Điều Ước Của Dê Con

Chương 44: Gọi điện




“Muốn cái gì?” Doãn Thiên Lương mơ hồ nói, “Ngày mai hãy nói, xong ...”

“Nhưng hôm nay không nói vi phu không ngủ được.” Lục Quân Tắc nói.

Anh lại không sợ anh nói tôi lại không ngủ được? Thật là, người không thong cảm cho người như vậy. Tính toán một chút, không cùng tảng đá anh so đo.

Xoay người chuyển thái độ nghiêm chỉnh: “Chuyện gì, anh nói đi.”

“Hôm nay vi phu nhận được mật hàm của hoàng thượng.” Lục Quân Tắc nói, ánh mắt nhìn nàng.

“Mật hàm? Chuyện rất khó khăn?” Doãn Thiên Lương tỉnh táo. Đều dung mật hàm, xem ra chuyện này rất lớn.

“Khó khăn. Vốn không muốn để cho Oh a nàng ngủ không yên, nhưng sớm muộn nàng cũng sẽ biết, không bằng sớm nói cho nàng biết.” Lục Quân Tắc nói.

“Cùng tôi có quan hệ gì? Rốt cuộc là chuyện gì?” Doãn Thiên Lương có chút lo lắng đề phòng, không phải là Doãn Liệt này cảm giác thấy hậu cùng của mình nhiều người đẹp muốn cho mấy người đi?

“Qua vài ngày nữa vi phu lại phải xuất trinh rồi.” Lục Quân Tắc nói.

“Lại phải xuất chinh? Vậy tôi và mẹ phải trở lại kinh thành sao?” Doãn Thiên Lương hỏi. Tên Doãn Liệt kia không nói, coi như người ta mang binh đi đánh giặc thì cùng phải có thời gian nghỉ ngơi lấy sức a, năm ngoái mới vừa đánh xong, năm nay lại muốn đi ... Thật là ...

“Cái này cũng không cần, lần này không phải cuộc chiến với Bắc Chu.” Lục Quân Tắc bống nhiên dừng lại rồi nói tiếp: “Ngoại tộc phía Tây vốn cùng ta vẫn hòa bình, chỉ là mấy năm nay Phiên vương mới lên không ngừng đối với phía Tây tiến hành quấy rồi, rất có xu thế muốn xâm phạm lãnh thổ triều ta, bởi vì binh lính ngoại bang dung mãnh thiện chiến cho nên để cho bọn họ được như ý mấy lần, chiếm vài tòa thành trì, năm trước tuy nói kí kết điều ước biên giới bọn họ có điều thu lại, chỉ là hai năm gần đây lại rục rịch ngóc đầu dậy, hơn nữa còn bí mật lui tới với Bắc Chu, nếu Bắc Chu cùng dị tộc thật sự liên hiệp vậy thì Đại Tề ta rất nguy hiểm, chẳng qua là chiến tranh cùng ý kiến trong triều không thống nhất, hôm nay hoàng thượng kiệt lực phản đối, quyết định thu phục lại thành trì, đem dị tộc vĩnh viễn loại bỏ. Cho nên ...”

“Trong triều nhiều võ tướng như vậy, tại sao anh nhất định phải đi? Không phải năm ngoái anh mới đánh giặc xong?” Doãn Thiên Lương hỏi.

Đứa nhỏ này cũng quá đoàng hoàng, để cho hắn đi đi.

“Bởi vì vi phu là phái chủ chiến, vi phu xuất trinh là người chống lại chỉ định.” Lục Quân Tắc nói. “Điều này cũng không có gì, chuyện trung quân bảo vệ quốc gia chính là trách nhiệm của thần tử, chẳng qua là chuyến đi này không biết lúc nào thì trở lại, trong phủ này từ trên xuống dưới mười mấy miệng ăn sẽ phải làm phiền phu nhân.”

Phu nhân ... Không gọi Oh a nữa?

Doãn Thiên Lương không lên tiếng.

Không biết lúc nào thì trở lại. Đây không phải là trong câu thơ kia “say nằm chiến trường Quân Mạc Tiếu, xưa nay chinh chiến mấy người trở về” ? Lần này đi là đi tận biên giới phía Tây xa xôi ...

“Oh a?” Tay của Lục Quân Tắc ở trước mặt nàng quơ quơ, cười: “Oh a đang lo lắng vi phu không về được?”

Rất thận trọng Doãn Thiên Lương gật đầu một cái: “Tôi mặc dù không có ở trên chiến trường, nhưng cũng biết chiến tranh tàn khốc, cũng biết chiến trường thay đổi bất ngờ ... Mới vừa rồi anh cung nói binh lính ngoại bang dũng mãnh thiện chiến ...”

“Oh a, vi phu sẽ trở lại.” Lục Quân Tắc cười nói. Hoàn toàn có dáng vẻ tự tin.

Doãn Thiên Lương chần chờ lại gật đầu một cái.

“Oh a, chuyện này ta còn không có nói với mẹ, tính toán hai ngày nữa nói cho bà biết, cho nên hai ngày này nàng thay ta trợ giúp mẹ, để cho bà có tâm lý chuẩn bị.” Lục Quân Tắc nói.

“Chuẩn bị tâm lý hay không cũng không cần làm, mẹ chỉ có một đứa con trai là anh.” Doãn Thiên Lương nói.

“Không phải còn có nàng là con dâu sao?” Lục Quân Tắc giúp nàng gỡ gỡ tóc. “Nếu vi phu không về được, nhìn trên phân thượng một hồi làm vợ chồng, khi rảnh rỗi nàng tới xem bà , trò chuyện cùng bà.”

Doãn Thiên Lương cũng không nghĩ rõ ràng liền phát hiện tay của mình đã bưng kín cái miệng của anh ta, đợi phản ứng kịp Doãn Thiên Lương ngượng ngùng rút tay trở về.

“Người muốn ra chiến trường đánh giặc không thể nói không may mắn như vậy.” Doãn Thiên Lương nói, ánh mắt nhìn đi nơi khác.

“Oh a lo lắng cho vi phu? Ha ha ...” Lục Quân Tắc nắm cái tay kia của nàng: “Vi phu nói là vạn nhất, vi phu lợi hại như vậy dĩ nhiên sẽ còn sống trở về.”

Doãn Thiên Lương gật đầu một cái. Trong lòng lại có một loại sợ hãi trước nay chưa từng có, nhìn người trước mắt này, anh ta mặc dù phúc hắc, mặc dù thích đừa giỡn nàng, nhưng nàng không hy vọng anh ta biến mất trước mắt mình.

Có lẽ ... Có cái gì đó không giống như lúc trước.

Một đêm này, Lục Quân Tắc nắm tay Doãn Thiên Lương ngủ thiếp đi, Doãn Thiên Lương lại một đêm không ngủ, nàng đang suy nghĩ một chuyện ...

Ngày hôm sau, ăn xong điểm tâm Lục Quân Tắc lại đi phủ nha, Doãn Thiên Lương phụng bồi Quận vương phi nói than thể mình có chút yếu ớt, Quận vương phi lại nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn tới tận phòng. Trở về phòng tìm tờ giấy hiệp ước, lại cầm bút viết mấy chữ “Điều thứ hai trở thành phế thải.”

Buổi chiều, chừng giờ thân Lục Quân Tắc mới trở lại được, Doãn Thiên Lương nhìn anh ta, trong long liền có chút khẩn trương. Mãi cho đến khi ăn xong cơm tối Quận vương phi cười híp mắt đuổi bọn họ về phòng, trái tim Doãn Thiên Lương mới không lấy tần số bình thường mà nhảy lên quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.