Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 26




“Huynh đệ..

Ha ha!”

Triệu Tích liếc nhìn Triệu Giai, cười lớn, lướt qua vai hắn ta, sải bước rời đi

Hiểu Lăng Vệ là một đội quân được thành lập với mục đích bảo vệ hoàng làng Đại Yến

Sau chuyện bức cung vào năm xưa, Triệu Giai bị Hồng Thái Để phạt đi đến Hiểu lăng, thể là nghiễm nhiên quản lý Hiếu Lăng Vệ, giữ chức Đồ chỉ huy sứ.

Hễ đi là đi một mạch ba năm trời

Ai cũng nghĩ Triệu Giai xong đời rồi

Nhưng ngoại trừ Hồng Thái Để và Triệu Miên Trạch ra, không ai trên khắp Đại Yến này biết rằng, thật ra Hiểu Lăng Vệ lại là một đội quân có thực lực siêu mạnh.

Lần này kinh sự xảy ra biến cố, Túc vương Triệu Giai mang theo một hàm của hoàng thái tôn vào thành từ Thái Bình Môn

Hắn ta vốn là thống lĩnh cấm quân, sau khi vào thành, trước gợi ý của Triệu Miên Trạch, hắn ta nhanh chóng tiến hành tiếp quản Cấm Vệ Quân hoàng thành, đoạt lấy binh quyền trên tay Trần Cảnh.

Sau ba năm, một lần nữa Triệu Tích lại được nhìn thấy ánh mặt trời, vào ngày này y mới phát hiện, hóa ra chuyện y bức cung đoạt vị năm xưa, ngoại trừ có phần của Triệu Tôn ra, không ngờ lại còn có thêm công lao của Triệu Miên Trạch.

Khi ấy, người xúi giục y, chính là Triệu Giai.

Còn Triệu Giai, xuất thân con thứ, không thể hiện quá nổi trội, hóa ra lại luôn được hoàng để giao phó trọng trách, hóa ra hắn ta luôn là người của Triệu Miên Trạch

Triệu Tích cảm thấy mình quả thật là kẻ ngu si

Càng ngu ngốc hơn nữa là, phải đến tận ba năm sau y mới biết được sự thật này.

Tình thân hoàng gia, nhạt toẹt như nước.

Trong cung này, các hoàng tử, có kẻ nào mà không đang trú mưu tính kế chứ?

Lúc quân Bắc phạt trở về triều, ngoài mặt Triệu Miên Trạch thăng quan phong tước cho những bộ hạ cũ của Triệu Tôn, làm đủ hành động nhân hậu hữu ái

Nhưng trên thực tế, hắn ta nào có phải là loại người ngốc như thế? Cho dù hắn ta có ngu ngốc đi chăng nữa, thì sao Hồng Thái Để có thể để trữ quân do chính tay ông ta dày công tuyển chọn bị người khác khống chế một cách dễ dàng?

Khi ấy Định An hầu Trần Đại Ngưu chỉ mang theo hai nghìn binh mã vào kinh, phần lớn số binh mã còn lại đều đóng trú trấn thủ tại Liêu Đông, giờ đây ở kinh sư, y chỉ là một tướng quân chỉ có binh hàm tay không binh lính mà thôi.

Quân đội dưới trướng Nguyễn Hữu thì ở phía bắc Ấm Sơn, giằng co với Bắc Địch, phòng thủ biên thùy

Còn về các bộ hạ cũ của Triệu Tôn như Lý Thanh, đều được Triệu Miên Trạch thẳng lên làm Ngoại phái, rời khỏi kinh sư đi đến các vùng biên thùy, sớm đã không còn dáng vẻ như ngày xưa.

Một người đã chết bốn tháng, thời thể cũng biến đổi khôn lường.

Vả lại, sau khi Hạ Đình Đức xảy ra chuyện, số binh mã năm xưa vẫn luôn đóng chốt ở Sơn Hải Quan, hiện tại đều đã rơi vào tay Ô Thành Khôn

Ô Thành Khôn là một tâm phúc khác của Triệu Miên Trạch.

Còn về hai mươi vạn đại quân đóng trú trong và ngoài kinh sư đều nằm trong sự khống chế của Triệu Miên Trạch

Những việc này, Hồng Thái Đế đã sắp xếp thay cho hắn ta từ rất lâu rồi.

Duy chỉ có Triệu Tôn có thể thuận lợi hồi kinh là điều hắn ta không ngờ tới được.

Nhưng giờ đây hắn ta đã đăng cơ, thiên hạ nằm trọn trong lòng bàn tay, chúng thần trong triều đều đã quy phục

Triệu Tôn chẳng qua chỉ có một thân một mình, cho dù có bản lĩnh hơn người thì có thể làm được trò trống gì đây? Nếu để người khác lựa chọn, nhất định sẽ không chọn hồi kinh vào lúc này để nộp mạng

Dựa theo tình hình kinh sư hiện tay, Triệu Miên Trạch có muốn bắt hắn một khi đã vào thì đừng mong trở ra, mãi mãi không ra khỏi được kinh sư, thì cũng chẳng phải là một chuyện khó khăn gì

Nhưng hắn vẫn trở về, trở về rất quang minh chính đại

Điều này khiến nhiều người phải mất ngủ

Sau canh năm, Tiêu Ngọc tiến vào thư phòng của Triệu Miên Trạch

“Bệ hạ, chuyện người giao phó, đều đã sắp xếp thỏa đáng hết rồi.” “Tình hình thế nào?” Triệu Miên Trạch hỏi một cách uể oải.

Tiêu Ngọc đáp: “Tấn vương đã vào phủ Tấn vương, tạm thời không liên lạc với bất kỳ ai, cũng không có ai tới thăm hỏi

Chỉ có Định An hầu và Nguyễn tiểu công gia, và thêm Trần Cảnh đến phủ Tấn vương, nhưng chưa đến nửa canh giờ đã rời đi rồi.”

“Có gì bất thường không?” “Không có.” “Phía Cẩm Y Vệ thì sao?” Triệu Miên Trạch nheo mắt, “Những ngày qua Đông Phương Thanh Huyền làm gì?” “Cẩm Y Vệ quản lý nghiêm mật, chỉ nhận lệnh từ thái thượng hoàng, thuộc hạ không hề điều tra được bất kỳ động tĩnh gì, nhưng nghe nói hai ngày qua Đông Phương Đại đô đốc không khỏe trong người bệnh đau tay lại tái phát, chưa từng ra khỏi phủ.”

Triệu Miên Trạch gật đầu, nhìn y chăm chú, mân mê con tì hưu bằng ngọc trong tay, nghĩ ngợi một lúc lâu, mới nói nhỏ: “Tiêu Ngọc, ngươi nói xem Triệu Tôn thật sự đã quên hết chuyện năm xưa? Ngay cả trẫm cũng quên luôn?”

Tiêu Ngọc cúi đầu, “Thuộc hạ không biết.” Triệu Miên Trạch cười nhẹ, trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn ta xuất hiện một chút ít vẻ mỉa mai, “Thập Cửu thúc này của trẫm không đơn giản chút nào, xem ra chức Phiên vương này, không thể để cho hắn làm rồi.” Tiêu Ngọc rũ mắt, im lặng

Tuy thánh chỉ của Hồng Thái Để nói rõ Tấn vương cai quản Bắc Bình, nhưng phía Bắc luôn là thị trấn quân sự quan trọng của Đại Yến, bộ hạ cũ của Triệu Tổn và đa số chủ lực Kim Vệ Quân đều nằm ở khu vực phía Bắc

Nếu để cho hắn rời khỏi kinh sư, đi lên cai quản Bắc Bình, vậy chẳng khác gì thả hổ về rừng, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được.

Sao Triệu Miên Trạch lại không biết đến điểm này cơ chứ? Giờ đây phủ Tấn vương đã được giăng đầy thiên la địa võng

Và Cống phi vẫn còn đang ở trong cung Càn Thanh, trên danh nghĩa là vì chăm sóc cho thái thượng hoàng, nhưng thực chất lại là bị giam lỏng

Vì sự an toàn của Hồng Thái Đế, thủ vệ canh gác cung Càn Thanh dày đặc trong ngoài, rậm rạp hơn cả kiến, y hệt với bên điện Sở Từ, ngay cả một con ruồi cũng đừng hòng bay vào được

Có thể nói, cho dù Tấn vương không mất trí nhớ, cũng phải bị cản trở nhiều bể, bất lực bó tay.

“Tiêu Ngọc” Triệu Miên Trạch bỗng dưng lên tiếng gọi.

“Có thuộc hạ.”

Triệu Miên Trạch nhìn chằm chằm vào mặt y, sau đó đột nhiên đặt mạnh con tì hưu xuống bàn, làm nước trà bắn tung tóe

Còn giọng nói của hắn ta thì lại dịu dàng như gió mùa xuân, “Trẫm muốn thử xem, rốt cuộc hắn quên thật hay không quên.”

Hai ngày qua, mưa lớn xối xả.

Hạ Sơ Thất đã trải qua hai ngày này trong trạng thái “nửa giam lỏng”.

Tin tức bên ngoài điện Sở Từ mà nàng nghe được đều là những tin Triệu Miên Trạch muốn nàng biết

Còn những tin không thể cho nàng biết thì nàng không hề biết được dù chỉ là một chuyện.

Lan Đần hai ngày qua không thấy đến

Với tính tình mè nheo dây dưa của hắn, hắn không đến thì chỉ có một cách giải thích là không đến được, hoặc cũng bị giảm lông như nàng

Triệu Miên Trạch có chuyện không muốn cho nàng biết

Nàng đoán ra được, nhưng Triệu Miên Trạch cũng không đến, nghe nói hắn ta vẫn tích cực chuẩn bị cho đại điển đăng cơ của mình, bận đến nỗi không thể phân thân ra được

Mỗi ngày đều do Hà Thừa Ân mang một ít tin tức tới, tiện thể hỏi thăm tình hình của nàng

Kết quả thế này, cho dù nàng muốn tìm người đánh nhau cũng chẳng tìm được

Nàng không biết Triệu Miên Trạch đang làm trò mèo gì, nhưng trên đời này, đối với nàng mà nói, sẽ không có chuyện gì còn tệ hơn cái chết của Triệu Tôn

Thế nên, không cần biết chuyện gì đã xảy ra, nàng đều chẳng thấy sốt ruột, chỉ yên lặng chờ đợi

Mưa gió đến thì cứ đến, nàng không sợ

Thời gian trôi qua, cơ thể của nàng càng ngày càng nặng nề

Hai ngày nay, triệu chứng ốm nghén dường như càng nghiêm trọng hơn

Tên nhóc Tiểu Thập Cửu này rất không yên phận, nhóc ranh vẫn còn trong bụng mà đã trêu chọc mẹ nó rồi

Nàng vừa mệt mỏi vừa thấy ngọt ngào, mỗi ngày trôi qua với Tiểu Thập Cửu, nàng cảm thấy rất yên bình.

Khói lửa dù có lớn đến cỡ nào, mặt trời vẫn mọc lên như thường

Mưa gió dù có lớn đến cỡ nào, rồi cũng sẽ có lúc tạnh ráo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.