Điều Ước Của Dê Con

Chương 8: Hạnh phúc




Cho đến lúc này, tin tức mới bắt đầu truyền bá ở trong thành Lạc Dương, mọi người đã biết hoá ra thích khách ám sát Tương Vương, không ngờ là người Cao Ly, tửu quán, thanh lâu, giáo phường, trà lâu, khắp nơi đều đang nghị luận việc này, có các loại đồn đoán hoang đường, tỷ như Tương Vương giấu giếm Vương phi Cao Ly, vân vân…

Nhưng chủ yếu suy đoán lại cơ bản giống nhau, trên cơ bản đều cho rằng người Cao Ly muốn khơi mào trong nội chiến Đại Đường để bọn họ nhân cơ hội phục quốc.

Mà người Cao Ly sống ở Lạc Dương chỉ biết cúi đầu mà đi, đi lại vội vàng, sợ mình trở thành mục tiêu giận chó đánh mèo của dân chúng Lạc Dương.

Ngoại công sở của Nội vệ, Lý Trân như trước hoàn thành tất cả thủ tục, hắn một đêm chưa ngủ, lại bận rộn hơn nửa ngày, thực sự hơi kiệt sức, phòng rất an tĩnh, Lý Trân nằm ở trên bàn nặng nề mà ngủ.

Lúc này, Trương Lê bước nhanh đi tới, đứng ở cửa thở dài một tiếng, chỉ chỉ phòng, thấp giọng nói:
- Thống lĩnh mới vừa ngủ.

- Kêu hắn dậy, nói ta có chuyện quan trọng.

- Là Trương Lê hả?

Trong phòng truyền đến thanh âm của Lý Trân:
- Vào đi.

Trương Lê bước nhanh đi vào phòng, áy náy nói:
- Quấy rầy Thống lĩnh nghỉ ngơi.

Lý Trân cười cười:
- Không sao, có chuyện gì quan trọng?

- Võ Tam Tư phái người đến, Thống lĩnh muốn gặp y không?

Lý Trân gật gật đầu:
- Dẫn y tới gặp ta.

Trương Lê đi ra ngoài, một lát, một gã nam tử dáng người khôi ngô đi theo Trương Lê vào, y tiến lên thi lễ:
- Tại hạ Liễu Anh, tham kiến Lý Thống lĩnh.

Lý Trân nghe nói qua người này, là một trong những thủ lĩnh của Võ tướng đường, liền cười nói:
- Lương Vương điện hạ bảo ngươi nói cái gì, có thư không?

- Chỉ có lời nhắn, Vương gia bảo ta chuyển cáo cho Lý Thống lĩnh, y hoàn toàn đồng ý điều kiện của Lý Thống lĩnh.

Ở thành Lạc Dương truyền đi ồn ào huyên náo vụ án Cao Ly ám sát Tương Vương, đối với Lai Tuấn Thần ảnh hưởng cũng không lớn, tuy rằng gã đáp ứng giúp Võ Tam Tư tìm kiếm Hoắc Tri Thiện, nhưng gã cũng không ố hết sức, chỉ phái ra hơn mười người tới các tửu quán, nhà trọ ở Lạc Dương hỏi thăm tin tức, ngay cả Hoắc Tri Thiện đã bị bắt cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Đối với Lai Tuấn Thần mà nói, tìm kiếm căn cứ chính xác của Hưng Đường Hội mới là nhiệm vụ cấp bách của gã, Thánh Thượng chỉ cho gã thời gian một tháng, nhưng gã lại lãng phí nửa tháng trên người Lý Trân, vẫn không thu hoạch được gì. Lai Tuấn Thần lúc này mới ý thức được, chính mình đi nhầm phương hướng, từ trên người Lý Trân truy xét Hưng Đường Hội, chắc chắn sẽ không có thu hoạch, nhưng nếu gã từ Hưng Đường Hội truy xét Lý Trân, có lẽ đã phát hiện sơ hở.

Mấy ngày nay, Lai Tuấn Thần nhìn chăm chú vào Nghĩa Phong Vương Lý Quang Thuận, gã phát hiện từ trên người Lý Quang Thuận có thể tìm được đột phá.

Lý Quang Thuận là con trai của Thái Tử trước Lý Hiền, chừng hai mươi mấy tuổi, bộ dạng phong thần tuấn lãng, xinh đẹp tuyệt trần dị thường, Lý Quang Thuận còn đam mê âm nhạc, y không chỉ có am hiểu đánh đàn thổi sáo, nuôi không ít nhạc sĩ và ca cơ, ngay cả cơ thiếp y yêu mến nhất cũng là tỳ bà nữ trứ danh xuất thân từ Giáo phường.

Trưa hôm nay, một gã nam tử trẻ tuổi bị kích động từ trong đại môn vương phủ đi ra, nam tử trẻ tuổi dáng người không cao, hai má gầy, bộ dạng hơi có điểm hoẵng đầu chuột não, hai gã gia đinh trông cửa thấy y đi ra, vội vàng cười bồi nói:
- Du quản sự đi ra ngoài ư?

- Hôm nay có chút việc, mau dắt ngựa của ta qua.

Một gã gia đinh chạy như bay về phía chuồng ngựa, một lát dắt tới một hồng mã, nam tử trẻ tuổi trở mình lên ngựa, giục ngựa đi về phía cửa phường, người nam tử trẻ tuổi này tên là Du Minh, là huynh trưởng ái thiếp của Lý Quang Thuận. Muội muội được Vương gia sủng ái, Du Minh cũng thơm lây, trở thành Tam quản gia của vương phủ, chuyên môn quản lý nhạc sư, vũ nữ và ca cơ.

Muội muội Du Minh xuất thân giáo phường, đánh đàn tỳ bà vô cùng hay, được xưng là đệ nhất tỳ bà nữ, cũng bởi vậy được Lý Quang Thuận đam mê âm nhạc mà coi trọng, thay nàng chuộc thân từ Giáo phường, còn cưới làm tiểu thiếp. Du Minh bắt đầu vốn cũng là một chân tiểu tư của Giáo phường, con buôn vô cùng khôn khéo, cả ngày tính kế có thể mò được ít nhiều chút nước luộc từ muội muội.

Hôm nay gã may mắn, Lý Quang Thuận phái gá đi Cầm hành mua ba mươi tỳ bà tốt nhất, Du Minh từ trước đã từng cùng quản sự giáo phường đi mua nhạc khí, gã biết rằng bên trong béo bở, quan trọng hơn là gã hiểu Lý Quang Thuận, chính là một tên ngốc mê nhạc, cả ngày sa vào âm nhạc, không hỏi tục sự, mình dù có dùng giá gấp ba để mua nhạc khí, y cũng không biết.

Du Minh cưỡi ngựa đi tới nhạc hành nam thị, gã quen biết chưởng quầy một cửa hàng nhạc khí, trực tiếp vào cửa hàng:
- Mã chưởng quỹ có ở đây không?

- Ơ, đây không phải Du đại quản gia sao? Khách hiếm có đây.

Mã chưởng quỹ rất biết nói chuyện, tùy tay vỗ mông ngựa, Du Minh lập tức liền lâng lâng rồi, trở thành đại quản gia đương nhiên là giấc mộng của gã, có thể kiếm chút tiền lẻ từ nhạc khí, còn có thể chưởng quản tất cả các khoản thu chi trong vương phủ, món béo bở trong đó có thể mập chết người mất, đáng tiếc đại quản gia là phụ thân Lý Quang Thuận giữ lại, y không thể bị lay động được.

- Không nói nhiều lời, ta đến mua ba mươi tỳ bà, muốn tỳ bà tốt, có hàng hay không?

- Có có, xin mời Du quản gia đi theo ta.

Kỳ thật điều Du Minh quan tâm hơn là giá, liên quan đến món béo bở hậu hĩnh này, gã vẫn phải mua được tỳ bà tốt mới được. Lý Quang Thuận là người lành nghề, tỳ bà tốt xấu không thể gạt được y, chỉ cần chất lượng thượng thừa, mọi chuyện giá cả đều dễ nói.

Du Minh bị kích động đi theo chưởng quầy vào một gian phòng, gã tưởng nơi này là kho hàng, không ngờ vào phòng mới phát hiện trong phòng ở có bảy tám đại hán đứng, đều chắp tay trước ngực, một đám vẻ mặt dữ tợn, tướng mạo hung ác, ở giữa là một viên quan ba mươi mấy tuổi đang ngồi, chỉ cười như không cười nhìn gã.

Gã giật mình kinh hãi, vội vàng xoay người đi ra ngoài, lại bị một gã đại hán tóm trở về như bắt gà con, ấn gã quỳ gối trước mặt quan viên. Du Minh sợ tới mức nơm nớp hỏi:
- Các ngươi là... kẻ nào?

Quan viên cười tủm tỉm tự giới thiệu mình:
- Ta là Lai Tuấn Thần, ở đây chờ đợi Du đại quản gia đến.

Du minh nghe nói người này chính là Lai Tuấn Thần, sợ tới mức y kém đến rớt hồn, chân mềm nhũn, tê liệt ngồi dưới đất,
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?

- Ta có chút việc nhỏ muốn làm phiền Du đại quản gia hỗ trợ, đương nhiên, ta cũng sẽ không để ngươi giúp không công, không phải ngươi đang tìm kiếm một chỗ tốt sao, giúp ta làm việc, cam đoan nằm mơ ngươi cũng sẽ cười.

Có lẽ là Lai Tuấn Thần xem thường lời nói nhỏ nhẹ, càng có lẽ là Lai Tuấn Thần dùng lợi ích để thuyết phục, Du Minh lại chậm rãi quên Lai Tuấn Thần đáng sợ, thấp giọng hỏi:
- Không biết cần ta làm cái gì?

Lai Tuấn Thần nói khẽ với gã hai câu, Du Minh sợ tới mức lắc đầu liên tục, Lai Tuấn Thần mặt lập tức chìm xuống, đưa mắt liếc vài tên đại hán ra ý qua một cái, một gã đại hán nhéo gáy gã, xách gã lên.

Một gã đại hán khác rút ra một con dao găm sắc bén, chậm rãi cố định hạ thân Du Minh, Lai Tuấn Thần lạnh lùng nói:
- Ngươi nói một từ 'Không’ nữa, ta liền thiến ngươi ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.