Điều Ước Của Dê Con

Chương 38: Những tháng ngày không anh




"Sao ngài lại ở chỗ này?"

Mộ Thiếu Dục đã đứng lên,ngoại bào cũng đã được mặc rồi. Hai mắt hắn vẫn lạnh lùng trong trẻo như trước: "Sợ nàng không kiềm chế được!"

Lời này vừa nói ra, làm Tần Thư Dao nhớ lại chuyện trong động, mặt lại đỏ như trái táo, cố tình lại một câu phản bác cũng không nói được.

Mộ Thiếu Dục nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Thư Dao, không biết vì sao tâm tình rất tốt, hắn kìm lòng không đậu vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của nàng, khẽ nói: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng. Mọi chuyện đã có ta!"

Những lời này làm trái tim Tần Thư Dao đập loạn, không hiểu sao không bình tĩnh lại được.

Mộ Thiếu Dục nói xong lập tức đi ra khỏi phòng, trong cái lều này cũng còn lại một mình Tần Thư Dao, nhưng mặc kệ thế nào nàng cũng không ngủ được, lăn qua lăn lại, nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, trong lòng không có nửa điểm lo lắng.

Nàng cũng không biết tại sao bản thân lại tín nhiệm Mộ Thiếu Dục như thế, chẳng lẽ vì kiếp trước Mộ Thiếu Dục vẫn thắng lợi dẹp được Nam Tĩnh ư?

Trời dần dần sáng lên, âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, Tần Thư Dao không có một chút buồn ngủ nào. Nàng cảm thấy bản thân không thể lại khoanh tay đứng nhìn, ngay cả nàng tin tưởng Mộ Thiếu Dục có thể đánh thắng, bản thân cũng không thể cứ như vậy mà bình thản nghỉ ngơi ở trong này.

Cho nên nàng mặc y phục xong, tiếp đó lấy cung tiễn Mộ Thiếu Dục làm cho nàng lên.

Tài bắn cung của nàng coi như không tệ, tuy rằng lúc này vẫn là cảnh tối lửa tắt đèn, nhưng là địch là bạn nàng vẫn phân biệt rõ ràng.

Đi ra khỏi lều trại, Tần Thư Dao nhìn thấy không ít binh lính ngã trên mặt đất, trên người lại có không ít rắn rết. Chuyện này quá khủng mức khủng bố và ghê tởm hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, khó trách Mộ Thiếu Dục không để nàng ra ngoài.

Nàng cắn chặt răng, không đi lên phía trước nữa, chỉ cầm cung tiễn lên, sau đó nhắm mục tiêu dùng sức bắn ra ngoài. Tiễn pháp của nàng vô cùng tốt, một mũi tên lập tức bắn người nọ chết.

Sau đó nàng lại giương mũi tên thứ hai, thứ ba. Đội ngũ bên kia phát hiện có người dùng cung tiễn, lập tức phái người bắt đầu sử dụng vật chứa độc công kích.

Mộ Thiếu Dục cũng đã sớm chú ý tới Tần Thư Dao, Mộ Thiếu Dục không có nhiều kinh ngạc khi Tần Thư Dao xuất hiện. Khi hắn thấy có người bắt đầu phóng độc về phía gần Tần Thư Dao, hắn vội vàng chạy tới, sau đó dùng khinh công bay tới, liên tục chém chết vào con rắn độc.

Tần Thư Dao nhìn mấy con rắn độc gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy run lên một trận, chỉ là nàng cũng không lùi bước, lùi về phía sau hai bước rồi bắt đầu bắn tên.

Lần này Bạch Tu Sinh cũng mang đến không ít người, nhưng cũng mang theo không ít vật chứa độc. Võ công bọn họ không sánh bằng Mộ Thiếu Dục, nhưng lại chuyên dùng độc.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Mộ Thiếu Dục thấy vật chứa độc bên cạnh Tần Thư Dao càng ngày càng nhiều, vội vàng bảo vệ bên cạnh Tần Thư Dao, lạnh lùng nói: "Nhanh trở về cho ta!"

Tần Thư Dao cũng không phải là người lề mề, nàng ra đây chỉ để hỗ trợ, hiện tại không giúp được, lại trở thành gánh nặng cho Mộ Thiếu Dục. Cho nên nàng xoay người chui vào trong một cái lều.

Mộ Thiếu Dục lo lắng cho nàng, bảo Tuyết Ảnh bảo vệ Tần Thư Dao.

Bên ngoài vẫn một trận ác chiến, Tần Thư Dao buông cung tiễn, nước mắt theo gò má chảy xuống, nàng vốn là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, chưa từng trải qua chuyện này, tuy rằng chỉ trải qua mấy khắc, nhưng cũng làm tiêu hao hết tất cả sức lực của nàng.

Tĩnh Nguyệt không biết võ công, nhìn thấy Tần Thư Dao như vậy, vội vàng rót cho nàng ly trà nóng. May mắn buổi tối nàng đều chuẩn bị tốt, bằng không lúc này phải đi chỗ kia tìm nước uống.

Tuy rằng trong lòng Tĩnh Nguyệt cũng sợ, nhưng lúc này bọn họ chỉ có thể ngồi ở đây chờ tin tức.

Tần Thư Dao uống trà xong, tâm tình cũng dịu xuống một chút. Nàng biết hiện tại những người kia khẳng định sẽ phóng vật chứa độc về phía bên này, nói với Tuyết Ảnh: "Các ngươi phải chú ý, cẩn thận đừng để rắn độc, bò cạp độc bò vào chỗ này!"

Những thứ kia nàng chỉ cần nhìn một cái đã cảm thấy toàn thân phát lạnh rồi.

Đương nhiên Tuyết Ảnh hiểu, nàng luôn dè dặt cẩn trọng canh giữ ở bên người Tần Thư Dao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa, sợ có con gì đó bò vào.

Trời càng lúc càng sáng, bên ngoài vẫn kịch chiến, Tần Thư Dao lại cảm thấy cả người mệt mỏi, nàng nằm sấp ở trên bàn mơ mơ màng màng ngủ mất.

Đợi đến khi tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, mà nàng cũng đã nằm ở trên giường. Nàng nhìn trái phải, phát hiện bản thân đã trở lại bên trong lều trại của mình.

Nhưng bên ngoài rất yên tĩnh, luôn truyền đến tiếng nói chuyện, tiếng cũng nhỏ, nàng nghe không rõ đang nói gì.

Nhưng Tần Thư Dao có thể khẳng định, ác chiến đã kết thúc. Nàng còn ngủ ở trong này, chứng tỏ ít nhất bọn họ không bại trận.

Sau khi Tần Thư Dao mặc y phục chỉnh tề, lập tức đi ra ngoài, phát hiện bên ngoài đều là thi thể sắp thẳng, trên đất cũng có không ít xác rắn độc, bò cạp độc. Không ít binh lính đang khuân vác.

Lần đầu tiên Tần Thư Dao nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tối hôm qua quá tối, nàng không thấy rõ, sáng này nhìn thấy rõ ràng, nàng cố nén ghê tởm, vội vàng quay lưng ói ra.

Lúc này Mộ Thiếu Dục đã đi tới, vỗ lưng cho Tần Thư Dao, khẽ nói: "Vẫn nên đi về nghỉ ngơi trước đi!"

Tần Thư Dao khẽ gật đầu, đi theo Mộ Thiếu Dục trở về lều trại.

Sau khi trở lại lều trại, Mộ Thiếu Dục mới chậm rãi nói chuyện tối hôm qua.

Hóa ra Bạch Tu Sinh muốn một lưới bắt hết bọn họ, sau đó ở trong tộc lập công. Như vậy vị trí tộc trưởng của ông ta có thể giữ vững. Cho nên ngày hôm qua ông ta phái người theo dõi đám người Mặc Kiếm.

Đợi đến nửa đêm, thì thả vật chứa độc ra muốn lặng lẽ giết bọn họ.

Bất đắc dĩ Mặc Kiếm đã sớm có chuẩn bị, chỉ cần vật có độc tiến vào, bọn họ lập tức biết được. Cho nên lần đánh lén này của Bạch Tu Sinh không thành công, mà Mộ Thiếu Dục mang theo binh mã cũng nhiều.

Tuy rằng vật chứa độc của bọn hắn cũng nhiều, nhưng hai đội nhân mã tương đương nhau. Hai bên đều chết không ít, Bạch Tu Sinh cũng chiếm không được tiện nghi gì.

Chỉ là Bạch Tu Sinh sẽ không cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ, ông ta tuyệt đối sẽ lại đến tấn công lần nữa. Chỉ là không biết kết tiếp ông ta lại bày ra độc kế gì.

Sau khi Tần Thư Dao nghe xong nhíu mày, độc hoa mê tình trên người nàng hoàn toàn không có biện pháp giải được, Bạch Tu Sinh muốn một lưới bắt hết bọn họ, mà trong bọn họ đã có ba người trúng kịch độc. Chỉ là vì sao Bạch Tu Sinh không trực tiếp giết bọn họ, mà phải đợi đến sau khi Mộ Thiếu Dục tập hợp binh mã, mới giết bọn họ?

Điều này nàng cũng nghi hoặc nhất.

Một ngày này Mộ Thiếu Dục luôn mang theo Tần Thư Dao bên người, Tần Thư Dao rất không thích. Chỉ là không dám rời đi, bởi vì nàng cũng biết nếu bản thân phát độc, thần trí sẽ trở nên không rõ, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Chỉ nghĩ đến chuyện ở trong sơn động ngày hôm qua, Tần Thư Dao lại cảm thấy trên mặt nóng lên.

Đêm qua Mộ Thiếu Dục cũng một đêm ác chiến với bọn họ, hôm nay nhìn sắc trời không tệ lắm, nói: "Nơi này có bọn họ là được rồi. Nàng muốn Thiên Tằm Hồng Đậu nhưng vẫn chưa tìm được, chúng ta lại vào núi đi tìm!"

Tần Thư Dao suy nghĩ, rồi gật đầu nói: "Cũng được."

Bọn họ đi vào bên trong vùng khí độc đã ba bốn lần, cho nên cũng rất quen thuộc, trên cây đều đánh ký hiệu, cho nên bọn họ cũng không lo lắng không đi ra được.

Giống lúc trước vẫn là mặt trời lên cao, sau khi đi qua vài lần, tốc độ bọn họ cũng nhanh hơn trước kia, không còn sợ đầu sợ đuôi như trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.