Điệu Vũ Bên Lề

Chương 122: Phiên ngoại: Tranh giá trang [5]




Tôi chuẩn bị xuống xe còn lịch sự quay lại nói với anh ta: “Nhà tôi đông người, chó dữ. Không mời anh lên nhà đâu”.

Anh ta cười, nói: “Sau này còn có cơ hội. Bye”.

Thấy anh ta phủi bụi bước đi, tôi đá chân mấy phát và mắng vài câu. Cũng không biết là mắng anh ta hay mắng mình nữa.

Trằn trọc cả buổi tối, tôi luôn nhớ lại dáng vẻ của anh ta, giữa chúng tôi liệu có xảy ra chuyện gì không nhỉ? Lúc thì cảm thấy mình như con điên, còn không biết người ta có vợ con gì chưa, đã vậy còn để người ta lợi dụng, lại còn dương dương tự đắc nữa chứ!

Đang định ngủ thì nghe thấy tiếng chuông tin nhắn. Tim tôi đột nhiên nhảy loạn xạ, có cảm giác nhất định là tin nhắn của anh ta.

Nếu anh ta mà nói yêu tôi rồi hoặc ban đầu đâm vào tôi là do anh ta có cảm tình với tôi, tôi phải làm thế nào đây.

Tôi lo lắng bất an cầm điện thoại, là số lạ, tôi không dám đọc tin nhắn nữa, tôi bò xuống giường tìm danh thiếp của anh ta. Nhìn là nhận ra số điện thoại đúng. Tim đập loạn xạ hơn. Hay là anh ta đã chuyển 500 vạn cho tôi rồi?

Đầu óc bùng nhùng, tôi run rẩy mở tin nhắn. Anh ta gửi cho tôi một tin nhắn tình yêu vô cùng kinh điển. Toàn văn như sau:

Có một ngày một con tinh tinh đen không cẩn thận dẫm vào bãi phân của con vượn không đuôi tay dài, vượn mẹ cẩn thận giúp tinh tinh đen lau sạch bãi phân rồi họ cùng nhau trải qua tình một đêm, sau sự việc đó có người hỏi bọn họ sao quen nhau, tinh tinh đen liền nói: “phân vượn, đều là phân vượn”*.

Tôi đọc xong lập tức tắt máy, lên giường đi ngủ. Chết tiệt. Lần này là tôi chửi tôi.

Ngày hôm sau, bạn tôi gọi điện hỏi xem hôm qua ở hôn lễ tôi làm sao?

Tôi nói: “Uống hăng quá”.

Cô ấy nói: “Đừng lòe tớ, còn chưa bắt đầu bữa tiệc cơ mà. Cậu uống nước lọc mà cũng uống hăng quá à”.

Tôi mắng cô ấy: “Đồ lắm mồm”.

Cô ấy nói: “Đừng tức giận. Tớ nói thật đấy. Cậu có chú ý buổi hôn lễ luôn có người nhìn cậu không?”.

Tôi nghe thấy là tim lại nhảy dựng lên, vội nói: “Tớ như thế này thì chú ý tới tớ đâu chỉ một hai người”.

Cô ấy nói: “Biết ngay là cậu là đứa cách ly mà. Đó là phó tổng quản, sau khi hôn lễ bắt đầu là chú ý tới cậu rồi, sau đó tìm tớ để hỏi dò về cậu…”

A… cũng may không phải là anh ta. Phó tổng quản? Hôn lễ lại còn có phó tổng quản?

Cô bạn nói chán chê, câu cuối cùng tôi nghe được là: Cuối tuần này gặp nhau ở phố Lệ Lan nhé!

Haizzz, tôi… tôi đang do dự có nên đồng ý hay không nữa, dù sao tối qua tôi cũng vừa hôn người khác xong mà. Nghĩ đi nghĩ lại, *****, mày mày còn định vì cái nụ hôn chẳng ra nụ hôn này và cái tin nhắn buồn cười kia mà phải khốn khổ gìn giữ hang động lạnh lẽo 18 năm sao?

Được! Thứ sáu gặp! Tôi đột ngột sung sướng đồng ý.

Buông điện thoại xuống tôi mới thấy bản thân mình lợi hại quá thể, ngay cả tình hình của đối phương thế nào tôi cũng chả thèm hỏi, vậy mà đã đồng ý đi xem mặt, đầu tôi chắc hỏng rồi. Đều là do cái tên tội phạm giết người kia gây ra.

Thôi kệ, đã đồng ý rồi, người ta dù sao cũng là phó tổng quản, chắc điều kiện cũng không quá kém được.

Cuối tuần gặp gỡ phó tổng quản thật nhạt nhẽo, tôi không tìm được cảm giác. Tôi cứ nhìm chằm chằm vào một cái cúc áo của người ta, nó khác những cái cúc khác, trên đó hình như có chữ, tôi không đeo kính nên nhìn không rõ.

Bạn tôi lại hài hước nói chuyện, cố gắng tạo bầu không khí mờ ám, cứ như là một con chim bảo *. Càng thể hiện tôi như một đứa bù nhìn, càng giống như đang bán mình.

Sau khi kết thúc, phó tổng quản đưa tôi về nhà. Cũng có phong độ lắm, không nhắc lại chuyện xấu hổ của tôi ở buổi hôn lễ. Điểm này tôi rất vừa ý.

Vừa vào nhà, bạn tôi đã điện hỏi xem cảm giác của tôi thế nào.

Tôi nói bình thường. Cô ấy nói: “Thôi đi, cả tối cậu cứ nhìn ngực người ta, lại còn bảo không có cảm giác”.

Tôi cảm thấy giải thích bằng miệng cũng không rõ được, nên ứng phó một hai câu, sau đó lập tức đi tắm rồi chui vào chăn. Hôm nay cần kết thúc sớm, ngày mai bắt đầu lại từ đầu.

Đang trong trạng thái mơ hồ thì đột nhiên tôi nghe thấy tiếng chuông tin nhắn.

Chết tiệt, quên tắt máy rồi.

Tôi cầm điện thoại mở tin nhắn: “Tuần này làm gì?”. Không ghi tên ai.

Tim tôi chả hiểu sao lại bắt đầu đập mạnh mẽ, chằm chằm nhìn số điện thoại một hồi, cuối cùng cũng xác định được là bãi phân vượn của tôi.

Tôi sững lại một lúc rồi trả lời năm chữ: “Vừa đi xem mặt về”.

Tôi cũng chả hiểu sao lại phải báo cáo với anh ta nữa, dù sao nói dối cũng không tốt mà. Tôi tự an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.