Điệu Valse Giã Từ

Chương 21: Dũng cảm đấu thi ma




Duyệt Tâm không hút thuốc, nhưng gần đây cô thường muốn mượn thuốc để được giải thoát khỏi sự giày vò.

Buổi tối, lúc Cố Nam không ở nhà, cô ngồi một mình trên ban công, hút thuốc liên tục, một điếu hai điếu…cho đến khi khói thuốc nồng nặc khiến cô ho sặc sụa và chảy nước mắt.

Những ngày này Duyệt Tâm suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ đến sự kiêu hãnh và ấu trĩ của Cố Nam, sự dịu dàng và trẻ con của anh…

Cô và Cố Nam luôn yêu thương nhau, nhưng hôn nhân không phải chỉ cần có tình yêu để duy trì.

Hơn nữa, điều đáng sợ hơn là trong thời gian chiến tranh lạnh với Cố Nam, Duyệt Tâm nhận ra Cố Nam không yêu cô như cô vẫn tưởng tượng.

Anh để ý đến quá khứ của cô, anh để ý đến những người đàn ông tiếp xúc với cô, đến bạn bè khác giới của cô. Anh muốn cô là của riêng anh, đây là dục vọng chiếm hữu của một người đàn ông như Cố Nam.

Nhưng cô không phải là đồ vật, cô là người, cô cũng có tình cảm, cũng cần có bạn bè.

Không phải Cố Nam cũng có rất nhiều bạn khác giới sao? Những vết son trên áo anh, hương nước hoa trên áo vest của anh…Lẽ nào cô không cảm thấy gì? Cô chỉ không muốn nhắc đến những chuyện này, thật ra cô cũng bận tâm, dù sao cô cũng là một người phụ nữ.

Duyệt Tâm lại nghĩ đến mẹ của Cố Nam, nghĩ đến quá khứ của mình, nghĩ đến Viên Nhược Hồng, nghĩ đến bố mẹ và em trai mình…

Càng nghĩ cô càng cảm thấy lòng lạnh lẽo và buồn bã, bỗng nhiên cô nhận ra mình luôn lực bất tòng tâm trước mọi vấn đề.

Có lẽ, cô nên nói chuyện với Cố Nam.

Gần đây việc ở công ty càng ngày càng ít, nhóm của cô chỉ phụ trách một dự án, phải đến Thượng Hải làm CASE mới, vốn dĩ giao cho người khác làm nhưng Duyệt Tâm không muốn ngồi nhà chờ đợi nên chủ động xin đi công tác.

Cố Nam về nhà thấy Duyệt Tâm yên lặng thu xếp quần áo, tận đáy lòng cảm thấy hơi lạnh lẽo, anh hỏi: “Hà Duyệt Tâm, em muốn làm gì?”

Duyệt Tâm không ngẩng đầu lên, sợ Cố Nam nhìn thấy những giọt nước mắt của cô.

“Em đi công tác, hai tuần, ở Thượng Hải. “Cô chậm rãi nói từng chữ, giống như vô thức nói với chính mình.

Cảm giác sợ hãi trong tim Cố Nam hạ xuống, “Lúc nào em đi? Anh tiễn em.”

Duyệt Tâm quay lưng lại phía anh, lắc đầu: “Không cần, buổi tối em đi, công ty có xe đến đón.”

Đã rất nhiều lần cô hy vọng anh đón đưa cô, anh đều không muốn. Bây giờ, cô đã không còn yêu cầu và mong muốn đó nữa.

Cứ như thế, Duyệt Tâm đi Thượng Hải.

Lần này điều Cố Nam lo lắng nhất không phải là cô đi cùng ai mà là cô có quay về không.

Từ hôm Duyệt Tâm đi, Cố Nam bắt đầu đếm ngược thời gian, từng giờ từng phút anh nôn nóng tính còn bao lâu Duyệt Tâm sẽ về.

Cuối cùng Cố Nam hiểu ra: Có một số người, khi hạnh phúc ở bên không biết quý trọng, thậm chí không nhận ra sự may mắn của mình, lúc hạnh phúc sắp mất đi mới cảm thấy mình bất hạnh và đau thương nhiều đến thế.

Anh chính là một con người đáng thương, đáng trách, đáng hận như vậy.

Duyệt Tâm không ở nhà nên không có ai nấu cơm, Cố Nam không muốn hàng ngày phải ra ngoài ăn, sau khi đi làm về, anh tới nhà bố mẹ.

Thấy nhiều lần như vậy, mẹ anh hỏi: “Vợ con đâu?”

Cố Nam nói cô đi công tác, anh không nói cho bố mẹ biết vấn đề của hai người vì không muốn họ phải lo lắng.

“Đi công tác? Rõ ràng là biết công việc của con bận như thế, nó còn đi công tác cái gì?” Mẹ anh nói hơi quá về Duyệt Tâm.

“Mẹ Duyệt Tâm cũng phải làm việc.” Cố Nam giải thích.

“Công việc của nó có quan trọng bằng con không?” Bà hy vọng Duyệt Tâm luôn coi Cố Nam là trung tâm, việc của cô không nên làm ảnh hưởng tới Cố Nam.

Cố Nam không muốn tranh cãi với mẹ, nói tốt giúp Duyệt Tâm vài câu để bà yên tâm rồi mới về nhà ngủ.

Cố Nam nằm một mình trên giường, trở mình mãi mà không ngủ được.

Thấy nhớ Duyệt Tâm, anh nhắn tin cho cô, hỏi Duyệt Tâm có bận không, có mệt không.

Duyệt Tâm không trả lời anh cũng không tắt điện thoại.

Nửa đêm, chuông điện thoại vang lên, Cố Nam nghĩ đó là Duyệt Tâm, vội vàng ra khỏi giường.

Người gọi điện là Lưu Bảo: “Ồ, Cố Nam, thật hiếm có, anh không tắt điện thoại?”

Cố Nam hơi thất vọng, hờ hững hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì không được gọi điện cho anh sao?” Lưu Bảo chế nhạo anh, “Dù thế nào, chúng ta cũng từng gặp nhau, dựa vào mối giao tình đó, gọi một cuộc điện thoại không được sao?”

“Được, được.” Cố Nam vội nói, “Nhưng đã quá nửa đêm rồi, ai cũng phải ngủ.”

“Ngủ gì? Anh nói chuyện với tôi một lát, tôi vừa bị người ta đá.” Giọng của Lưu Bảo nhỏ đi, hình như khóc rồi lại cười.

Một người phụ nữ mạnh mẽ như cô bỗng nhiên kể khổ với anh, có thể thấy thật sự có chuyện nghiêm trọng. Cố Nam không còn cách nào khác, chỉ biết tiếp tục nghe cô nói.

Lưu Bảo nhắc đến những người đàn ông mà cô đã từng qua lại.

Cố Nam không biết nên nói gì để an ủi người bạn học cũ, chỉ có thể thốt lên một câu: “Trên đời này nhiều đàn ông như thế, vì sao cô chỉ gặp những kẻ cặn bã?”

Lưu Bảo yên lặng hồi lâu rồi hỏi Cố Nam: “Anh có phải là người đàn ông tốt không?”

“Đương nhiên.” Cố Nam trả lời rất nhanh.

Lưu Bảo bật cười: “Tôi biết anh là người đàn ông tốt.”

Hai người nhắc lại những chuyện thời còn đi học.

Lưu Bảo nói: “Cố Nam, anh có biết không? Hồi đó, rất nhiều bạn nữ trong lớp ngưỡng mộ anh.”

Cố Nam thấy hơi buồn cười, hồi đó anh chỉ biết học, không biết tiếp xúc nhiều với mọi người, sao có thể được người ta ngưỡng mộ?

“Hồi đó, anh hơi kiêu, không thèm quan tâm đến những học sinh kém như chúng tôi.”

Cố Nam giải thích: “Hồi đó không có thời gian, nhưng nếu tôi biết cô quan tâm đến tôi, chắc chắn tôi cũng sẽ quan tâm đến cô.”

Hai người nói chuyện suốt đến hơn hai giờ sáng.

Cố Nam nói: “Đại tỉ, tiểu đệ ngày mai còn phải đi làm, không phải đại tỉ cũng nên đi ngủ rồi sao?”

Lúc kết thúc câu chuyện, đột nhiên Lưu Bảo thốt lên một câu: “Cố Nam, tôi thích anh!”

Điều này khiến cho Cố Nam càng không thể ngủ được, đầu óc anh trở nên hỗn loạn.

Ở Thượng Hải, Duyệt Tâm cũng ngủ không ngon.

Nhận được tin nhắn của Cố Nam, cô thấy cảm động. Sau đó cô muốn gọi điện cho anh, nói với anh cô vẫn khỏe nhưng gọi hồi lâu, điện thoại của anh luôn trong trạng thái bận. Sáng sớm, sau khi cô làm thêm giờ hoàn thành tất cả mọi công việc, điện thoại của anh vẫn bận. Duyệt Tâm tự nói với mình: Bỏ qua, có lẽ anh ấy có việc quan trọng.

Cố Nam không nhận được hồi âm của Duyệt Tâm, cũng không chủ động nhắn tin và gọi điện cho cô. Vì vậy, khi Duyệt Tâm về Bắc Kinh trước kế hoạch dự kiến, anh cũng không biết.

Trở về từ Thượng Hải, Duyệt Tâm về nhà, điều đầu tiên cô cảm nhận được là sự bừa bộn.

Phải mất hai tiếng đồng hồ mới dọn dẹp xong nhà cửa, xách hai túi rác ra ngoài, cô gặp Lưu Bảo trước cửa nhà.

Lưu Bảo nhìn thấy Duyệt Tâm, hỏi: “Cô cũng sống ở đây?”

Duyệt Tâm gật đầu, cô khách sáo mời Lưu Bảo vào nhà.

Lưu Bảo nhận ra đây là người vợ đi công tác của Cố Nam, cảm thấy hơi hoảng hốt, cô không có việc gì quan trọng cần tìm Cố Nam, cô chỉ cảm thấy hơi cô đơn nên muốn gặp anh. Lần trước gọi điện thoại cho Cố Nam, cô biết vợ anh đi công tác tháng sau mới về, anh chỉ ở nhà một mình. Lưu Bảo không muốn nhân cơ hội này tiếp cận Cố Nam, thời đại này, phụ nữ luôn cố gắng giành được những gì mình muốn.

Duyệt Tâm hòa nhã nói với Lưu Bảo: “Tôi cũng không biết hôm nay mấy giờ Cố Nam về, cô có tiện ở lại ăn cơm rồi đợi anh ấy không?”

Lưu Bảo xua tay: “Không, tôi còn bận việc.”

Cô ấy đi rồi để lại một mùi hương nước hoa Chanel nồng nặc.

Cố Nam rất ngạc nhiên và vui mừng khi Duyệt Tâm về nhà trước kế hoạch. Lúc Duyệt Tâm nhắc tới người phụ nữ đến tìm anh, anh chỉ cảm thấy ngạc nhiên mà không hề vui mừng.

“Cô ấy tên là Lưu Bảo, không để lại số điện thoại. Em nghĩ anh có cách liên lạc với cô ấy?” Duyệt Tâm nói xong rồi bỏ về phòng. Cô thấy hơi ghen, nhưng cảm giác ghen tuông không mạnh mẽ bằng cảm giác mệt mỏi.

Cố Nam đứng ngoài cửa phòng giải thích với Duyệt Tâm: “Anh và cô ấy chỉ là bạn học cũ, không có mối quan hệ gì khác!”

Đúng là giấu đầu hở đuôi. Bằng trực giác của người phụ nữ, Duyệt Tâm biết quan hệ giữa Cố Nam và Lưu Bảo không phải đơn thuần chỉ là bạn bè. Chỉ có vấn đề là cô không đủ sức đi tìm hiểu mối quan hệ không đơn thuần đó.

Cô trốn trong phòng, không nghĩ được điều gì, chỉ mong Cố Nam để cho cô yên tĩnh một lát.

Cố Nam hy vọng Duyệt Tâm cho anh cơ hội giải thích, nhưng theo quan niệm của Duyệt Tâm, cơ hội không phải do người khác mang đến mà phải tự mình tạo ra, cô không thể cho anh bất kỳ cơ hội nào.

Cố Nam thấy lời giải thích của mình không có hiệu quả, bắt đầu phát điên: “Hà Duyệt Tâm, cô không được tự coi mình có lý mà phê phán người khác, xét đến cùng, chuyện giữa cô và Viên Nhược Hồng mới khiến người khác không chịu nổi! Tôi đã nhẫn nhịn lắm rồi, cô đừng được voi đòi tiên…”

Lại là Viên Nhược Hồng, Duyệt Tâm biết đó là tâm bệnh mà Cố Nam không bao giờ rũ bỏ được.

Cuối cùng, cô cảm thấy không thể chịu đựng được những lời chỉ trích cũng như sự ấu trĩ và cố chấp của Cố Nam thêm được nữa.

Duyệt Tâm mở cửa, nói với Cố Nam bằng một giọng lạnh lùng mà ngay cả cô cũng cảm thấy lạ lẫm: “Cố Nam, chúng ta ly hôn thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.