Điều Ước Của Dê Con

Chương 2: Một cái nắm tay




Hoắc Tri Thiện cười khổ một tiếng nói:
- Nếu vậy thì phải làm thế nào đây, bắt ta lại cũng không có ý nghĩa, ta không biết hung thủ là ai.

- Việc này cũng không quan trọng.

Lý Trân lắc đầu cười nói:
- Quan trọng là... ngươi xác nhận suy đoán của ta, viên trân châu này là một cạm bẫy, là cố ý nói dối để ta đi lạc hướng, ít nhất ta không cần đi Lĩnh Nam bắt người nữa.

Hoắc Tri Thiện lại thấp giọng hỏi:
- Ta sẽ bị xử tử sao?

Lý Trân trầm tư một lát nói:
- Ngày hôm qua ta lại gặp Tương Vương, y thay ngươi cầu tình với ta, nói ngươi không có tâm muốn giết y, hơn nữa ở thời khắc mấu chốt ngươi đã chặn thích khách thứ ba, kéo dài thời gian để thị vệ của y tới nơi, bảo vệ tính mạng của y, y hy vọng ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Hoắc Tri Thiện thở dài một tiếng,
- Tương Vương hậu đãi ta như thế, ta lại phản bội y, ta còn có mặt mũi nào để sống. Lý Thống lĩnh, ta nguyện nhận lấy cái chết, chỉ xin bỏ qua cho phụ thân ta và huynh trưởng, bọn họ không có quan hệ gì.

Lý Trân cười cười:
- Kỳ thật ta quả thật có thể tha cho ngươi một mạng, tuy nhiên ít nhất ngươi phải nói cho ta biết một chút manh mối, để cho ta có lý do tha cho ngươi.

Hoắc Tri Thiện tuy rằng trong lòng xấu hổ muốn chết, nhưng nếu như có cơ hội sống, y không thể không động tâm. Y ngẫm nghĩ một chút, liền cắn chặt môi nói:
- Trong đám thích khách có một người chùy pháp vô cùng cao minh, cực kỳ lợi hại, ta cũng đã gặp y một lần, người này dáng người không cao, mặt em bé, không chịu dễ dàng mở miệng, ta nghĩ, người dùng chùy vốn đã rất ít, người có chùy pháp lợi hại càng không có mấy người. Lý Thống lĩnh có thể theo phương hướng này tra tìm, thì có thể tìm được người ám sát Tương Vương.

Lý Trân hơi hiểu được, gật đầu nói:
- Đó là một đề nghị hay, tin tưởng nhất định sẽ có thu hoạch.

Lý Trân xoay người liền bước nhanh đi, ngoài cửa truyền đến mệnh lệnh y cấp cho võ sĩ:
- Cởi trói cho gã, chữa thương thật tốt.

Tuy rằng Hoắc Tri Thiện đề nghị nghe có vài phần có lý, dựa vào manh mối người dùng thiết chùy để tiến hành điều tra, nhưng khi bắt đầu truy xét, Lý Trân mới phát hiện sự thật không phải đơn giản như vậy. Hắn hỏi rất nhiều người, bao gồm các Giáo Úy Nội vệ, cùng với địa đầu xà vùng nam thị, tất cả mọi người chưa từng nghe nói tới người lấy thiết chùy làm vũ khí.

Điều này làm cho Lý Trân rất thất vọng, nhưng các võ sĩ Nội vệ đi bắt Hoắc Tri Thiện nói cho hắn biết, bọn họ đúng là tại Huỳnh Dương thấy được một gã người áo đen sử dụng chùy, Hoắc Tri Thiện cũng không có nói dối.

Lầu ba Giang Tả tửu quán, Lý Trân có chút rầu rĩ không vui, bưng chén chậm rãi uống rượu, nửa ngày cũng không có nói câu nào. Địch Yến hiểu được tâm sự của hắn, nàng thấp giọng nói:
- Huynh có đi tìm Tửu mập hay không, để y đi Thiên Ngưu Vệ hỏi thăm một chút, ta cảm thấy Thiên Ngưu Vệ tin tức rộng, bọn họ khẳng định biết kẻ dùng chùy này.

Lý Trân thở dài, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, cười khổ nói:
- Ta cũng biết có thể tìm Thiên Ngưu Vệ hỏi thăm, nhưng chuyện này khá bí ẩn, nếu tin tức truyền đi rộng, cho dù không ai biết người này, y cũng sẽ lập tức mất tích, muội hiểu ý của ta không?

Địch Yến yên lặng gật đầu, nàng hiểu được nổi khổ tâm riêng của Lý Trân, vừa muốn tìm nhiều người hỏi thăm tin tức, vừa muốn giữ bí mật, quả thật rất khó làm được.

Địch Yến ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên lại cười nói:
- Hay là chúng ta đi cửa hàng binh khí hỏi thăm một chút, ta biết ngay tại Nam thị có một cửa hàng binh khí lớn nhất, các loại binh khí đều có, có lẽ bọn họ biết.

Một câu nhắc nhở Lý Trân, hắn lập tức đứng lên nói:
- Chúng ta đi.

Hắn bước nhanh đi xuống lầu, Địch Yến thấy hắn lòng nóng như lửa đốt, ngay cả ăn cơm cũng không để ý, không khỏi lắc lắc đầu, nói với tửu bảo bên cạnh:
- Đợi lát nữa bọn ta sẽ quay lại.

Tửu bảo cực kỳ quen thuộc bọn họ, cười nói:
- Cô nương mau đi đi, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Địch Yến vội vàng đuổi theo:
- Này chờ ta một chút.

Liên tục chạy đến cửa lớn Nam thị, Địch Yến mới đuổi kịp Lý Trân, nàng tức giận nói:
- Huynh ấy, ỷ vào chân của mình dài mà ức hiếp ta sao? Nam thị có hơn mười cửa hàng binh khí, huynh có biết ta nói nhà ai không?

- Không phải Võ Đức Đường sao?
Lý Trân có chút áy náy nói.

- Đúng vậy, là Võ Đức Đường, nhưng huynh đường đường là Thống lĩnh Nội vệ đi hỏi, huynh cảm thấy bọn họ sẽ nói thật không?

Địch Yến ho khan một tiếng, làm bộ như thanh âm của Lý Trân, khàn khàn nói:
- Chủ quán, ta muốn biết các ngươi đem thiết chùy bán cho người nào?

Nàng lại thay đổi giọng nói, như thể là chưởng quầy trong điếm:
- Lý Thống lĩnh nói chỗ nào, đừng hù dọa tiểu dân a tiểu điếm tuân theo pháp luật, buôn bán nhỏ, làm sao dám bán loại chùy sắt hàng cấm này, tuyệt đối không bán.

Lý Trân nhịn không được bật cười, hắn hơi sơ sót, quên mất thiết chùy là hàng cấm, bình thường cửa hàng không dám công khai mua bán, bản thân hắn một thủ lĩnh Nội vệ đi hỏi, bọn họ càng sẽ không thừa nhận.

- Ta đây ở bên ngoài chờ muội, muội đi hỏi?

- Này cũng không cần, chưởng quầy Võ Đức Đường ta có quen, có ta ở đây, vấn đề không lớn, đi theo ta.

Địch Yến lườm hắn một cái, bước nhanh hướng Nam thị đi đến, Lý Trân lần này không hề giành đi trước, đi sau lưng Địch Yến.

Vũ khí nằm ở góc Tây Bắc Nam thị, do hơn mười cửa hàng tạo thành, Đại Đường đối với hoành đao, áo giáp, tên nỏ và binh khí dài giới hạn, không cho tư nhân mua bán, có điều đối với đao kiếm, cung tiễn và bì giáp, dao găm bình thường và binh khí tầm thường thì không có gì hạn chế, hơn nữa trường kiếm, ai cũng đeo bên mình.

Võ Đức Đường là một cửa hàng binh khí lớn nhất con đường này. Sắc trời đã gần xế chiều, trong tiệm rất an tĩnh, không có khách nhân, một gã tiểu nhị chạy ra đón chào, vẻ mặt tươi cười nói:
- Hai vị muốn mua binh khí sao?

- Ta muốn gặp Mễ chưởng quỹ, ngươi đi tìm y đến.

- Cô nương chờ nhé, ta đây đi ngay.

Tiểu nhị bước nhanh đi, Lý Trân khoanh tay đánh giá cửa hàng binh khí này, chỉ thấy chính giữa bày đầy từng dãy kiếm, mặt trên đặt các loại trường kiếm, phần lớn không có vỏ kiếm, hàn quang lóng lánh, nhưng nhìn kỹ lại hết sức bình thường, thuộc loại trường kiếm cấp nhập môn, mặt khác trên tường cũng đeo đầy trường kiếm, phẩm chất so với kiếm trên kệ hơi tốt hơn một chút, tuy nhiên cũng không khá hơn chút nào.

Lúc này, Lý Trân thấy trong góc phòng có một loạt giá kiếm, mặt trên đặt bảy tám trường kiếm, không giống nơi khác, nơi này kiếm đều có vỏ, Lý Trân lập tức có vài phần hứng thú, khoanh tay đi tới trước giá kiếm, bên cạnh một gã tiểu nhị cười nói:
- Công tử rất có nhãn lực, tám chuôi kiếm này đều là thợ thủ công nổi tiếng tạo ra, so với những kiếm khác tốt hơn nhiều.

- Vậy sao?

Lý Trân tùy tay cầm lên một thanh kiếm, chỉ thấy vỏ kiếm là da cá mập, có thêu tơ vàng ngân tuyến, chuôi kiếm cũng là kim mộc thượng hạng, còn khảm hai viên hồng ngọc, thoạt nhìn có chút hoa lệ, hắn chậm rãi rút kiếm ra, trong mắt lập tức lộ ra vẻ thất vọng, so với kiếm trên tường tốt một chút, nhưng cái gọi là thợ thủ công nổi tiếng tạo ra, phỏng chừng cũng là hư danh nói chơi, hắn thật sự không để vào mắt.

Hắn thả thanh kiếm trở về, khinh thường hừ một tiếng:
- Võ Đức Đường cũng chỉ bán loại kiếm này sao?

Tiểu nhị thấy Lý Trân chướng mắt kiếm trong sảnh lớn, liền khom người cười nói:
- Những kiếm này đều là trường kiếm bình thường, bán cho người bình thường, nếu thật sự là người luyện võ, hay giống công tử là người biết hàng, đương nhiên không thể xem mấy thứ này là kiếm, nội đường còn có một số kiếm, tin tưởng công tử sẽ không thất vọng, muốn tiểu nhân dẫn ngài hay không đi.

- Đợi lát nữa rồi nói sau.

Lý Trân thoáng nhìn, gặp một nam tử trung niên vội vàng đi ra, Địch Yến nghênh đón cười nói:
- Mễ Tứ thúc, đã lâu không gặp.

- Hóa ra là A Yến cô nương, quả thật đã lâu không gặp, hôm nay đến xem kiếm sao?
Chưởng quầy thoạt nhìn có chút quen biết với Địch Yến, tươi cười vô cùng thân thiết.

Địch Yến tiến lên thấp giọng nói với y hai câu, vừa chỉ chỉ Lý Trân, Mễ chưởng quỹ mới phát hiện nơi này còn có một nhân vật không bình thường, y lập tức hoảng sợ, liền vội vàng tiến lên thi lễ:
- Hóa ra là Lý Thống lĩnh, tiểu nhân Mễ Nam, là chưởng quầy của bổn điếm, thất kính.

Tiểu nhị cũng sợ tới mức không dám hé răng lần nữa, Lý Trân thản nhiên cười:
- Ta chỉ là bồi Địch cô nương tới đây một chút, không có công sự gì.

Địch Yến lại nói với y hai câu, chưởng quầy trên mặt lộ ra vẻ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng:
- Mời Địch cô nương và Lý Thống lĩnh đi theo ta.

Y dẫn Lý Trân và Địch Yến tới hậu đường, mời bọn họ ngồi xuống. Lý Trân phát hiện hậu đường cũng có mấy hàng kiếm, rõ ràng so với kiếm ở tiền đường tốt hơn nhiều, hắn hôm nay không phải đến xem kiếm, cũng không cố ý đi bình phẩm kiếm, không bao lâu, chưởng quầy mang theo một quyển đồ trục thật dày lại đây.

Ngồi xuống bàn đối diện Lý Trân và Địch Yến, y đem đồ trục đưa cho Lý Trân cười nói:
- Bổn điếm quả thật không vi phạm lệnh bán binh khí cấm, tuy nhiên một số khách nhân nếu có chút yêu cầu đặc thù, chúng ta có thể giúp y tìm danh gia đính chế, không liên quan đến tiểu điếm, tiểu điếm chỉ lấy một chút phí trung gian thôi.

Ngụ ý, cửa hàng binh khí không vi phạm lệnh mua bán vũ khí cấm, nhưng có thể đáp cầu dắt mối, nhưng cái gọi là phí trung gian kỳ thật chính là lợi nhuận bán binh khí, chỉ là đánh bóng sát biên mà thôi.

Lý Trân mở đồ trục ra nhìn kỹ, chỉ thấy trong đồ sách các loại binh khí đều có, đao thương kiếm kích, mười tám món binh khí mọi thứ đều đủ, thậm chí còn có hoành đao, nỏ quân, áo giáp Minh quang và vũ khí nghiêm cấm, Lý Trân đối với mấy cái này không cảm thấy hứng thú, trực tiếp tìm được chùy, ước chừng có hơn mười loại chùy, như chùy dưa hấu, chùy bát giác, chùy bát lăng tử kim, chùy lôi cổ úng kim, chùy sao băng…

Lý Trân chỉ vào chùy bát giác cười nói:
- Ta đối với chùy bát giác này lại cảm thấy rất hứng thú, không biết Lạc Dương có ai mua loại chùy này hay không, ước chừng nặng ba mươi cân, chỉ có một cán chùy, Mễ chưởng quỹ có ấn tượng không?

Mễ chưởng quỹ lập tức hiểu được, Lý Trân không phải đến mua vũ khí cấm, mà là tra người sử dụng loại chùy bát giác, y vô cùng khó xử nói:
- Ta tuy rằng có bản ghi chép, nhưng cửa hàng có quy định, không tiết lộ bí mật của khách, xin Lý Thống lĩnh thứ lỗi.

Lý Trân cười lạnh:
- Xem ra Mễ chưởng quỹ không biết rõ, ta hiện tại chỉ hỏi một sự kiện, hơn nữa phải hỏi rõ, nếu Mễ chưởng quỹ không chịu phối hợp, vậy cũng không sao, sau nửa canh giờ ta sẽ dẫn nhóm lớn nội vệ tiến đến tra án, khi đó tất cả người mua bán vũ khí cấm, đều sẽ bị Nội vệ truy xét, Võ Đức Đường nguyện ý chịu đựng loại phiêu lưu này sao?

Mễ chưởng quỹ lập tức sắc mặt trắng bệch, nếu thật là như vậy, vậy thanh danh Võ Đức Đường bị tổn hại hầu như không còn, chỉ sợ đông chủ cũng sẽ có phiền toái lớn, chính chưởng quầy như y cũng đừng mong làm nữa, trong lòng của y sợ run, chỉ đành đứng lên nói:
- Xin công tử chờ, ta đi tra một chút.

Chưởng quầy bước nhanh đi, Địch Yến thấp giọng oán giận nói:
- Người chưởng quỹ này là bà con xa của nhà ta, huynh lại uy hiếp y?

- Ồ —— ta thật không biết.

- Ta nói rồi ta tới hỏi, huynh cố tình muốn cướp cái gì?

Lúc này, Mễ chưởng quỹ vội vàng đi ra, trên tay cầm lấy một bản ghi chép rất dày, biểu hiện trên mặt y vô cùng cổ quái, ấp a ấp úng nói với Địch Yến:
- Loại đơn cán chùy bát giác này ở chỗ ta chỉ có một bản ghi chép, A Yến, là sư phụ cháu mua vào ba năm trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.