Điều Ước Của Dê Con

Chương 43: Sinh non




Tần Thư Dao nhìn dáng vẻ này của Mộ Thiếu Dục, nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"

Mộ Thiếu Dục làm động chớ lên tiếng, Tần Thư Dao không nói nữa.

Chỉ thấy Mộ Thiếu Dục lấy ra một ngọn đuốc, sau đó đi vài bước vào trong động, chỉ là càng đi càng phát hiện động càng nhỏ. Sơn động này không có gì kỳ quái.

Chỉ là nhìn kỹ lại, dường như nghe được âm thanh nước chảy. Đây mới là chỗ kỳ quái của sơn động này

Lúc này Tần Thư Dao cũng bắt đầu khẩn trương, trên một đường này gặp phải nhiều thứ hung hiểm, nàng sợ lại có mãnh thú gì đó bỗng nhiên xông ra.

Mộ Thiếu Dục cầm ngọn đuốc đi về phía trước, Tần Thư Dao cũng theo sát sau lưng hắn. Sau khi đi được một đoạn, thì phát hiện bọn họ không thể đứng đi được nữa, phải khom người mà đi. Mà âm thanh nước chảy cũng càng lúc càng lớn.

Tần Thư Dao cau mày, hỏi: "Chẳng lẽ đối diện sơn động là dòng sông?"

Mộ Thiếu Dục không nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

Tần Thư Dao cũng có chút tức giận, chỉ là không nói gì.

Đến cuối cùng, hai người bọn họ đều phải ngồi xổm mà đi, toàn thân bọn họ đều là bùn đất dính vào. Nhưng mà âm thanh nước chảy dường như cũng càng gần trong gang tấc.

Mộ Thiếu Dục lại nằm sấp xuống bò được một đoạn, chợt phát hiện phía trước có ánh sáng, lập tức bò nhanh hơn. Tần Thư Dao đã sớm mệt mỏi không thôi, nhìn thấy Mộ Thiếu Dục vội vã bò lên phía trước, thì kêu một tiếng.

"Phía trước có đường." Mộ Thiếu Dục không quay đầu lại, lớn tiếng nói.

Một câu này cũng làm trong lòng Tần Thư Dao vui vẻ, tuy rằng thân thể mệt mỏi không chịu nổi, nhưng vẫn cắn răng đuổi kịp Mộ Thiếu Dục.

Quả nhiên sau khi bò tiếp thêm một đoạn nữa, Mộ Thiếu Dục bò đến một cửa động, hắn gạc cỏ dại ra hai bên, nhìn kỹ phía ngoài một vòng, phát hiện chỗ này cách doanh trại bọn họ không xa, hơn nữa con sông này hắn đã từng đi qua nhiều lần

Trong lòng hắn vui mừng một trận, thì ra nơi này lại còn có một con đường hầm.

Tần Thư Dao thấy Mộ Thiếu Dục không đi tiếp, thì nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Mộ Thiếu Dục quay đầu, nói: "Đợi lát nữa ta nhảy xuống nước trước, sau đó nàng cũng nhảy xuống. Cho dù là nước cũng sẽ không có việc gì, ta sẽ mang nàng lên bờ!"

Đoạn đường này đi tới, Tần Thư Dao đã sớm tin tưởng Mộ Thiếu Dục, cho nên nghe được Mộ Thiếu Dục nói, lập tức gật đầu.

Mộ Thiếu Dục nói xong thì nhảy xuống nước, mà Tần Thư Dao cũng vội vàng bò ra, nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong lòng vui vẻ, cũng không do dự nhảy xuống.

Chỉ là nàng sẽ không sợ nước, vừa mới nhảy xuống, cả thân thể bắt đầu chìm xuống, hai tay cũng bắt đầu quơ loạn.

Mộ Thiếu Dục tức thời bắt lấy tay Tần Thư Dao, sau đó chỉnh lại đám cỏ dại, che giấu một chút, bên ngoài nhìn qua cũng không khác với chỗ khác, hoàn toàn không phát hiện ra nơi này là có một sơn động.

Bơi khoảng mấy khắc, Mộ Thiếu Dục kéo Tần Thư Dao lên bờ.

Tần Thư Dao đã sớm thể lực cạn kiệt, vừa đến trên bờ thì hoàn toàn không thể động đậy. Nằm trên mặt đất, ánh mắt nhìn bầu trời xanh thẵm cùng với đám mây trắng, trong lòng cũng hoàn toàn thả lỏng.

Hai người nghỉ ngơi một lát, sau đó đi về phía doanh trại.

Nhưng mà khi đến doanh trại lại phát hiện trong doanh trại đều là khói, hơn nữa xung quanh đều là thi thể. Xem ra trong hai ngày bọn họ biến mất, nơi này đã xảy ra một trận ác chiến.

Đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc thấy hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục an toàn trở về, vừa mừng vừa sợ.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mộ Thiếu Dục không lập tức đi thay y phục, thấy một màn này lạnh giọng hỏi.

Mặc Kiếm nói đại khái chuyện phát sinh ngày hôm qua.

Hóa ra sau khi hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao rời đi, Bạch Tu Sinh lại mang theo người đến đánh lén, chỉ là lúc đó ông ta không chỉ mang theo những vật có độc, mà còn một người thổi sáo, tiếng sáo này có thể mê hoặc lòng người. Làm cho binh lính bọn họ không chiến mà bại.

May mà đám người Mặc Kiếm và Thanh Ngọc kịp thời ngăn chặn người thổi sáo, bằng không bọn họ sẽ bại toàn hộ.

Sau khi Mộ Thiếu Dục nghe xong nhíu chặt hai hàng lông mày, hắn biết tiếng sáo này là ai thổi, chỉ là người nghe tiếng sáo, không phải toàn bộ đều bị mê hoặc. Bởi vì lần trước hắn nhìn thấy Tần Thư Dao bị tiếng sáo mê hoặc, mà những người khác hoàn toàn không có chuyện gì, ngay cả hắn nghe tiếng sáo cũng không có gì khác thường.

Xem ra buổi tối một ngày trước không phải bọn họ đánh lén, mà là thả thứ gì đó vào trong doanh trại, như vậy những người này mới có thể bị tiếng sáo mê hoặc.

Sở dĩ đám người Mặc Kiếm và Thành Ngọc không bị tiếng sáo mê hoặc, cũng vô cùng có khả năng bọn họ có võ công cao cường, cho nên ý thức cũng tương đối tỉnh táo.

Tĩnh Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Thư Dao, khiếp sợ nói không ra lời, mà lúc này đám người Mặc Kiếm mới phát hiện Tần Thư Dao khác thường.

Chỉ là trên mặt Tần Thư Dao vẫn nhàn nhạt như trước, lạnh lùng nói: "Chuẩn bị cho ta chút nước ấm?"

Hai mắt Tĩnh Nguyệt đỏ bừng, cắn chặt răng không nói được gì, gật đầu rồi lập tức đi xuống làm việc.

Tần Thư Dao không biết hiện tại bản thân biến thành cái dạng gì, nhưng nhất định là người không ra người quỷ không ra quỷ. Xem ra thời gian của nàng cũng không còn nhiều.

Sau khi tắm rửa thay y phục xong, Tần Thư Dao nằm ở trên người ngủ một giấc. Đợi khi ngủ dậy lại phát hiện Mộ Thiếu Dục cũng nằm ở bên cạnh nàng.

"Sao ngài lại ở trong phòng ta?"

Tuy rằng hai người bọn họ đã có da thịt thân thiết, nhưng Tần Thư Dao vẫn không quen ngủ cùng với Mộ Thiếu Dục, bởi vì nàng biết ngày đó không phải Mộ Thiếu Dục tự nguyện.

Lúc này đã là sáng sớm hôm sau, lúc trước bọn họ đều rất mệt mỏi, Tần Thư Dao ngã đầu ngủ tiếp.

Mộ Thiếu Dục lại hỏi một đằng trả lời một nẻo. "Hôm nay ta để Mặc Kiếm nấu xong thuốc giải."

Tần Thư Dao nghe xong như lọt vào trong sương mù, đợi sau khi suy nghĩ cẩn thận lời Mộ Thiếu Dục nói thì Mộ Thiếu Dục đã đi ra khỏi cửa phòng.

Tĩnh Nguyệt canh giữ ở cửa nhìn thấy Mộ Thiếu Dục đi ra từ bên trong, thì ngẩn ra, nhưng lập tức nghĩ đến hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao đã sớm có hôn ước, cho dù ở cùng phòng sớm một chút cũng không sao cả.

Nàng đi vào thấy trên người Tần Thư Dao vẫn chỉ mặc một bộ xiêm y trong, mà da thịt lộ ra ngoài có chút đỏ, nàng nhìn xong vội vàng cúi đầu xuống, trên mặt cũng càng nóng.

Tần Thư Dao cũng không cảm thấy có gì không ổn, đợi khi bản thân rửa mặt chải đầu, mới nhìn thấy dáng vẻ trên người, trên mặt cũng lập tức đỏ ửng một mảnh. Lại bảo Tĩnh Nguyệt cầm một bộ xiêm y cổ cao, như vậy mới dám đi ra khỏi lều trại.

Hai ngày nay bọn họ tổn thất nặng nề, mà người của Bạch Tu Sinh cũng không tốt hơn bao nhiêu. Bằng không đêm qua Bạch Tu Sinh sẽ mang theo binh mã tới đây.

Mộ Thiếu Dục nghỉ ngơi sau một đêm, chỉ cảm thấy tinh thần rất tốt, lúc trước hắn còn chưa giải được độc, cho nên cũng không vội tấn công. Hiện tại thuốc giải của hắn đã tìm được hết rồi.

Mặc Kiếm và Mộ Thiếu Dục cùng nấu thuốc, đợi sau khi hắn uống hết, sau đó bắt mạch thì phát hiện độc của hắn đã được giải hết rồi.

Mộ Thiếu Dục cũng cảm thấy tinh thần tốt hơn trước đó rất nhiều, tiếp đó hắn lệnh cho quân lính chuẩn bị tốt, bắt đầu chủ động công kích Nam Tĩnh.

Ban đầu bọn họ có năm ngàn binh lính, nhưng hai ngày này tổn thất nặng nề, cũng chỉ còn lại hai ngàn binh lính thôi.

Nhưng Mộ Thiếu Dục vẫn rất tin tưởng, hắn ra lệnh cho Mặc Kiếm ở lại bảo vệ Tần Thư Dao, sau đó mang theo đám người Thanh Ngọc cùng ra ngoài.

Tần Thư Dao phát độc ngày càng nghiêm trọng, Mặc Kiếm nghiên cứu chế tạo một ít thuốc giải cho Tần Thư Dao, nhưng những dược liệu này chỉ có tác dụng làm chậm quá trình để thân thể của nàng không dễ dàng phát độc nhanh lại như vậy.

Tần Thư Dao biết Mặc Kiếm nói hết sức mờ mịt, nàng cũng biết nếu lần phát độc tiếp theo bản thân sẽ biến thành cái dạng gì. Cho nên đàng hoàng tử tế ngồi đợi ở trong phòng, không đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.