Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 8




Tuy trước đây cũng hay đùa giỡn nhau như vậy, nhưng giờ hắn là Hoàng đế, nàng cũng không thể nào đùa giỡn không cố kỵ gì như trước được. Nàng ngoái đầu lại nhìn hắn: “Thật sao?”

Lông mi nàng cong cong, ánh mắt vụt sáng, chu đôi môi anh đào khiến hắn nhìn mà thấy vô cùng đáng yêu, hai tay ôm lấy mặt nàng nói: “Sao nàng lại ngốc đến đáng yêu thế này cơ chứ!”

“Chàng mới ngốc ấy!”

Lam Tranh bị nàng chọc cười, quấn quít lấy nàng không rời, đẩy Vũ Lâu ngã xuống giường, hôn nàng đến đỏ ửng môi lên mới chịu buông ra. Nhưng vẫn đùa giỡn xấu xa trên người nàng, không chịu đứng lên. Trong lòng Vũ Lâu đang không yên vì lo lắng cho ca ca, Lam Tranh tinh ý nhận ra nàng không chuyên tâm.

“Nàng sao thế? Ta cứ cảm thấy nàng là lạ, có phải gặp chuyện gì không? Bị người ta bắt nạt à?”

“Đương nhiên là không.” Vũ Lâu nói: “Ta không bắt nạt người khác đã là vạn phúc cho người ta rồi, làm gì có ai dám bắt nạt ta.” Lam Tranh gật đầu nói đúng: “Ái phi của trẫm ngang tàng bạo ngược như vậy, ai mà dám trêu chọc nàng chứ! Chỉ ta mới có thể thu nạp nàng thôi!”

Nàng liếc mắt lườm hắn một cái rồi than thở: “… Hôm nay xuất cung, thật sự cảm nhận sâu sắc bốn chữ: cảnh còn người mất…”

Lam Tranh nói: “Dù cảnh còn người mất, nhưng vận mệnh phát triển theo hướng tốt là được… Như thế, cảnh còn người mất cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.”

“Đối với chàng là chuyện tốt, nhưng với người khác thì chưa chắc, ví dụ như mẹ và chị dâu ta, chỉ là hai nữ nhân yếu đuối, rõ ràng không làm sai gì cả, lại phải gánh vác hết hậu quả.”

“Mẹ nàng đâu phải nữ nhân yếu đuối chứ.” Khi hắn và Vũ Lâu mới thành thân, rồi cãi nhau, Vũ Lâu đã bị chính vị mẫu thân hung hãn này áp tải về Huệ vương phủ.

“Nhưng chị dâu ta thì đúng là nữ nhân yếu đuối mà.” Vũ Lâu cố gắng làm cho giọng nói của mình thật tình cảm, tha thiết: “Chị dâu ta xuất thân cũng từ dòng dõi danh môn Cố thị, sau khi thành thân với ca ca ta, chưa được vài ngày thư thái thì đã phải chịu không ít khổ sở rồi.”

“Ca ca nàng thật đúng là rác rưởi.” Lam Tranh nói: “Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Chị dâu nàng bị gả cho hắn đúng là xui xẻo mà.”

“Ta có chút đồng cảm thôi.” Vũ Lâu chớp mắt, cố gắng dẫn dụ lòng thương hại của Lam Tranh: “Chị dâu ta chịu rất nhiều khổ sở, phu quân còn chưa biết sống chết thế nào, mỗi khi ta nhớ đến chị dâu là lại thấy buồn phiền vô cùng. Trong nhà ta, ta thân với chị dâu nhất, chỉ có chị dâu là chịu nghe ta tâm sự, chia sẻ với ta thôi.”

Lam Tranh luồn tay vào trong áo nàng, xoa xoa hai bầu ngực trắng mềm, thờ ơ nói: “Nàng nói nhiều như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Không phải ta đã đồng ý sẽ cho người đón mọi người về kinh thành sao?”

“Nữ nhân, nếu không có phu quân để dựa dẫm, thì vinh hoa phú quý có ích lợi gì chứ!” Vũ Lâu hít sâu một hơi, sau đó bắt lấy tay Lam Tranh, kéo móng vuốt sói của hắn ra khỏi ngực mình.

Lam Tranh nói: “Ta là Hoàng đế, chứ đâu phải Ngọc Hoàng đại đế, không thể làm cha và ca ca nàng sống lại được.” Hắn kháng cự lại Vũ Lâu, cố gắng muốn vươn móng vuốt sói đặt lên người nàng. Vũ Lâu mím môi dùng sức né tránh, rốt cuộc cũng không địch lại, đành nhắm mắt mặc hắn sờ soạng.

Nàng chỉ chờ những câu này của hắn: “Nếu ca ca ta không chết, thì chàng có cho vợ chồng họ đoàn tụ với nhau không?”

Lam Tranh ngẩn ra, rồi nửa đùa nửa thật nói: “Có thể, cho bọn họ đoàn tụ dưới suối vàng.”

“Vì sao?” Vũ Lâu nói: “Chàng cũng nói chị dâu ta đáng thương mà? Mất phu quân thì một nữ nhân yếu đuối như chị dâu ta biết sống thế nào đây?”

“Nàng ta đáng thương? Còn Vũ Dương hầu thì sao? Rồi Hoàng tử bị hắn bắt cóc thì sao?” Hắn cười lạnh: “Ta có thể hạ chỉ, tuyển cho chị dâu nàng một người tài giỏi trong kinh thành, để nàng ta tái giá là được. Có kém cỏi gì thì cũng còn hạnh phúc hơn là sống cùng tên phu quân lỗ mãng như ca ca nàng.”

Nghe hắn mắng mỏ ca ca mình, dù chính nàng cũng thầm phê bình Tần Viễn Địch, nhưng trong lòng nàng vẫn thấy không vui. Vũ Lâu lạnh mặt không nói gì, chợt nghe Lam Tranh nói tiếp: “Mà xét về nhân phẩm, thì vẫn còn tử tế hơn cha nàng nhiều.”

“Ta là con gái và muội muội của hai người đó. Nói vậy, ta cũng không phải người tốt.” Nàng đẩy hắn ra, tức giận nói: “Thần thiếp không xứng đáng để hầu hạ bệ hạ, xin bệ hạ tìm giai nhân khác đi.”

“Ta còn chờ nàng sinh cho ta một cô công chúa nhỏ, làm sao tìm người khác được.” Lam Tranh hôn nàng: “Đừng giận dữ nữa, cười một cái ta xem nào.”

Vũ Lâu vẫn làm mặt lạnh, lòng buồn bực không cười nổi.

“Vậy ta cười với nàng một cái.” Nói xong, Lam Tranh nhếch miệng ra vẻ tươi cười.

Nàng bị hắn chọc cũng phì cười: “Đáng ghét.”

Vũ Lâu vừa cười, hắn cũng thấy vui vẻ hơn. Hai người đều hiểu ý không nói đến những chuyện phiền lòng nữa, không khí ấm áp hơn nhiều. Lam Tranh lo lắng cho thân thể của Vũ Lâu, không dám cầu hoan, chỉ ngoan ngoãn ôm nàng ngủ.

***

Cố nhịn hai ngày, Vũ Lâu đã đứng ngồi không yên, lại muốn đi thăm ca ca. Tuy có Vân Triệt và Phi Lục hầu hạ, nhưng nàng không ở bên cạnh chăm sóc nên vẫn không yên lòng. Nghĩ một hồi, nàng quyết định lại xin Lam Tranh cho phép xuất cung.

Nhưng lúc muốn tìm Lam Tranh, thì hắn lại cả ngày không xuất hiện. Không có cách nào khác, nàng quyết định chủ động đi tìm hắn.

Người trong cung cũng biết, tân đế độc sủng Đức phi, Đức phi lại có hai Hoàng tử, sau này có thể sẽ làm Hoàng hậu, địa vị ở hậu cung cũng không thấp. Thấy Vũ Lâu, mọi người đến thở còn không dám, quỳ xuống đất thỉnh an. Đến gần Thượng thư phòng, nàng bỗng nghe tiếng khóc nức nở.

Ai to gan như vậy, dám khóc ở đây? Bỗng một dáng người nhỏ xinh mặc y phục xanh nhạt đi về phía nàng, cung nữ hầu hạ đi sau nữ tử đó nhỏ giọng an ủi: “Công chúa, sức khoẻ quan trọng hơn…” Cung nữ kia đột nhiên nhìn thấy Vũ Lâu, vội cúi đầu hành lễ: “Tham kiến Đức phi nương nương.”

Hâm Nghi nghe thấy hai chữ Đức phi, người chợt sững lại, rồi lập tức quát cung nữ bên cạnh: “Không cần hành lễ với nàng.”

“Công chúa… sao lại…” Sao thái độ lại xấu như vậy.

Hâm Nghi rưng rưng trừng mắt nhìn nàng, căm tức quát: “Ngươi trả lại Cửu ca cho ta…”

Vũ Lâu ngạc nhiên: “Ý công chúa là sao? Vì sao lại đòi ta Cửu ca của muội?”

“Tần Viễn Địch giết Cửu ca… chẳng lẽ ngươi không biết sao?” Hâm Nghi khóc oà lên nói.

Chết rồi sao?! Vũ Lâu sợ hãi: “Tấn vương điện hạ qua đời rồi? Chuyện xảy ra khi nào?” Đương nhiên, còn có điểm mấu chốt nhất: “Công chúa điện hạ, vì sao muội biết là do gia huynh gây nên?”

Hai mắt Hâm Nghi đẫm lệ, thân hình nho nhỏ run rẩy: “Thừa tướng đã bắt hung thủ Tần Viễn Địch, trình lên Hoàng thượng, ngươi còn giả ngốc nữa à?”

Ca ca bị bắt rồi sao? Đầu Vũ Lâu nổ ầm một tiếng, vội cáo từ Hâm Nghi, nhanh chân bước về phía Thượng Thư phòng, không đợi thái giám thông báo, nàng trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Lam Tranh đang phê duyệt tấu chương, thấy Vũ Lâu vào, hắn buông ngự bút, cười nói: “Vũ Lâu, sao lại đến tìm ta?”

“Ta… ca ca ta… bị bắt rồi sao? Ta nghe công chúa Hâm Nghi nói… Tấn vương hắn…”

Lam Tranh nhíu mày, ra vẻ đau lòng: “Ta cũng chỉ vừa biết việc này, nàng đừng gấp gáp như vậy. Thừa tướng nói, chuyện ám sát Tấn vương là do Tần Viễn Địch gây ra, hôm qua đã áp giải hắn đến, nhốt vào tử lao. Nhưng mà cũng phải thẩm vấn rồi mới định tội được. Nàng đừng lo.”

Vũ Lâu thật sự tin tưởng những điều Lam Tranh vừa nói, nàng khóc ròng: “Chàng nhất định phải cứu huynh ấy, Lam Tranh, chàng nhất định phải cứu huynh ấy…”

Lam Tranh hạ phút phê vào tấu chương mà Thừa tướng dâng lên, xin hành hình Tần Viễn Địch: Chuẩn, nhanh chóng lo liệu.

Sau đó khép tấu chương lại, bước xuống đỡ Vũ Lâu, lau nước mắt cho nàng: “Vũ Lâu, nàng yên tâm, ta sẽ cố hết sức cứu ca ca nàng.”

Hết chương 264.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.