Điều Nhỏ Bé Dịu Dàng Nhất

Chương 4: Tặng người




Hàn gia. Cái tên có thể sánh tầm cùng Hạ gia và Trịnh gia, không ai không biết trong hắc bạch lưỡng đạo. Không chỉ làm cùng hai đại gia tộc làm bá chủ trên thương trường, còn là đồng đội sát cánh trên chính trường cùng Hồng gia. Gia thế hiển hách, Hàn đại lão gia có hai người con trai và một người con gái rượu. Anh cả Hàn Tử Mộc, là chính khách nổi tiếng, anh thứ Hàn Vũ Kiệt là một trong tam hoàng trên thương trường. Con gái út, là người mà Hàn đại lão gia hết mực cưng chiều, liễu yếu đào tơ, mỏng manh tựa sương mai. Không ai ngờ là đại boss làm mưa làm gió của hắc đạo, Hàn Tư Thuần là viên ngọc quý của Hàn gia, cũng chính là đương kim nữ chủ của Hạ gia. Phải nói Hạ Thiên Ân và Hạ Trúc Băng chính là ngậm chìa khóa vàng chào đời

Con trai duy nhất của Hàn Tử Mộc, Hàn Tử Mặc vừa từ Mỹ trở về, Hàn đại lão gia tổ chức một buổi đấu giá từ thiện ở Moon, khách sạn lớn nhất của Hạ gia. Hàn gia đã là gia tộc lớn, tổ chức buổi đấu giá ai cũng muốn đến, lại còn tổ chức ở khách sạn Hạ gia. Khiến ai cũng xanh mặt

Khách sạn hoa lệ được trải thảm đỏ từ ngoài đến tận cửa chính của khách sạn. Cánh phóng viên tranh thủ thời cơ để chụp được vài bức hình của những tai to mặt lớn. Trịnh Dật Thần và Trịnh Diệc Phàm cũng không ngoại lệ, anh em tranh đấu nội bộ không còn gì xa lạ nhưng hai anh em này hòa hợp đến là thường. Ít khi bọn họ cùng xuất hiện, phải nhân cơ hội chụp một bức

Bên ngoài ồn ào náo nhiệt nhưng bên trong lại rất yên tĩnh. Bọn họ nhanh chóng nhận phòng, chờ khi buổi đấu giá bắt đầu

Trịnh Diệc Phàm sau khi nhận phòng liền lôi kéo Trịnh Dật Thần đi dạo, đúng lúc thang máy vừa đến, một cảnh tượng đập vào mắt họ. Người mà Trịnh Dật Thần ngày nhớ đêm mong đang ngay trước mắt nhưng đang trong vòng tay đàn ông khác, bọn họ đã vậy còn hôn nhau

Hạ Trúc Băng thấy cửa mở ra, lập tức đẩy người kia ra, rơi vào mắt Trịnh Dật Thần chính là có tật giật mình. Nhìn rõ người ở ngoài cửa thang máy, mặt Hạ Trúc Băng lạnh đi vài phần. Bước ra khỏi thang máy, lướt qua Trịnh Dật Thần, Trịnh Dật Thần cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn tìm cô khắp nơi thì ra cô ở cùng nam nhân khác, hắn quay người đuổi theo Hạ Trúc Băng, nhanh chóng đuổi kịp cô. Hắn vươn tay kéo cô lại. Hạ Trúc Băng tức giận chống cự

"Anh mau buông ra"

Trịnh Dật Thần mở miệng định nói gì đó, nhưng đã có người nhanh chóng chen miệng vào

"Thần...."

Một tiếng kêu đánh ngang bọn họ, một tiếng đủ làm người ta nổi da gà. Mà chủ nhân của tiếng kêu đó không ai khác chính là tiểu thư Lương gia, Lương Tiểu Du. Cô ta như rắn nước ôm lấy tay Trịnh Dật Thần, không để ý đến vẻ mặt khó coi của hắn. Trịnh Dật Thần nhanh chóng rút tay ra lạnh giọng

"Cút"

Hắn còn chưa kịp nói với tiểu Băng một chữ vậy mà cô ta đã chen vào. Hạ Trúc Băng mặt không biểu tình quan sát bọn họ, từ sau lưng Lương Tiểu Du một người bước ra nhanh chóng đến trước mặt Hạ Trúc Băng

"Tiểu Băng đã lâu không gặp"

Hạ Trúc Băng nhướng mày nhìn Lương Cung Bằng. Anh ta vẫn như trước, là một chàng trai lịch lãm, ấm áp như mặt trời. Nhưng trong mắt cô anh ta chả khác gì một tên ẻo lả hèn nhát. Cô nâng lên một nụ cười nhạt

"Đã lâu không gặp "

Lương Cung Bằng nhìn cô, đây là hình dáng thật của cô. Trước đây chỉ có mình hắn thấy gương mặt này, nhưng giờ cô không ngụy trang nữa. Tâm hắn thấy khó chịu, cô là của hắn, nếu không có tên Trịnh Dật Thần cô sẽ không bỏ hắn đi. Đúng vậy, đều tại tên đó hại. Dù như vậy nhưng hắn dám chắc rằng cô còn yêu hắn, nếu không sao lại cứu hắn. Hắn hít một hơi nói

"Tiểu Băng, em tha lỗi cho anh. Chúng ta bắt đầu lại được không"

Hạ Trúc Băng nhướng mày. Anh ta bị ấm đầu sao. Lương Cung Bằng mặt đầy đau khổ nhìn cô

"Anh biết em làm vậy để trả thù anh, anh và cô ta chỉ là sai lầm thôi, anh bị cô ta dụ dỗ. Người anh yêu là em. Em bỏ qua cho anh có được không "

Hạ Trúc Băng cười lạnh, ai đã bỏ rơi cô vì cô ta yếu đuối hơn,cô ta nữ tính hơn, quan trọng là cô ta trao thân cho hắn. Cô lạnh lùng nói

"Dựa vào cái gì?? Dựa vào anh sao, hay dựa vào việc anh là mối tình đầu của tôi. Thật xin lỗi, anh không có tư cách"

Hạ Trúc Băng nói xong quay người bỏ đi. Lương Cung Bằng đỏ mắt, chạy theo níu tay cô lại

"Tiểu Băng, không phải đâu, anh là bị cô ta lừa mà"

Hạ Trúc Băng quay sang, tát cho anh ta một bạt tay, nhìn anh ta từ trên xuống như một người bề trên

"Lương Cung Bằng, anh còn là đàn ông không. Cô ta không thể dụ dỗ anh thành công nếu như anh không đồng ý. Còn không biết kiểm điểm lại mình"

Tất cả mọi người đều sai. Người con gái quá tin tưởng vào người đàn ông của mình cố chấp tin tưởng, người thứ ba sai vì phá hoại gia đình người khác. Vậy còn người đàn ông, họ không mất gì cả, họ chỉ mất đi tư cách làm chồng, làm một người có thể tin tưởng. Cuộc tình sẽ không đổ vỡ nếu người đàn ông một lòng chung thủy, trước những cám dỗ kia đều không đặt vào mắt, anh ta sa ngã thì đổ lỗi được cho ai

Hạ Trúc Băng xoay người rời đi, Trịnh Dật Thần cũng đuổi theo cô. Bỏ lại hai chị em họ Lương kia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.