Điệu Vũ Bên Lề

Chương 120: Phiên ngoại: Tranh giá trang [3]




Anh ta lái xe đâm vào tôi khiến tôi lộn nhào… Tôi bò dậy dùng gót giày đập cho xe anh ta lõm xuống… Anh ta mắng tôi qua đường không có chút đạo đức công cộng nào.

Tôi mắng anh ta lái xe nhanh vậy để vội đi ăn cứt chó à…

Tôi đập xe anh ta, anh ta mắng tôi đanh đá! Tôi mắng anh ta là tội phạm giết người. Sau đó cả hai tức giận đường ai nấy đi. Năm đó tôi 26, anh ta 32.

Sau đó anh ta nói, lúc đó anh ta sợ toát cả mồ hôi tay nhưng khi thấy tôi lồm cồm bò dậy như chú cá chép, trong lòng đã cảm thấy yên tâm một nửa, thấy tôi mở miệng mắng người là chắc chắn tôi không sao rồi.

Lúc đó tôi vội tới trạm xe đường dài, đi công tác để làm nghiệp vụ. Tôi lao hẳn ra làn đường ô tô để bắt taxi đi. Tóc xõa tung bay, áo kẻ caro, quần bò, quần áo nghiêm túc còn để trong balo, gặp khách hàng mới có thể mặc. Mông tôi bị đâm sầm vào khiến nó sưng tướng, nửa tháng sau mới tiêu tan. Mỗi lần bôi dầu hồng hoa, tôi đều lẩm bẩm: Cái tên chết tiệt, nếu không phải bà đây đang vội thì làm sao tha cho mày tiếp tục sinh tồn chứ… có giỏi thì lần sau xem bà giải quyết mày thế nào…lái máy kéo tới đè chết… hiếp xong rồi giết, hiếp xong rồi giết, giết xong rồi hiếp…

Không ngờ, ngày này lại đến thực rồi.

Một tháng sau khi vết sưng bầm của tôi tiêu tan, những lời nguyền độc địa của tôi cuối cùng đã ứng nghiệm. Lúc đó tôi làm việc ở một công ty kế hoạch hội nghị triển lãm, phụ trách nghiệp vụ. Công ty nhận thiết kế và bố trí sân khấu triển lãm cho mấy công ty khác, trong đó có công ty của anh ta.

Anh ta là CFO* của công ty đó.

Một ngày trước khi hội nghị triển lãm diễn ra, anh ta và vài lãnh đạo khác tới nghiệm thu sân khấu triển lãm, tôi phụ trách đón tiếp. Chúng tôi lại gặp nhau rồi. Cũng may anh ta không phải là lãnh đạo chủ động bắt chuyện với tôi vì thế cơ bản là chúng tôi không nói gì cả.

Thế nhưng sự không tin tưởng tỏa ra từ ánh mắt anh ta khiến tôi điên tiết, dường như anh ta đang nói, có phải là bất cứ loại người gì khoác lên người bộ quần áo công sở, vấn cao tóc đều có thể được gọi là giới công chức.

Tôi cố gắng thể hiện một cách chuyên nghiệp, cả kể hoạch vô cùng tuyệt vời, thêm phần giới thiệu và giải thích của tôi nữa khiến COO* của bọn họ vô cùng hài lòng, buổi trưa còn mời tôi ăn cơm, tôi lịch sự từ chối.

Sắp ra tới ngoài cửa thì tôi nghe thấy anh ta gọi tôi, thế nhưng lại không biết tên tôi, lại sợ người khác nghe thấy nên anh ta lí nhí gọi: “Ê, cô gì ơi”. Ôi cái cảnh tượng này thật vô cùng xấu hổ, tôi bước nhanh hơn, vờ như không nghe thấy, chuồn đẹp.

Trở về tôi liền trao công việc này cho đồng nghiệp làm. Tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên, tại sao thấy anh ta tôi lại sợ nhỉ? Đúng là gặp ma, rõ ràng là anh ta gây chuyện rồi bỏ đi, đâu phải là tôi. Dù sao tôi cũng không thích trải qua tình huống xấu hổ thế này.

Anh ta cũng không chủ động liên hệ với tôi nữa. Sau này tôi biết trong quãng thời gian ấy anh ta đã từ chức và nhảy công ty khác rồi.

Mùa đông tới, thời tiết rất lạnh, tôi đi tham dự đám cưới của một người bạn. Chúng tôi lại gặp nhau. Lúc đó tôi không hề nhìn thấy anh ta.

Cô dâu chú rể là một đôi theo đạo cơ đốc giáo, vì thế hôn lễ được tổ chức theo nghi thức cơ đốc giáo.

Có một vị mục sư giảng đạo, giảng một đoạn chân lý về tình yêu và hôn nhân, sau đó cô dâu chú rể tuyên thệ, mục sư bảo chú rể nói, cho dù em khỏe mạnh, giàu nghèo, dịu dàng đáng yêu hay đanh đá chua ngoa, anh sẽ luôn yêu em, tôn trọng em, giữ gìn em, em mãi mãi là vợ anh.

Tôi nghe xong những câu này chợt nhớ lại vài mối tình ngắn ngủi của mình, thêm nữa là mùa đông lạnh lẽo, tôi chẳng ra làm sao lại bật khóc, thu hút sự chú ý của không ít khách khứa, trong đó có anh ta.

Sau này tôi cảm thấy vô cùng hối hận, nhìn tôi chẳng khác gì hình tượng của một oán phụ, lại còn khóc lóc nước mắt nước mũi trong đám cưới của người ta, những người không biết còn nghĩ rằng tôi và chú rể có chuyện với nhau nữa.

Vì thế sau khi các nghi thức kết thúc, buổi tiệc bắt đầu, hội trường hỗn loạn, tôi nhắm thẳng cửa và chuồn. Vừa ra ngoài khách sạn, gió to, đang định bắt xe, nước mắt sắp đóng băng lại trên mặt.

Một chiếc xe dừng lại ngay trước mặt tôi, anh ta mở cửa xe rồi lịch sự đưa tay mời tôi lên xe. Lúc đó tôi cảm thấy bản thân mình vô cùng thảm hại, lại lạnh nữa, mặc dù cảm thấy ngạc nhiên lắm nhưng mà thôi, chẳng nghĩ nhiều, cúi đầu leo lên xe của anh ta.

Anh ta khởi động xe, không nói gì cả, lặng lẽ đưa cho tôi hộp khăn giấy, tôi bắt đầu lau mặt, vừa lau một cái thì rụng mất một bên mi giả, tôi không biết phải làm thế nào, cầm cái mi giả lên, nghĩ xem nên tháo nốt bên kia xuống hay dán bên này lên… hay cứ để thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.