Điều Kỳ Diệu Mang Tên Tình Yêu

Chương 47: Hôn trộm một cái




Edit: 笑顔Egao.

Mùa hạ ban ngày dài hơn ban đêm, bảy giờ tối, trời vẫn chưa đen hẳn.

Chương Tước ngày hôm nay sau khi đi tụ tập với bạn bè mới không nhanh không chậm trở về nhà, nhấc khay cơm thừa canh cặn người giúp việc chuẩn bị sẵn lên, bước chân đi về phía nhà cũ.

Nhà cũ ở nông thôn, đường không phẳng, phần đường đủ để lái xe qua trồng đủ loại cây cối hai bên, lái xe qua lập tức tối om, lúc xuống xe gã không thấy rõ mặt đất, giẫm một cước vào đống bùn, mặt giày ngay lập tức dính bẩn.

Chương Tước chửi thề một câu, chỉ muốn ném luôn chỗ cơm trong tay.

Gã không hiểu nổi, tại sao cô lại chỉ đích danh gã đến đưa cơm cho thằng ngốc này, nhà họ Thẩm từ trên xuống dưới có tận, hai, ba mươi miệng ăn, cũng không phải ăn cơm trắng, vậy mà lại để gã đi đưa tận bốn năm.

Tuy nói năm ấy là do mẹ không cẩn thận đẩy nó xuống cầu thang ngã thành ngu ngốc, nhưng tên kia vốn cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, cả ngày cúi gằm mặt đọc sách, rắm cũng không thèm thả một cái, quần áo giặt bạc cả màu cũng dám mặc, dáng đi cũng còng lưng rúm ró, chỗ nào có nửa điểm dáng dấp của trưởng nam nhà họ Thẩm?

Người này có bị ngu hay không cũng vậy, đều là tên phế vật ngu ngốc, nhìn chỉ thấy xúi quẩy.

Có điều, ngu si ngược lại vẫn tốt hơn, Chương Tước rút tờ giấy ăn ra lau giày, xong xuôi ném qua một bên, trong lòng cười cợt, trưởng nam danh chính ngôn thuận của nhà họ Thẩm trở nên ngu si, tương lai tài sản nhà họ Thẩm làm sao có phần của một kẻ ngu si? Về sau đều là của gã.

Chương Tước nghĩ như vậy, hết giận, vừa móc ra chìa khóa đi tiếp, vừa đến cửa lại nhìn thấy một chiếc xe lạ.

Hơn nữa, xe này còn không rẻ.

Chương Tước lại gần nhìn, khóa cửa cửa chính bị phá hủy, đẩy một cái liền mở, người duy nhất trông cửa hình như không có mặt, Chương Tước nuốt một ngụm nước miếng, đơn giản không lên lầu nữa, đứng bên dưới hô to: “Thẩm Đình!”

Gọi một tiếng không có ai đáp, gã lại quát: “Chạy đi đâu rồi?! Có còn muốn ăn cơm nữa hay không?!”

Đợi vài giây, từ ban công cũ nát lầu hai đột nhiên thò ra một cái đầu, tóc khá dài, lúc nhìn về phía lầu dưới sợi tóc cũng mềm mại rũ xuống, đứng ở góc độ của Chương Tước nhìn sang, không nhìn kĩ có thể nhầm thành con gái.

Nhưng đây lại chính xác là trưởng nam nhà họ Thẩm, Thẩm Đình.

“Muốn ăn!” Thẩm Đình vội vã chạy tới, giày cũng không xỏ, thân thể gầy gò loạng chà loạng choạng, cảm giác như chỉ một cơn gió thổi qua cũng đủ đem cậu cuốn bay.

Chương Tước nhìn thấy người tới, vai không còn banh chặt như vậy, còn chưa kịp thở một hơi, lại thấy trong phòng có một người đàn ông chạy ra, nắm lại tay Thẩm Đình dắt đi, miệng còn đang sốt ruột nói gì đó, nhìn qua là một người đàn ông rất khí thế.

Thẩm Đình bị người khác nắm chặt tay không thể động đậy, chỉ nhìn về phía người kia cười, nói em ở đây, sau đó lại nhìn chằm chằm hộp cơm trên tay gã, nói với người ngồi trên giường: “Sẽ bị đói, ăn cơm trước có được không?”

Chương Tước không để ý đến Thẩm Đình, người ngồi kia cũng không nói chuyện, gã đứng ở khung cửa nhìn thẳng vào người đó: “Xin hỏi ngài là?”

Người ngồi trên giường nâng nâng cằm, không lên tiếng, ngay lập tức đã có người hiểu ý bước về phía Chương Tước, muốn lấy hộp giữ nhiệt trong tay gã.

Không hiểu có chuyện gì, Chương Tước như thể sợ bị người ta biết bên trong chứa cái gì, theo bản năng dùng tay che đi, không cho người khác đoạt mất, chất vấn: “Các người muốn làm gì!”

Thẩm Đình ôm bụng lo lắng, sợ cơm của mình hôm nay sẽ bị những người kia cướp mất.

Người trên giường cuối cùng cũng lên tiếng, lạnh lùng nói: “Tôi là Cố Triều Ngạn.”

“Vậy…thì làm sao?”

Làm như đây quan tâm là Cố Triều Ngạn hay Cố Triều Hà?

Cố Triều Ngạn chỉ nói một câu sau đó không lên tiếng nữa, người bên cạnh thừa dịp Chương Tước không để ý ra tay đoạt hộp cơm trong tay gã, đặt lên bàn mở ra, các loại món ăn thượng vàng hạ cám trộn lẫn vào nhau xen lẫn với cơm, chút nước canh dưới đáy chỉ còn lại ít xương, mùi còn rất thơm, tâm hồn thèm ăn của Thẩm Đình đều bị câu ra, muốn chạy mấy lần, nhưng người kia còn chưa buông tay, chỉ có thể yên lặng dùng hai mắt nhìn chằm chằm, trông vô cùng đáng thương.

Chương Tước không cần nhìn cũng biết những món ăn kia trông ra sao, dù có thơm đến mấy cũng không nên là bữa tối của một vị tiểu thiếu gia.

Bình thường thực ra còn từng mang những món trông khó coi và khó ăn hơn như thế này, gã không không thấy có vấn đề gì, chỉ là hôm nay có nhiều người như vậy ở đây đều nhìn thấy, không cần biết họ là ai, nếu như truyền ra ngoài cho mọi người biết nhà họ Thẩm khắt khe, đối xử cay nghiệt với trưởng nam điên dại, nói chung không êm tai.

Dù sao nhà bọn họ đối ngoại tuyên bố đưa Thẩm Đình đi tĩnh dưỡng, hưởng sự chăm sóc tốt nhất.

Cố Triều Ngạn liếc mắt nhìn hộp cơm một chút, chỉ vẻn vẹn một tích tắc lập tức thu hồi lại tầm nhìn, quay về phía Chương Tước cười nhạo: “Nhà họ Thẩm các người, đến mấy món ăn này cũng thiếu thốn mua không nổi?”

Hắn nhìn quanh vách tường cũ kỹ bốn phía, nói tiếp: “Thẩm tiên sinh dưới suối vàng mà biết, sợ chỉ muốn khóc trời gào đất.”

Chương Tước vốn muốn chửi hai tiếng, nhưng vừa nghĩ tới Thẩm Cô Thần, bỗng nhiên ỉu xìu, cảm thấy mình như lùn đi một đoạn, cảm giác lạnh hết cả sống lưng: “Đừng có ở đây nói hươu nói vượn, đây là chuyện riêng của gia đình tôi, anh quản được chắc? Đồ thần kinh.”

Thẩm Đình nghe thấy Chương Tước mắng chửi, lập tức bưng kín lỗ tai, nhăn nhó quay lưng lại.

Trước đây, mỗi lần Chương Tước mắng chửi đều giận cá chém thớt đánh cậu.

Đợi nửa ngày không thấy nắm đấm nào bay tới cậu mới quay người, thấy tất cả mọi người đều căng thẳng, không hiểu ra sao, người khác đều đứng im, cậu cũng không hiểu rõ tình hình, quan trọng nhất vẫn là chăm sóc cái bụng của mình, liền nói với Cố Triều Ngạn: “Em có chút đói bụng…”

Nào có một chút, cậu cả ngày không có gì để ăn, đã đói bụng sắp chảy nước miếng.

Người giữ tay Thẩm Đình hiểu rõ ánh mắt Cố Triều Ngạn đưa tới, vội vã dỗ dành Thẩm Đình: “Ngoan ngoãn đừng nghịch, chờ về đến nhà sẽ có đồ ăn ngon, Cố tiên sinh sẽ đưa cậu về nhà.”

Cố Triều Ngạn mặt không đổi sắc đứng dậy: “Là thế này, tôi đã cùng mẹ cậu nói qua từ lâu, Thẩm Đình tôi sẽ dẫn đi, như vậy bắt đầu từ bây giờ, chuyện của em ấy tự nhiên là do tôi quản.”

“Cái gì?” Chương Tước bối rối: “Dẫn nó đi? Đã nói với mẹ tôi? Chuyện từ bao giờ?”

“Sáng nay, nói chính xác hơn là bắt đầu từ tháng trước.”

Chương Tước không tin, lấy điện thoại ra gọi cho Vương Yên, gọi mấy lần không có tín hiệu, mới phát hiện hình như đã tắt điện thoại.

Sao lại như vậy! Nếu mọi người trong nhà biết chuyện, vừa nãy gã quay về lấy cơm lại không có ai nói một tiếng nào!

“Nếu không tiện,” Cố Triều Ngạn nhấc ngón tay, lập tức có một chiến điện thoại di động được đưa tới trước mặt Chương Tước, màn hình hiển thị đã bấm gọi Vương Yên: “Có thể dùng điện thoại của tôi hỏi một câu.”

“A lô —— có chuyện gì vậy Tiểu Cố?”

Cuộc gọi được kết nối, Vương Yên nịnh nọt kéo dài giọng, Chương Tước cảm thấy có chút xa lạ.

“Mẹ, là con.” Chương Tước tức giận nói.

“Chương Tước? Sao con lại dùng điện thoại của Tiểu Cố?”

“Tiểu Cố Tiểu Cố, Tiểu Cố nào ở đây! Anh ta tới nhà cũ muốn dẫn Thẩm Đình đi, nói là mẹ cho phép! Chuyện này mẹ có biết không?”

“Con không thể thiếu lễ phép như thế!” Giống như sợ Cố Triều Ngạn nghe thấy, Vương Yên nhanh chóng nhận lỗi: “Tiểu Cố à xin lỗi nhé! Là cô không quản được nó, Chương Tước, mau xin lỗi!”

Chưng Tước vừa thẹn vừa vội, còn không biết Cố Triều Ngạn là ai lại bắt gã xin lỗi, xin lỗi cái gì trong khi gã còn không làm gì sai: “Mẹ! Đang hỏi mẹ đấy!”

“Là mẹ đồng ý, phải rồi, trưa nay con không có ở nhà, điện thoại lại tắt máy, mẹ quên không dặn dì giúp việc nói với con một tiếng hôm nay không cần đưa cơm, chuyện này lát về nhà mẹ sẽ nói rõ với con.”

“Con đang ở nhà cũ rồi!” Chương Tước cúp điện thoại, ném điện thoại cho người bên cạnh, tàn bạo nhìn về phía Cố Triều Ngạn: “Đắc ý cái gì? Muốn mang thì mang đi luôn đi! Một thằng ngu si thì có ích gì! Mau đi cút đi!”

Thẩm Đình nghe thấy mấy chữ “thằng ngu si”, cúi đầu, không nhìn cơm trên bàn.

Ánh mắt Cố Triều Ngạn lạnh xuống, vuốt mặt nói: “Chương tiên sinh quả nhiên không biết giữ mồm giữ miệng.”

Chương Tước hất mặt qua chỗ khác không thèm để ý.

Cố Triều Ngạn dẫn người đi, trước khi đi Thẩm Đình cũng không nói thêm câu nào, ôm bụng đi theo sau Cố Triều Ngạn, cũng không hề quay đầu lại liếc nhìn cửa lấy một cái.

Chương Tước miệng cằn nhà cằn nhằn, đứng ở ban công nhìn lén bọn họ rời đi.

Nói gì cũng chỉ là một kẻ ngu si, Chương Tước khịt mũi coi thường, cho dù nuôi con chó ở đây, đưa cơm bốn năm cũng sẽ ăn quen, còn thằng nhóc Thẩm Đình này, một câu cũng chẳng thèm nói đã đi.

Đi thì đi đi!

Chương Tước nhìn bóng lưng bọn họ, gã phát hiện Thẩm Đình hai năm qua hình như lại gầy đi, Cố Triều Ngạn đi phía trước gần như che gọn lại thân thể nhỏ gầy, còn cao hơn người đi sau rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.