Điệu Valse Giã Từ

Chương 6: Thành tài tung hoành thiên hạ




Bị bệnh (2)

Cả cô và anh giật mình quay lại. Hai đôi mắt cùng hướng về phía cửa phòng,nơi vừa phát ra thứ âm thanh kinh dị đó nhưng lại mang hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau.

Anh giương to đôi mắt ngạc nhiên nhìn nỗi ám ảnh của cuộc đời mình đang đùng đùng lửa giận như Trương Phi mà thoáng rùng mình,trái tim khẽ run sợ khiến miệng bỗng trở nên lắp bắp không thành lời.

-Trúc...L...

Trúc Ly hằm hằm nhìn anh và cô đang kẻ trên người dưới,đôi mắt gằn đỏ ngầu,hai tai cũng đỏ như mào gà. Dường như ngọn núi lửa của ghen tuông trong cô sắp sửa nhấn chìm tất cả mọi thứ trong sự chết chóc.

Đôi mắt anh bắt đầu co lại khi thấy Trúc Ly đang lao về phía anh và cô như một con thú dữ,không khí xung quanh cũng bắt đầu chuyển động tạo nên một sức nóng bức chết người. Giật mình khi nhìn vào đôi mắt đầy giận giữ của Trúc Ly,lí trí cho anh biết sắp có chuyện chẳng lành.

Cô vẫn nhìn chằm chằm vào người con gái vô duyên xông vào phòng cô còn hét lên bất lịch sự kia đầy khó hiểu và xen chút tức giận,không hiểu cô ta định làm gì mà nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

-Anh.

Linh đang run run sợ hãi nấp sau cánh cửa nãy giờ bất giác hét lên và lao như tên bắn vào đỡ anh vừa bị Trúc Ly hất văng xuống đất.

Anh lồm cồm bò dậy,đầu có chút choáng váng do bị đập vào thành giường.

Nhìn gương mặt tèm lem nước mắt nước mũi của Linh anh muốn bật cười nhưng nỗi đáng lo ngay lúc này khiến anh run sợ chỉ vội vã trấn an cô em gái bé nhỏ.

-Anh không sao.

Trúc Ly miệng rít lên như lợn bị cắt tiết khiến hai hàm răng cọ vào nhau nghe kèn kẹt đến rợn người.

-Con ranh.

“Bốp”

Cùng với lời nói là hành động,Trúc Ly giáng cả bàn tay thô bạo vào mặt cô,in hằn lên đó những vết đỏ rõ rệt.

Âm thanh truyền vào tai khiến cả anh và Linh bất động đồng loạt quay lại. Cảnh tượng ngay lúc này là Trúc Ly đang ngồi trên người cô,một tay xốc cổ áo cô lên,hai mắt long sòng sọc nhìn cô còn mặt cô thì nghiêng hẳn sang một bên và in hằn những dấu tay đỏ cả một bên má do vừa phải hứng trọn cái tát thô bạo của Trúc Ly.

Anh vội vàng đứng dậy,lôi Trúc Ly ra khỏi người cô mà quăng xuống sàn nhà bằng tất cả sự tức giận như quăng một con thú điên dại vào lồng sắt.

Đỡ cô ngồi dậy,đôi tay anh chạm khẽ vào gương mặt cô chua xót,ánh mắt hiện rõ sự đau đớn. Giá như người phải chịu cái tát ngu ngốc này là anh chứ không phải là cô thì tốt biết mấy.

Cô vẫn cố tỏ ra không sao khẽ mỉm cười gật đầu nhìn anh dù cho bên má trái không ngừng nhói lên đau rát như bị kim đâm.

-Tôi ổn. Anh không sao chứ.

Anh nuốt đắng cay xuống lắc đầu nhìn cô,nơi trái tim bỗng đau nhói khi thấy cô như vậy. Tất cả là tại anh đã mang phiền phức tới cho cô.

-Anh,túi chườm lạnh đây.

Linh thấy má cô đỏ lên thì vội vàng chạy đi tìm túi chườm cho đá vào rồi mang đến. Dù gì thì lúc ấy cô cũng muốn chuồn khỏi biển lửa chết người ấy. Cô biết Trúc Ly rất nóng tính và vô lí nhưng cũng không thể ngờ rằng cô ta lại cư sử một cách thiếu suy nghĩ như vậy.

Anh đón túi chườm lạnh từ tay Linh,khẽ áp lên bên má đang sưng đỏ của cô,đáy mắt lo lắng vô cùng.

Là anh đang lo lắng cho cô,một nét cười thoáng hiện trên gương mặt ấy rồi nhanh chóng vụt tắt.

Túi đá chỉ mới chạm khẽ vào vùng da ấy thì cô đã bất giác run lên,đau rát,nước mắt cũng vì thế mà chảy ra không chủ thức.

Nhìn đôi mắt long lanh thứ nước trong suốt cùng biểu hiện của cô mà trái tim anh lại nhói lên đau đớn. Rõ ràng là rất đau nhưng tại sao lại cố tỏ ra không việc gì cơ chứ. Cô cứ cố gắng gồng mình chịu đựng như thế càng khiến anh cảm thấy có lỗi và đau khổ hơn cả trăm vạn lần nữa.

Nước mắt bỗng dưng trào ra nơi khóe mắt anh rồi rớt nhẹ xuống gò má bị thương của cô. Cô như cảm thấy ấm áp hơn hẳn,như bớt đi đau rát mà lại thấy êm ái lạ thường,cảm xúc bỗng chốc hóa thành chiếc lông vũ bay lơ lửng trong không gian mênh mông vô tận.

Trúc Ly phủi phủi cái mông vừa bị anh quăng đập xuống sàn đau điếng người,máu trong người vừa sôi lên quá cả dung nham núi lửa sắp phun trào. Cô ta nhào lại phía anh,xô Linh ngã văng ra phía sau và miệng thì không ngừng rít lên những âm từ khó nghe.

-Đồ con gái trơ trẽn.

Cô im lặng không nói gì,chỉ khẽ liếc nhìn con thú đang điên dại giận dữ đang hằm hằm nhìn mình rồi quay đi như thể cô ta không tồn tại. Điều đó càng làm cho Trúc Ly phát bộc cảm xúc như một con thú xổng chuồng. Cô ta xông lại chỗ cô nhưng bị Linh ôm lại ngăn cản.

-Trúc Ly...chị bình tĩnh lại đi,có gì từ từ nói.

-Có gì để nói chứ. Là cô ta,cô ta đã dụ dỗ người yêu của chị,xen vào hạnh phúc của chị. Cô ta là loại con gái trơ trẽn,là đồ cáo chín đuôi,là hồ li tinh chuyện dụ dỗ lừa tình người khác.

Cô ta không ngừng rít lên và không ngừng phỉ báng cô như phỉ báng một con phò bằng giọng điệu căm giận mỉa mai nhưng thực sự lại không có một chút tri thức nào.

Cô vẫn im lặng dù cho Linh và anh trợn tròn mắt ngạc nhiên và tức giận. Khóe môi cô khẽ nhếch lên khinh bỉ,cô ta không đáng để cô phải bận tâm “thứ đàn bà vô học”.

Từng câu từng chữ Trúc Ly nói đều như một thứ thuốc kích thích lên dây thần kinh tức giận của anh. Khóe mắt anh khẽ giật giật,đôi bàn tay anh siết lại chặt tới mức móng tay bấm vào da thịt tới bật máu. Anh cắn môi đứng dậy,nhìn Trúc Ly bằng đôi mắt nảy lửa.

-Cô nói đủ chưa.

Thấy biểu hiện của anh Trúc Ly có chút sợ hãi khép nép nhưng vẫn cứng giọng.

-Chưa. Em vẫn chưa nói hết.

Đôi mắt Trúc Ly dưng dưng,cô ta nhìn anh đau xót.

-Tại sao,tại sao chứ. Em hơn cô ta về mọi mặt,tiền tài,sự nghiệp,địa vị... tất cả cô ta đều không bằng em. Vậy tại sao,vì một con hồ li tinh đó mà anh bỏ rơi em. Anh nói đi,em đã làm sai điều gì chứ.

Trúc Ly không kìm được cảm xúc mà khóc nấc lên ,nước mắt tuôn ra ướt đẫm cả một vùng áo. Người ngoài nhìn vào không biết chắc sẽ lại tưởng là anh bắt nạt cô ta nên cô ta mới khóc giống lên như vậy.

-Cô nói đúng. Cô có tất cả,cô hơn Thùy Dương về mọi thứ. Nhưng rất tiếc,trái tim tôi sẽ mãi mãi không thuộc về cô.

Anh vô tình buông ra câu nói khiến trái tim Trúc Ly như vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh còn trái tim ai kia lại bỗng dưng ngưng lại ngay giấy phút ấy,một chút cảm xúc khó tả nào đó len lỏi vào trái tim cô với hình dáng của anh.

Trúc Ly đau đớn nhìn anh.

-Anh,vô tình như vậy sao. 6 năm,6 năm em dành trọn trái tim mình cho anh,6 năm em bên anh để hôm nay vì loại đàn bà như cô ta mà anh nhẫn tâm đối xử với em như vậy.

Trúc Ly căm phẫn nhìn cô như muốn thiêu rụi cô thành tro bụi để cô vĩnh viễn không xuất hiện trên cõi đời này nữa.

Lướt nhẹ qua anh,cô xem như chẳng có chuyện gì cả mà cứ vậy bước đi. Đôi mày cô chau lại bực tức đồng thời đôi môi thanh tú cũng khẽ nhếch lên giọng điệu đầy khinh bỉ.

-Ngu ngốc.

Là cô đang chửi Trúc Ly,cô ta quả thật rất ngu ngốc và mù quáng,vì yêu quá mà trở nên mù quáng dẫn đến hành động như một kẻ ngốc mà không hiểu bản thân đang làm trò gì cho người khác xem. Cũng khó có thể trách cô ta,bởi tình yêu luôn khiến cho con người ta mất đi lí trí và khả năng suy đoán. Không hiểu cô ta nghĩ gì mà lại cho rằng cô cướp người yêu của cô ta. Thật là ngu ngốc.

Cô nhếch mép hướng về phía Trúc Ly cười mỉa làm cho cô ta tức điên lên.Trúc Ly giật tay cô lại khiến cả người cô mất thăng bằng mà đổ về phía sau,cũng may cô loạng choạng nhưng vẫn còn cố đứng vững lại được.

Nhìn Trúc Ly bằng ánh mắt không cảm xúc,cô nói một câu nhẹ tênh như không có gì.

-Cô muốn gì.

Ánh mắt ấy thoáng làm Trúc Ly đứng hình,nó băng lãnh lạnh lùng nhưng sâu thẳm như hút trọn tâm hồn người nào nhìn vào đó. Nhưng thực sự,từ ánh mắt ấy cũng toát lên một khí vẻ đáng sợ như muốn bức chết người khác trong thế giới ấy.

Trúc Ly nhất thời không nói được gì vì quá bất ngờ khi nhìn trực diện vào đôi mắt kì lạ của cô mà bất động.

-Nếu không có gì,tôi đi trước.

Cô bỏ lại một đống những cảm xúc lẫn lộn trong Trúc Ly và quay mặt bước đi. Nhưng khi ra tới gần cửa thì đôi chân cô đột nhiên dừng lại.

-Không còn chuyện gì thì cô làm ơn về cho, tôi không thích người khác vào nhà mình mà không xin phép.

Trúc Ly khẽ nhếch mép,ánh mắt lộ rõ vẻ gian xảo.

-Đi sao,dù có đi thì hôm nay tôi cũng phải dạy cho cô một bài học vì tội dám cướp người yêu của người khác.

-Trúc Ly,cô đang nói linh tinh cái gì vậy. Thứ nhất,tôi không phải người yêu của cô. Thứ 2,cô nên nhanh chóng rời khỏi đây đi.

Anh bực tức nhìn Trúc Ly,cô ta đúng là đầu óc có vấn đề mà,mãi vẫn không chịu buông tha cho anh.

-Cô nghe rõ rồi chứ. Giờ thì cô có thể đi. Trúc Ly.

Cô vẫn không quay lại,giọng điệu có chút gì đó như khiêu khích nhưng không ai biết trên môi cô đang hiện diện một nụ cười hạnh phúc.

Trúc Ly căm phẫn nhìn anh không nói thêm một lời nào,ánh mắt chỉ còn lại thù hận bỏ đi.

Bước qua cô,khóe mắt Trúc Ly bỗng lóe lên ý cười gian xảo,cô ta ghé vào tai cô,cười mỉa.

-Thứ đàn bà lăng lòa như cô rồi cũng nhanh chóng bị anh ấy đá đi mà thôi.

“Bốp”

“Bốp”

Hai âm thanh vang lên liên tiếp cùng hình ảnh diễn ra nhanh như chớp khiến linh và anh thất thần,nhất thời không biết làm gì mà chỉ im lặng đứng nhìn.

Cô xô Trúc Ly vào tường,một tay ghì cổ cô ta,một tay siết thành nắm đấm sau khi tặng cô t hai cái tát như trời giáng. Cô ta dám nói cô là thứ đàn bà lăng lòa,thật là chán sống rồi mà.

Về phần Trúc Ly,sau khi lãnh trọn hai cái tát của cô thì mặt mày say sẩm,đầu óc trống rỗng,thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra,tới khi định thần lại được thì đã trong tình thế bị cô dồn vào chân tường không lối thoát.

Trúc Ly thở dốc vì bị cánh tay cô ghì chặt vào cổ nhưng khi chạm vào đáy mắt cô,Trúc Ly toàn thân bỗng mềm nhũn như cọng bún,đôi chân run run chỉ như muốn khụy ngay xuống đó.

Hai mắt cô nhìn Trúc Ly đầy tức giận,những tia máu đỏ gằn rõ trong hốc mắt dù cho nó vẫn mang một hàn khí bức người khiến cho Trúc Ly sợ đến rụng rời chân tay,không thể cử động được. Nhìn vào gương mặt thiên thần đang giận dữ của cô,Trúc Ly không khỏi khiếp sợ bởi nó vừa mang nét lạnh lùng đáng sợ lại vừa mang nét nóng giận như muốn giết chết cô ngay lúc này.

Anh hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt,anh không biết Trúc Ly đã nói gì mà lại khiến cô kích động như vậy. Nhìn cô lúc này,đến chính anh cũng không khỏi giật mình.Đôi tay cô siết chặt lại thành nắm đấm,những đường gân nỗi rõ trên mu bàn tay xanh xao của cô,cả cơ thể cô tỏa ra một luồng nhiệt khiến cả căn phòng nóng lên như đang ngập chìm trong biển lửa.

Liếc mắt sang Trúc Ly,cô ta đã không còn đủ sức lực và can đảm để đứng vững nữa. Vai Trúc Ly run run,đôi chân cũng mềm nhũn ra,cơ thể dựa vào tường cứ từ từ trụt xuống.

Nhận thấy rõ sự nguy hiểm,anh chạy vội lại nắm lấy tay cô. Anh sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có án mạng xảy ra mất.

Nắm lấy bàn tay cô,anh khẽ gỡ tay cô khỏi cổ Trúc Ly.

-Thùy Dương,bình tĩnh lại đi.

Cô quay sang anh,nhìn chăm chăm gương mặt đang lo sợ ấy,đôi mắt cô ánh lên vẻ khó hiểu.

“Là anh đang lo lắng cho cô ta sao”

Như hiểu được ý nghĩ trong đầu cô,anh mỉm cười phân trần.

-Không phải là anh lo cho Trúc Ly,nhưng anh sợ em sẽ khiến cô ta sợ quá mà bĩnh ra đây mất,lại mất công anh phải đi dọn.

Cô bật cười trước câu nói của anh,bao nhiêu tức giận bỗng như tan biến hết. Cô khẽ gật đầu,nụ cười của anh,lại mê hoặc cô nữa rồi.

“ọt”

Âm thanh phát ra từ bụng cô khiến cả anh và cô ứng khẩu,nét cười trên khuôn mặt cũng bỗng trở nên dị dạng.

“Ọt”

Lại nữa,cái dạ dày chết tiệt,nó thật biết cách làm chủ nhân của nó xấu hổ mà. Ôi không,lúc này cô chỉ ước sao trên trời có tảng đá nào đó rơi xuống đè chết cô đi còn hơn để cô xấu hổ như thế này.

Cô nhìn anh ái ngại.

-Đói.

Đồng thời,cô xoa xoa cái bụng đang không chịu yên phận của mình.

Anh bật cười thành tiếng,cô thực sự là rất đáng yêu mà. Nhéo khẽ cái mũi chun chun lên của cô,anh nhẹ nhàng.

-Đi,anh đưa em đi ăn.

“Gật gật”

Ánh mắt cô bỗng sáng rực lên,dù sao lúc nãy cũng hao tốn năng lượng quá xem như đi ăn để bù đắp lại vậy.

Cô và anh rời đi,để lại một Trúc Ly còn chưa hết sợ hãi ngước đôi mắt đau khổ nhìn theo,trong lòng không khỏi uất hận,xót xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.