Điệu Vũ Bên Lề

Chương 121: Phiên ngoại: Tranh giá trang [4]




Anh ta ngoảnh sang nhìn tôi, bụm miệng rồi cũng bật cười, nói: “Nếu cô còn khóc chắc sẽ khóc rụng cả ngũ quan mất. Có phải cô là người đẹp dao kéo trong truyền thuyết không thế”.

Tôi nghe phát tức, vốn đã thê thảm lắm rồi, lại còn phải chịu đựng sự cười nhạo của tên tội phạm giết người này, tôi nói, tôi muốn xuống xe. Anh ta vội vàng xin lỗi, nói là chỉ muốn làm tôi vui lên một chút thôi.

Anh ta dừng xe trên con đường nhỏ ven biển, gió ngoài thổi vào ầm ầm nhưng trong xe vừa ấm áp lại yên tĩnh. Còn có tiếng nhạc êm ái nữa, nói thực là tôi cũng chả muốn tức giận làm gì nên cũng ngồi im lặng.

Một lát sau, anh ta hỏi: “Bạn trai cô đâu?”.

Tôi nói không có.

Anh ta hỏi: “Không phải là chú rể đấy chứ?”.

Cái gì với cái gì thế này, tôi lập tức đá cửa xe định ra ngoài.

Anh ta vội kéo tôi lại, luôn miệng xin lỗi. Thực ra tôi không tức anh ta, chỉ là cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đúng là có một lũ ngu nghĩ như thế này thật.

Tôi nói: “Vì tôi cảm thấy tình yêu chân thành thực sự rất xúc động”. Tôi nhìn ra biển lớn mênh mông và mờ mịt ngoài cửa sổ và nói, không phải mỗi người đều hạnh phúc có thể tìm thấy người mình yêu. Anh ta không nói gì cả.

Tôi quay lại nhìn anh ta.

Vừa ngoảnh sang thì thấy gương mặt to bự chình ình ngay trước mặt tôi, tôi sợ hãi muốn trốn, đầu đập ngay vào cửa xe. Anh ta vội ôm lấy đầu tôi và xoa cho tôi.

Tôi nói: “Anh lại gần thế này làm gì, định dọa chết tôi à?”.

Anh ta nâng mặt tôi lên và nói: “Nếu gần hơn nữa thì sao?”.

Sau đó, anh ta HÔN tôi!

Đây là nụ hôn đầu của tôi, chỉ có mình tôi biết. Tôi muốn dành cho chồng tôi. Bây giờ xong rồi.

Tôi trợn tròn mắt, bất động, nhìn anh ta mút môi tôi.

Tôi thực sự nghĩ rằng anh ta muốn cưỡng bức tôi nữa, đang suy nghĩ xem nên cắn lưỡi tự vẫn hay là sau này phải kiên cường nuôi một đứa con không rõ thân phận, thì anh ta buông tôi ra.

Anh ta trừng mắt nhìn tôi: “Cô chưa hôn bao giờ?”.

Tôi lắp ba lắp bắp nói: “Tôi hôn nhiều rồi”.

Anh ta cười: “Sao cô không biết là thè lưỡi ra chứ?”.

Máu nóng dồn lên đầu: “Anh là đồ háo sắc”.

Anh ta nói: “Đừng kết luận thế, tôi không phải tội phạm giết người, cũng không phải đồ háo sắc, đây là danh thiếp của tôi. Của cô đâu?”.

Tôi ngu đần đi tìm danh thiếp đưa cho anh ta.

Tôi nghĩ, tôi có nên cho anh ta một cái tát như trên ti vi thường làm không? Hoặc yêu cầu anh ta chịu trách nhiệm gì đó.

Thế nhưng từng giây phút trôi đi, không khí vô cùng ngại ngùng, chuyện này dường như trôi qua rồi, tôi không thể đột nhiên cho người ta một cái tát được, hơn nữa chắc gì đã tát chuẩn.

Sau đó tôi nói tôi muốn về nhà.

Anh bảo chúng ta đi ăn rồi hãy về. Tôi nghĩ nên tìm nơi nào đó để rửa mặt đã rồi về, nếu không thì dọa chết mẹ tôi mất. Đến nhà hàng cũng được.

Tôi liền đồng ý.

Sau đó chúng tôi tới một nhà hàng, cuối cùng tôi cũng đã được vào nhà vệ sinh rửa mặt, bỏ nốt cái mi giả còn lại đi, xoa xoa đôi mắt sưng húp, còn đôi môi đầy phấn nữa chứ. Thực sự quá thảm. Thấy bản thân đã khôi phục lại tinh thần, cũng may đã tìm lại được chút tự tin.

Khi tôi về chỗ ngồi anh ta nói: “Tôi tưởng cô lại trốn rồi chứ”.

Tôi hậm hực nói: “Sao tôi phải trốn, tôi chả có lý gì phải làm thế”.

Anh ta cười, nói: “Tôi nợ cô một lời xin lỗi”.

Tôi nói: “Vài lời ấy chứ. Tôi vẫn canh cánh về nụ hôn đầu ban nãy, đó là nụ hôn đầu của tôi đấy, ông anh ạ. Trong lòng tôi hận, răng tôi ngứa lắm đấy. Mặc dù anh từng đâm vào mông tôi nhưng cũng không nghiêm trọng thế này”.

Anh ta lại cười: “Vậy tôi phải làm thế nào thì cô mới tha thứ đây?”.

“Tổn thất tinh thần đền 500 vạn”. Tôi ác man nói. “Không vấn đề gì”. Anh ta đồng ý.

Tôi sững lại một hồi. Biết rõ là không thể lại còn đòi gì chứ. Tôi thầm chửi mắng mình, bây giờ tôi vẫn còn nhớ tới nụ hôn đầu của tôi nữa, chẳng có tâm trạng đâu mà nói chuyện cười nữa.

Tôi không trả lời nữa mà chỉ cắm cúi ăn, ngại nói chuyện. Hôm nay phong thủy không đúng chút nào, cảm giác không thật. Tôi chỉ muốn mau chóng kết thúc hôm nay đi. Mai sẽ khôi phục bình thường. Cứ coi hôm nay là tình một đêm đi. Hoặc là coi như bị chó liếm cho phát. Nghĩ tới đây tâm trạng tôi vui hẳn, tôi vẫn chưa mất nụ hôn đầu tiên, chỉ là bị chó liếm một phát thôi mà. Anh ta thấy tôi vui lại cứ tưởng do sức hấp dẫn của mình chứ, thế là cũng dương dương tự đắc. không khí bữa cơm cũng tuyệt lắm, ăn no rồi anh ta đưa tôi về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.