Điều Ước Của Dê Con

Chương 27: Chúng ta chia tay đi!!!




Mọi người hướng lão thái quân bái biệt sau đó rối rít xoay người đi ra ngoài, dưới sự dẫn dắt của Dương Tử Y đi đến hoa viên.

Hạ Thanh Ca đi ở sau cùn đám người, nàng vốn không có hứng thú gì với yến hội, đang định đợi tí nữa đến hoa viên xem có chỗ nào nghỉ chân hay không, phải nghỉ một lát.

"Các vị, trong hoa viên có lương đình, nơi đó có chuẩn bị ít đồ điểm tâm ngọt, mọi người có thể đi qua nếm thử."

"Ha ha, làm phiền Dương tỷ tỷ rồi, vậy chúng ta đi ngoạn một hồi đi." Trong đó một bé gái vui vẻ nói xong, ánh mắt lại nhìn sang hướng mấy vị công tử.

Mộ Dung Sách lạnh lùng liếc nhìn mọi người xoay người rời khỏi, Dương Tử Y nhìn bóng lưng hắn biến mất trong mắt hiện lên một tia thất vọng.

Lập tức xoay người nhìn Hạ Thanh Ca đang đi tới bên này, "Biểu muội, chi bằng cùng chúng ta đi phía trước lương đình nghỉ ngơi một lát đi?"

Hạ Thanh Ca cười nhạt một tiếng, "Biểu tỷ và các vị tiểu thư cứ qua đó đi, muội muốn đi dạo xung quanh."

Từ xa nhìn thấy những oanh oanh yến yến sửa soạn xinh đẹp đùa nghịch nàng đã không có hứng thú.

Dương Tử Y tiến lên vô cùng thân thiết kéo tay nàng, "Biểu muội thật vất vả mới tới một lần, không bằng cùng với các tỷ muội làm quen một chút, như vậy đối với muội cũng có chỗ tốt."

Lời của nàng Hạ Thanh Ca nghe hiểu, lại càng cảm kích lòng tốt của nàng, cuối cùng không thể cự tuyệt đành chấp nhận nói, "Vậy chúng ta cùng đi thôi."

Dương Tử Y cười cười kéo Hạ Thanh Ca đi vào trong cùng lương đình, lúc hai người tới nơi, bên trong sớm đã có mười mấy người ngồi.

Lương đình hết sức rộng rãi, so với hà hoa đình của phủ Tu Quốc Công phải lớn gấp đôi, đại khái có thể chứa được mười mấy người.

Trong đình còn cố ý bày thêm bộ bàn ghế, trên mặt bàn bày đầy đủ các loại điểm tâm ngọt và hoa quả. Bên cạnh đặt một chiếc đàn cổ làm từ gỗ cây trầm hương, vừa nhìn màu sắc gỗ đã đoán được là hàng thượng phẩm.

Lúc này trong hoa viên cũng mở yến hội, có vài vị công tử thế gia đang ở đó ngâm thi đối tác (ngâm thơ làm câu đối), từ đó đến lương đình bên này chỉ cách xa có hơn mười thước. (1 thước = 3,33 m)

Sau khi Hạ Thanh Ca và Dương Tử Y ngồi vào chỗ, tiếng cười ban nãy trong lương đình cũng ngừng lại, hiện tại chỉ nghe có một nữ tử nói: "Nghe nói Minh Châu quận chúa trên phương diện âm luật rất am hiểu, có thể ở trước mặt chúng tỷ muội gảy một khúc được không?"

Nữ tử nói chuyện thân mặc một bộ áo gấm nguyệt hoa Tô Châu (hàng thêu Tô Châu), hạ thân là váy dài hoa mai thêu tơ vàng, cả người tỏa ánh sáng chói mắt, bất quá diện mạo có phần gian xảo, mắt phượng hơi nhíu hàm chứa một tia kiêu ngạo cùng ra vẻ.

"Tống tiểu thư nói rất đúng, quận chúa sao lại không chịu để cho chúng ta cũng thưởng thức một phen." Trong đó lại có một nữ tử nói phụ họa.

Diệp Ngọc Khanh mỉm cười: "Hôm nay nhiều tỷ mội như vậy, nào có ai không tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa chứ, cần gì ta đi ra bêu xấu (thể hiện sự kém cỏi vụng về của mình)?"

Tống Linh Đệ nhìn về phía mọi người, giọng điệu tùy ý lại hết sức tán dương nói: "Này, muội còn không biết vị nào có năng lực gảy đàn vượt quá được quận chúa đâu, nếu vị muội muội nào cảm thấy đắc ý chính mình đàn tốt thì có thể đi ra thử một lần."

Tống Linh Đệ thuộc dòng chính nữ của bình nguyên hầu phủ, đại lão gia phủ bình nguyên chính là thủ hạ Đông Bình vương gia, cho nên Tống Linh Đệ luôn coi Diệp Ngọc Khanh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cho tới giờ sở trường tốt nhất là thổi phồng, dần dần quan hệ giữa nàng và Diệp Ngọc Khanh cũng khá mật thiết.

Mặc dù kiếp trước Hạ Thanh Ca chưa từng gặp qua hai người, nhưng lại nghe nói qua chuyện giữa các nàng.

Về sau này, đối xử nhìn như quan hệ chủ tớ rất tốt nhưng cũng ầm ĩ xôn xao kinh thành, bất quá đây là chuyện của vài năm sau.

Hạ Thanh Ca không để tâm nghe các nàng nói chuyện, nhưng chung quy vẫn có kẻ không biết sống chết để ý nhất cử nhất động của nàng.

"Đại tỷ muội cầm kỳ thi hoa mọi thứ đều tinh thông, không biết so với quận chúa sẽ như thế nào?" Hạ Du Hàm vẫn trầm mặc đột nhiên chen vào nói, làm cho Tống Linh Đệ vô cùng khó chịu, nàng vốn tính toán để cho Minh Châu quận chúa hiến khúc, không nghĩ tới lại bị Hạ Du Hàm quấy rối.

Cực kỳ đáng ghét!

Sắc mặt Diệp Ngọc Khanh cũng hết sức khó coi, mắt thấy Ngọc ca ca đứng cách đây không xa, nếu như nàng khảy đàn trễ chắc chắn để lỡ mất cơ hội, nàng hiểu rõ Ngọc ca ca không thích nhất vây quanh một chỗ cùng đám người đùa giỡn. Đợi tí nữa huynh ấy nhất định lại tìm một chỗ ngủ ngon đi.

Diệp Ngọc Khanh mang theo tất cả không vui hướng về phía Hạ Thanh Ca "A...? Hạ tiểu thư cầm kỳ thi họa mị thứ đều tinh thông? Hừ, trái lại ta chưa từng nghe thấy, vậy hôm nay đại tiểu thư có thể ngay tại đây gảy một lần hay không?"

Hạ Thanh Ca giương mắt hàm chứa ý cười nhìn về phía Hạ Du Hàm "Lời nhị muội muội ta nói quận chúa vẫn là đừng để trong lòng, trong kinh thành này ai không biết nhị muội tài mạo song toàn? Nhị muội muội ta đã sớm ngồi yên trên vị trí đệ nhất tài nữ kinh thành, có muội muội ưu tú như vậy ta đâu còn có thể đứng ra bêu xấu (thể hiện sự kém cỏi của bản thân) đây? Trái lại quận chúa tài mạo song tuyệt, chi bằng cùng nhị muội ta tỷ thí một phen? Ta ngược lại rất tò mò vị trí đệ nhất tài nữ này cuối cùng nên là của ai đây?"

Giọng nói nàng cực kỳ thanh nhã lạnh nhạt, nghe vào trong tai Diệp Ngọc Khanh lại có ý tứ châm chọc, nàng có nghe nói qua thanh danh Hạ Du Hàm trong kinh thành, nghĩ tới cảnh tượng Ngọc ca ca vừa rồi khen Hạ Du Hàm, trong lòng lửa giận nháy mắt bùng lên.

Nàng liếc qua Hạ Du Hàm một cái, trên mặt Hạ Du Hàm xuất hiện một tia buồn bực, vừa rồi nàng rõ ràng chỉ đích danh Hạ Thanh Ca, vì sao Hạ Thanh Ca chỉ nói một câu đơn giản lại đem mũi nhọn Diệp Ngọc Khanh chuyển hướng về phía mình rồi?

"Nhị tiểu thư, nếu ngay cả đại tỷ tỷ ngươi đều đã nói cầm kỹ của ngươi rất cao, không bằng hiện tại liền từ ngươi trước gảy một khúc như thế nào?"

Nghe được lời nói lạnh như băng của Diệp Ngọc Khanh, Hạ Du Hàm biết, nàng chắc chắn đã chọc giận vị Minh Châu quận chúa này, nhưng giương mắt nhìn về phía trước, nơi đó có vài vị công tử đều là thế gia đại tộc thế tử các vương gia, thậm chí cả thất điện hạ cũng ở trong đó, đây có lẽ chính là cơ hội để nàng trở mình?

Hôm nay ở trong phòng lão thái quân đã mất hết thể diện, nếu không lấy phương diện khác bổ trở lại, hình tượng mấy năm nay nàng khổ sở duy trì liền uổng phí toàn bộ.

Không! Nàng tuyệt đối không thể để mặc một phen tâm huyết của mình bị nước cuốn trôi, không phải là đắc tội Diệp Ngọc Khanh sao? Chỉ cần nàng lọt vào mắt thất điện hạ hoặc tiểu vương gia cùng Phượng thế tử, bất cứ ai cũng không thể tới thay mình làm chủ?

Nghĩ đến Mộ Dung Ngọc tướng mạo khuynh thế kia, vừa rồi chỉ riêng hắn tán dương đèn của mình, từ điểm này có thể thấy tiểu vương gia đặc biệt để ý đến nàng.

Trong đầu suy nghĩ thật lâu, sau cùng Hạ Du Hàm khẽ vuốt cằm nói: "Vẫn là quận chúa lên trước đi, cầm kỹ của quận chúa vô cùng tinh thấu, đương nhiên Hàm nhi không thể sánh bằng. "

Lời nói Hạ Du Hàm nẩy lên hiệu quả nhất định, nữ tử cao ngạo như Diệp Ngọc Khanh trong lòng bình thường cực kỳ tự phụ, ngoại trừ lúc đối mặt nhị công chúa nàng mới có loại cảm giác vô lực, trừ lần đó ra nàng đi tới đâu đều là nhân vật chính chói sáng nhất.

Cười đắc ý. Diệp Ngọc Khanh mở miệng nói: "Đã như vậy, vậy ta liền bắt đầu trước."

Nàng đứng dậy đi đến trước đàn cổ, sau lưng thì có một nha hoàn mặc váy dài màu xanh nhạt bưng đồng đi tới, Diệp Ngọc Khanh được nha hoàn hầu hạ xong xuôi sạch sẽ, thân thể lập tức đoan chính ở trên dây đàn trêu chọc một chút. Sau khi xác định âm thanh không có vấn đề nàng hơi khép mắt, hai tay xanh biếc ở trên dây đàn khẽ khiêu khích.

Theo hai tay nàng dao động, một khúc âm tiết cực kỳ ưu nhã êm tai chậm rãi dâng lên, Hạ Thanh Ca vừa nghe liền biết Diệp Ngọc Khanh gảy một thủ khúc được gọi là "Dương Xuân Bạch Tuyết."

Thủ khúc này vốn là một bài tao nhã phức tạp, từ khúc nhạc cao ít người họa (ý chỉ khúc nhạc cao siêu quá ít người hiểu), bản ý là vui một mình mà không phải vui chung, người tạo ra khúc nhạc này vì chính là để cho mọi người không thể lĩnh hội ra thâm ý cuối cùng của hắn, từ khúc có thể hiểu được đây là người cả đời cô độc thế ngoại cao nhân.

Hạ Thanh Ca cười khẽ một tiếng, Diệp Ngọc Khanh vì thắng được cầm kỹ lần này, thế nhưng chọn một thủ khúc như vâỵ, nếu đánh không được tốt người nghe xong lại vẫn tính là cầm kỹ cao siêu, âm luật êm tai, còn nếu để cho người giỏi cổ cầm nghe xong chỉ sợ sẽ cho rằng nàng đã làm bẩn thanh danh thủ khúc này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.