Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 10: Duyên phận




Trại nuôi rắn quen thuộc, trường xưa của Ngô Sở Úy, lại lần nữa đến thăm, nơi đây đã thay đổi. Tất cả phòng rắn đều rỗng, bốc một mùi vị kỳ dị làm người ta buồn nôn, mấy hồ rắn chất bừa ở góc tường, ở trên có vết bẩn lốm đốm. Ông chủ Vương mặc áo ba lỗ, ngồi xổm dưới gốc cây hút thuốc, bà vợ tóc tai rối bù đứng trước cửa phòng, chỉ vào ông chủ Vương mà chửi.

Chỉ ba tháng ngắn ngủi, trại nuôi rắn họ Vương ngày xưa vô cùng nổi danh đã trở thành một trò cười trong ngành.

Đầu tiên là vì kinh doanh phi pháp mà bị thu hồi giấy phép kinh doanh, lại vì thông đồng với người chấp pháp mà bị tạm giam, để gom cho đủ số tiền phạt khổng lồ, chỉ có thể bán bất động sản được mua bằng tiền phi pháp. Bạn tốt ngày xưa như người xa lạ, đồng nghề thì bỏ đá xuống giếng, kẻ đòi nợ thì đến hoài không dứt, học sinh bị lừa đến báo thù... hai vợ chồng ông chủ Vương sống cuộc sống không bằng heo chó.

Người ăn mặc tươm tất, mỉm cười bước vào như Ngô Sở Úy thật sự không thấy nhiều.

"Đến chê cười tôi sao?" Ánh mắt ông chủ Vương âm trầm.

Ngô Sở Úy vẫn cười hi hi, "Thầy nói gì thế kia? Tôi mang đồ đến cho thầy xem thôi."

Trà Tín Dương thượng đẳng, rượu Ngũ Lương Dịch hàng hiếm, đối với "ân sư" đã khai sáng cho mình, Ngô Sở Úy tuyệt đối không keo kiệt một chút tiền.

Ông chủ Vương chỉ liếc nhìn một cái rồi quay mặt đi, ngữ khí lạnh lùng.

"Lấy đi đi, tôi không nhận nổi quà lớn như thế."

"Ai không nhận nổi chứ thầy thì nhận nổi mà." Ngô Sở Úy nhét vào tay ông chủ Vương, cười tươi: "Không có thầy thì không có hơn năm trăm ngàn trong tay tôi, càng không có đàn rắn ưu tú sắp đưa ra bán. Tôi có thể lấy lại số vốn ban đầu thuận lợi như vậy đều là nhờ thầy hào phóng tài trợ cho. Đây là một chút tâm ý của tôi, thầy nhất định phải nhận."

Ông chủ Vương co giật khóe môi, vẻ mặt dữ tợn.

"Nhóc con, làm người phải có lòng khoan dung, con đường của cậu còn rất dài, không nhất định phải đi theo kiểu này."

Ngô Sở Úy thản nhiên nhìn ông chủ Vương, "Đúng vậy, tôi còn chưa đến ba mươi, đường đời còn dài mà, không nhất định phải đi kiểu này. Nhưng tôi biết, con đường của thầy – cũng chỉ vậy thôi."

Sắc mặt ông chủ Vương đen thui, vung quyền đấm vào mặt Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy túm cổ tay ông chủ Vương, bóp thật mạnh, ánh mắt sắc bén. Tôi đánh không lại Trì Sính, nhưng còn không trị được lão già sống dai như ông sao?

Nhưng giọng điệu vẫn ra vẻ quan tâm, "Thầy già rồi đừng lôi lôi kéo kéo như thế."

Ông chủ Vương phun nước bọt, gầm lên, "Muốn giết muốn xẻo tùy cậu, Vương Trung Tường tôi bây giờ không sợ gì hết, cậu có bản lĩnh thì ủi phẳng mấy căn nhà này đi!"

"Thầy hiểu lầm thật đó." Ngô Sở Úy không nhanh không chậm nói, "Thầy vẫn còn nhớ chứ? Lúc trước tôi mua của thầy 2000 con rắn loại kém, thầy chính miệng nói với tôi: Đợi ngày sau cậu phát tài rồi, nhớ đừng quên tôi đó. Tuy hiện tại tôi cũng chưa thể tính là phát tài, nhưng so với hoàn cảnh lúc đó quả thật tốt hơn nhiều. Làm người không thể mất gốc, ân một giọt nước đáng được báo đáp lại cả dòng sông, cho nên hôm nay tôi tới đây."

Sắc mặt ông chủ Vương cứng như một tấm sắt không biết tức giận.

"Tôi đến đây chỉ vì muốn cảm ơn thầy, cảm ơn thầy đã dạy cho tôi một đạo lý."

"Làm ăn, thì phải tàn nhẫn với người quen một chút."

Nói xong câu này, Ngô Sở Úy nhét quà cho ông chủ Vương đã dại ra, tiêu sái quay người bỏ đi, bước chân vững vàng.

...

Tối đó, Ngô Sở Úy ở một mình trong phòng khám, tắm rửa xong lại thay chiếc áo ba lỗ có thủng lỗ, mặc chiếc quần bông đã tưa đường chỉ, ngồi trên ghế xem "Shin cậu bé bút chì".

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên ngoài cửa.

Ngô Sở Úy trợn to mắt, vội kéo ngăn tủ, ném "Shin cậu bé bút chì" vào trong, mở cuốn "Kiêu hãnh và định kiến". Lại nhanh chóng vọt đến trước tủ quần áo, vội vã thay quần cụt và áo ngủ.

Thật ra, Trì Sính đã đứng ở cửa sổ nhìn cả buổi rồi, thu hết toàn bộ sở thích ăn mặc, khẩu vị đọc sách ấu trĩ, nụ cười dung tục của Ngô Sở Úy vào mắt.

Lúc này mà còn muốn vãn hồi hình tượng, quá muộn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.