Điều Ước Của Dê Con

Chương 9: Bạch phương nhã bị oan




Đại Phi nghênh ngang đi vào đơn vị hải quân St.Paul, đem thư giơ lên, đám lính gác lập tức cho vào.

- Vừa từ phủ công tước ra đã có thể tiến vào quân đội, sao mà hư cấu thế này ?

Oa ha ha ha ! Nhìn thấy rồi chứ ? Ca chính là hư cấu vậy đó ! Muốn chèn ép ca ? Hoan nghênh !

- Đứng lại, không phận sự miễn vào !

Ơ ? Đại Phi kinh ngạc ngoái lại, hóa ra là Katarina bị chặn. Cứng nhắc thật !

- Về khách sạn chờ anh !

- Ừm.

Hừ, ca còn lâu mới cho bọn bây cơ hội quấy rối bảo bối. « Về khách sạn chờ anh ! », phong cách quá đi mất, oa ha ha.

Đi theo lính gác, Đại Phi tới chỗ quan báo danh.

Phía sau bàn lớn là một lão quan béo tốt kiêu ngạo. Hắn liếc xéo Đại Phi, khịt khịt mũi.

- Từ đâu đến ?

Đại Phi móc ra thư tay đưa lên.

- Là một vị đại nhân đề cử tôi đến !

Quan béo hừ lạnh, giật lấy lá thư, vừa mở ra đọc vừa sẵng giọng.

- Tao không cần biết mày là ai đề cử, đến chỗ này phải biết nghe lời, bằng không mày sẽ biết cái gì gọi là quân pháp vô tình…

Lão béo lập tức im bặt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lá thư, sau đó lại kinh ngạc nhìn trừng trừng vào Đại Phi.

Trong lòng Đại Phi cười lạnh, sợ vãi tè rồi hả ? Diễn nữa đi, hót nữa đi, còn không mau tới lau giầy cho bổn ca ? Ô dù to quá thật ra cũng không thoải mái lắm đâu nha ! Oa ha ha ha !

« Hừ ! » Tên sĩ quan ngồi thẳng dậy nghiêm nghị nói.

- Từ giờ trở đi trên hồ sơ cậu sẽ là thiếu úy thực tập, tóm lại, cậu biết bối cảnh của mình, thì càng phải kiềm chế bản thân, tuyệt đối không được để cho vị…nọ mất mặt, làm hỏng danh tiếng của ngài, bằng không thì…Theo quân pháp xử lí !

Vừa dứt lời, lão bèn ném một cái quân hàm lên bàn.

Đại Phi sợ hãi nhảy dựng ! Đã không lau giày cho ca lại còn dám mạnh mồm, đây là lính cũ bắt nạn ma mới quen tay rồi hả ? Được rồi, dù sao ca cũng chỉ là nhân viên ngoài biên chế, không cần chấp nhặt với nó.

- A ha ha, vị đại nhân kia nói…

- Im ! Ai cười đùa với cậu ! Gọi trưởng quan ! Cậu phải hiểu, đây là quân đội !

Con mẹ mày, hót nữa đi !

Đại Phi đưa tay lên chào.

- Vâng ! Trưởng quan !

- Ngu ! Tay kia !

Arghhh ! Đại Phi đành phải đổi tay.

- Vâng ! Trưởng quan !

Con mẹ nhà nó ! Lên chính thức ! Lên lên cái nồi, ca thà làm cướp biển đánh cho con heo mập này lăn xuống biển còn hơn là vào quân chính quy ! Cố tình hành hạ người chơi đúng không ? Cơ mà nếu chuyển ca thành tư lệnh thì ca còn xem xét.

- Cậu còn có việc gì, lấy quân hàm xong tự giải quyết đi !

- Hệ thống nhắc nhở : Bạn trở thành Thiếu úy hải quân thực tập của Liên minh ánh sáng, điểm chỉ huy tạm thời +100.

- Nhắc nhở người mới : Quân hàm và chức quan sẽ tăng điểm chỉ huy, nhưng giá trị chỉ huy này là cố định, không bị ảnh hưởng bởi nghề nghiệp hay kỹ năng hoặc bảo vật.

- Báo cáo trưởng quan, tôi muốn tìm quan hậu cần Talia.

- Ơ…quan hậu cần ? Talia ? Có người này sao ?... À ! Đi phòng ăn mà tìm !

- Vâng ! Trưởng quan !

Được một vị lính gác dẫn đường, Đại Phi tìm tới phòng ăn. Sau một hồi ngụp lặn trong đám tạp dịch đang mổ lợn rửa rau chẻ củi, cuối cùng hắn cũng thấy được Talia, sau đó đứng hình !

Vãi xoài ! Ca còn tưởng là một vị mỹ nữ thánh kỵ sĩ (Paladin) hoặc là mỹ nữ tu sĩ, ai ngờ là một bác gái ục ịch ! À không phải, là một bác gái người Lùn ! Tay chân khươ loạn lên như vậy hẳn phải là bếp trưởng, đây là quan hậu cần mà Markal nói hay sao ? Có điều… tại sao một kẻ chức vụ lớn như Markal lại biết một kẻ tép riu như này ? Chẳng lẽ bác gái này rất mạnh ? Dưới chân không có hào quang, không phải anh hùng, chỉ là một vị NPC thông thường.

- Talia, có người tìm !

- Có việc nói mau, không rảnh !

Đại Phi vội móc ra thư.

- Một vị đại nhân nhờ tôi mang tới.

- Đại nhân nào chứ !

Bác gái nóng nảy giật lấy thư, trong giây lát thân hình như thùng phuy kia bỗng rung mạnh ! Biểu lộ này, nước lấp lánh nơi khóe mắt… ối giời ơi! Lão già khẩu vị nặng vãi xoài vậy?

Bác gái Lùn lập tức vung tay lên.

- Đến nhà kho!

Trong nhà kho chứa đầy thực phẩm, bác Lùn run giọng hỏi.

- Đại nhân đó có gì cần làm sao ?

Aizz, có cần phải kích động vậy không? Ca không có hứng thú nghe bà lảm nhảm, vào chuyện chính đi.

- Đại nhân nhờ bác ra mặt hỗ trợ, dẫn tôi tiến vào tu viện tìm một vị nữ anh hùng.

- Mang cậu tiến vào tu viện ? Ối thần linh ơi ! Tu viện thánh mẫu xây tới nay là 600 năm rồi, chưa từng có một người đàn ông nào có thể tiến vào! Cho dù là hoàng đế!

- Vậy hả? Nhưng đại nhân nói bà xuất thân từ giáo hội mà?

- Hồi nhỏ bác gặp tai nạn trên biển, may được đại nhân ra tay cứu, sau đó đưa tới tu viện ăn học, rồi được an bài đến đây làm việc. Nhiệm vụ của bác chỉ là đưa đồ ăn cho tu viện…thế này thì làm sao mà hoàn thành ủy thác của đại nhân…hức…tôi…tôi thật là vô dụng, ngay cả năng lực báo đáp ơn nghĩa của ngài cũng không có…oa oa oa…!

Êu êu êu, đừng khóc nữa, liên quan gì tới lão già, ca mới cần phải khóc đây này!

Đại Phi bắt đầu do dự. Lão già này không đáng tin một chút nào. Làm quan to như vậy mà không giải quyết được chút chuyện nhỏ, phải nhờ một bác gái Lùn hỗ trợ…từ từ ! Đưa đồ ăn?

Đại Phi giật mình, chẳng lẽ ý lão ta là thừa dịp đưa đồ ăn trà trộn vào? Vãi xoài! Chính là nó, khi không thể làm việc trong sáng thì chỉ có thể làm nó trong tối!

- Từ từ nào, bác đưa đồ ăn vào kiểu gì?

- Mỗi ngày đều cần một xe ngựa để chở. Tu viện có hơn một ngàn người lận.

Xe ngựa à! Thì ra là thế!

- Ha ha có cách có cách. Bác đem tôi nhét vào cùng mớ thức ăn rồi đưa vào.

- Nhưng mà người ta kiểm tra kĩ lắm, nhất là Yumina, lần nào cũng kiểm tra cả gầm xe.

- Yumina, là bà lão già đó sao ?

- Ấy ấy đừng nói bậy ! Bà ta là thánh nữ thứ 36, pháp lực kinh khủng, đứng hàng đỉnh trong toàn bộ Liên minh ánh sáng đó. Thậm chí có lời đồn ngay cả đại nhân cũng không chắc đã là đối thủ của Yumina !

Khặc ! Bà lão đó mà là thánh nữ ! Lập tức hình tượng thánh nữ trong lòng Đại Phi sụp đổ.

- Không sao, tôi là sư tổ trinh sát, có thể học thuật Ngụy trang, hẳn là đủ rồi chứ ?

- Sư tổ ? Không hổ là người của đại nhân. Nhưng mà cho dù là sư tổ, cũng có vấn đề… thôi được rồi, đến lúc đó bác sẽ cãi nhau với mụ ta nhằm phân tán sự chú ý, hi vọng có thể qua cửa.

- Rất tốt !

- Một khi vào được, cậu nhất định phải tìm chỗ trốn ngay, vì bác cũng không thể ở lâu được. Càng không được chạy loạn, vì mỗi lần dỡ hàng sẽ có tu sĩ theo lượt đến hỗ trợ, như vậy chúng ta chỉ có thể tìm người trong đám nữ tu đó mà thôi. Chuyện này không phải chuyện ngày một ngày hai, cậu phải xác định tinh thần đi.

- Đã rõ !

Ca là sư tổ trinh sát, nhìn khắp thiên hạ có bao nhiêu người đạt tới cảnh giới này ?

- Bác làm chân tạp dịch ở tu viện từ nhỏ, phần lớn các tu sĩ đều biết, tên của tu sĩ cậu muốn tìm làm gì ?

- Là Serbia !

- Không có người này !

Hả ? Chẳng lẽ nhật ký chỉ ghi chuyện vớ vẩn ?

- Tại sao lại không có ?

- Nữ tu không có khả năng dùng cái tên này. Có thể trước kia tên của cô bé là vậy, nhưng khi vào tu viện phải đổi tên, thành Maria, Ozawa v…v theo tên các đại thiên sứ.

Con mẹ nó, vào đã khó, giờ đến tên cũng không biết, chúng mày quyết tâm hành hạ ca phải không ?

Bỏ qua việc nhật ký ghi đúng hay sai, cho dù là anh hùng, một cô gái 15 tuổi đáng giá bao nhiêu ? Có xứng với công sức mình bỏ ra không ?... Xứng, quá xứng, dù sao ca cũng rảnh rỗi, không sinh nông nổi thì biết làm gì giờ ?

Đại Phi móc ra chiếc sáo.

- Đây là tín vật duy nhất tôi có, cô bé có thể biết nó !

- Vậy sao, được rồi, đưa đây, bác sẽ để cho cô ta nhìn thấy. Như vậy cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta lên đường thôi.

- Không thành vấn đề !

Đại Phi móc ra sách kỹ năng, ánh sáng lấp lóe.

- Hệ thống nhắc nhở : Bạn sử dụng 1 điểm kỹ năng học tập thuật Ngụy trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.