cửa văn phòng hắt ra ánh sáng yếu ớt. Chỉ còn một người và một chiếc đèn bật sáng bên trong. Cậu vẫn ngồi với tư thế làm ổ trong ghế, đôi chân dài gác lên bàn, máy tính đặt trên đùi, bên tay là chiếc gạt tàn thuốc.

Lý Tuân đang gõ hàm lệnh, tập trung chú ý vào máy. Đến tận khi một chiếc đầu ló ra bên cạnh mặt mình, cậu mới giật bắn, tàn thuốc rơi xuống làm bỏng tay cậu, cậu vứt điếu thuốc đi, lập tức đứng dậy.

Chu Vận ở bên cạnh cười vui vẻ.

Lý Tuân trừng mắt nhìn cô: “Cô là người hay ma vậy hả?”

“Cậu đoán đi!”

Lý Tuân lườm cô, phủi quần, sau đó ngồi xuống.

Chu Vận nhảy đến vị trí của mình, Lý Tuân hỏi: “Đến đây làm gì?”

“Xem thử.”

Lý Tuân liếc nhìn cô.

Chu Vận: “Làm sao vậy?”

Lý Tuân lắc đầu rồi tiếp tục làm việc. Chu Vận lại hỏi: “Tiến triển đến đâu rồi?”

Lý Tuân ngoắc ngón tay, Chu Vận kề đến. Cậu cho cô xem những chức năng đã được hoàn thành hiện tại.

Trong phòng rất yên tĩnh, giọng Lý Tuân cũng không lớn, Chu Vận tập trung lắng nghe một hồi, tâm hồn dần bay lạc đi phương nào.

Quả nhiên...

Quả nhiên như thế...

Giống như cô đã nghĩ trước đó, đến nơi này nhìn cậu một chút, nghe cậu đôi câu, cảm giác tởm lợm lúc nãy liền biến mất tăm mất tích. Cô phát hiện ra ngoại trừ chức năng chửi người và viết chương trình, Lý Tuân còn có chức năng tiêu thực, lọc gan và giải sầu nữa.

“Này.”

Chu Vận hoàn hồn, phát hiện Lý Tuân đang đăm đắm nhìn cô. Cậu đã mệt mỏi cả ngày, không còn sức chế giễu nữa, cứ hỏi thẳng: “Thật không cần giúp đỡ hả?”

Chu Vận: “Không có việc gì nữa rồi.”

“Thật à?”

“Ừ.”

Lý Tuân gật đầu, nhìn vào màn hình nhưng không làm gì hết, giây lát cậu khẽ nói: “Sau này có việc gì thì cứ nói với tôi trước.”

“Ừ.”

Cậu nhíu mày: “Đừng hành hạ bản thân.”

“... Ừ.”

Lý Tuân lẩm bẩm mắng vài câu nữa mới quay lại với công việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.