Điều Kiện Để Yêu

Chương 100: - Chương 105




Cố Tĩnh Trạch từng bước một đi tới, nhìn Lâm Triệt, trong mắt ánh lên tia khó hiểu:

- Em làm sao vậy?

Lâm Triệt vẫn còn đang nhìn không rời mắt bộ vị nào đó của anh, lúc bị anh gọi thì cô mới giật mình quay lại. Trên mặt cô đột nhiên ửng đỏ, đến cả tai cũng đỏ lên theo.

Cô vội vàng dời ánh mắt đi, giả bộ bản thân đang nhìn hướng phía trước. Mắt đảo một vòng, trong lòng cô đang hung hăng mắng bản thân mình vài câu.

“Mày đúng là háo sắc lại vừa si tình, không có ý chí vững chãi một tí nào. Đã hứa với lòng là không bao giờ quan tâm anh ta nữa mà, phải nên coi như anh ta là một tên đầu gỗ mới phải?”

Nhưng mà một màn vừa nãy thật sự quá mất mặt. Cô cũng giống như những cô gái bình thường khác, chứng kiến đàn ông khêu gợi như vậy cũng sẽ khó có thể tự kiềm chế, chỉ sợ hận không thể đem mắt mình nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó!

Muốn trách chỉ có thể trách Cố Tĩnh Trạch, vậy mà trên đời lại có một người đàn ông hoàn mĩ đến vậy, còn hết lần này tới lần khác cho cô bắt gặp. Càng không cần phải nói, cô còn phải ở chung với người đàn ông này mỗi ngày.

Hơn nữa, Cố Tĩnh Trạch này cũng thật là, không có việc gì tự dưng cởi quần áo chạy loạn khắp nơi làm gì vậy, biết rất rõ bản thân mình đẹp trai nhưng lại không biết suy nghĩ vì người khác một chút nào cả.

Lúc này cô mới nghe thấy Cố Tĩnh Trạch ở phía sau khó hiểu hỏi:

- Lâm Triệt, rốt cuộc là em đang nhìn cái gì vậy hả?

- Ah ah... Tại tôi…tôi đang suy nghĩ, ngày mai có bộ phim, tôi đang nghĩ ngày mai muốn đi diễn thử nên bây giờ tôi đang phân tích xem nên diễn như thế nào.

Lâm Triệt lúng túng nói.

Cố Tĩnh Trạch “ah” một cái, đi tới vài bước bên cạnh cô, nhìn cô đang trốn tránh ánh mắt anh, sắc hồng đã lan đến tận cổ, khóe môi nhẹ nhàng lộ lên vài đường vân.

- Bây giờ em mà nói thì người tìm em, muốn em đóng vai chính rất là nhiều, em còn cần phải đi thử vai?

- Đương nhiên, nói chung tôi rất là chuyên nghiệp đó nha. Đi thử vai nếu chắc chắn phải hợp thì mới nhận.

Lâm Triệt nói xong, thì cảm thấy một mảng ẩm ướt đang ghé lại gần, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên thì thấy Cố Tĩnh Trạch đang ở ngay trước mặt mình, cô vội nói:

- Cố Tĩnh Trạch, anh làm gì mà lại đứng gần như vậy? Sao anh còn chưa đi mặc đồ vào?

Cố Tĩnh Trạch cười khẽ, nghiền ngẫm nhìn cô:

- Làm sao vậy, tôi vừa tắm rửa xong, rất thoải mái nên muốn thư giãn một chút, không được sao? Mặc quần áo cả ngày nên muốn để cơ thể thoải mái một tí với lại để cho tất cả các tế bào trên người hô hấp một chút không khí. Em cũng vậy đấy, kỳ thật ngủ trần sẽ rất tốt cho thân thể, bởi vì như vậy có thể buông lỏng toàn bộ, mỏi mệt dồn nén một ngày mới có thể được giảm bớt.

Nói xong, Cố Tĩnh Trạch nhích lại gần cô một tí.

Lâm Triệt chỉ nhìn thấy một bờ ngực cực lớn trực tiếp đập xuống trước mặt, mang theo hơi thở nam tính của anh, cả người lập tức cứng ngắc.

- Oa, Cố Tĩnh Trạch, anh đang làm gì vậy? Anh đừng tới gần đây, anh không thể khi dễ tôi nha, anh...anh nhanh cút ra…

Tay Lâm Triệt đã giơ lên, hướng Cố Tĩnh Trạch đánh tới tấp.

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, một phát liền bắt được cánh tay Lâm Triệt, anh nhìn Lâm Triệt. Lâm Triệt bị hù, bối rối nhìn anh, giương đôi mắt lên tức giận không thôi.

Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô:

- Em đang làm gì đó!

Lâm Triệt kêu lên:

- Anh còn hỏi tôi làm gì? Vậy anh đang làm gì đó? Anh… Anh không thể...

- Tôi muốn lấy điện thoại, em nói tôi muốn làm gì?

Cố Tĩnh Trạch nói xong liền thò tay lên tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại của mình.

Lâm Triệt sững sờ, ngẩng đầu thấy anh lấy điện thoại qua, trừng mắt liếc cô, thì liền ở một bên gối tựa đầu nhìn lại.

Thì ra là muốn lấy điện thoại...

Lâm Triệt thở phào một cái, vỗ vỗ ngực mình, nhưng là lại oán giận nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch.

Còn không phải do anh ta không mặc quần áo đi tới đi lui sao.

Hơn nữa, lấy điện thoại thì đi vòng qua lấy không được sao? Vì lại phải đi lướt qua trên người cô, cô đương nhiên sẽ hiểu lầm.

Lâm Triệt tức giận lấy chăn,mền đắp lên. Nhưng lại cảm thấy Cố Tĩnh Trạch đang nằm ở đâu đó, vẫn còn không mặc quần áo, thật làm cho cô không còn lời nào để nói, chẳng lẽ anh ta còn có sở thích ở trần ư? Sao lại có thể không mặc quần áo như thế này?

- Cố Tĩnh Trạch, anh có mặc quần áo vào không?

Lâm Triệt vẫn luôn nhìn về phía bên kia, lúc này lại không thể nhịn được nữa liền nhìn Cố Tĩnh Trạch kêu lên.

Nhưng Cố Tĩnh Trạch lại ngẩng đầu lên:

- Làm sao vậy?

- Anh… Anh không mặc quần áo nhìn quá kì cục, trong phòng không phải chỉ có một mình anh ở!

Cố Tĩnh Trạch lạnh nhạt nhìn cô:

- Tôi cho rằng em đã xem chuyện này thành thói quen rồi mà, dù sao, chúng ta cũng sống với nhau một thời gian rồi.

- Anh... Thói quen cái rắm.

“Vĩnh viễn cũng không thể quen!”

Cố Tĩnh Trạch thấy cô tức giận ôm hai đầu gối của mình ngồi ở chỗ kia liền cười cười, anh đến gần nói:

- Làm sao vậy... Em nhìn tôi mà cảm thấy không thoải mái à?

- Tôi…

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Không phải em nhìn thấy tôi cởi quần áo thì có cảm giác gì đó đối với tôi phải không?

Mặt Lâm Triệt đỏ lên, quay đầu lại kêu:

- Ai có cảm giác đối với anh chứ!

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Vậy em sợ cái gì? Tôi cho rằng, chúng ta ở cùng một chỗ đã lâu như vậy cũng đã sớm xem thành thói quen rồi mà. Ví dụ như, bây giờ cho dù em có cởi sạch quần áo đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không có một chút cảm giác nào.

- Hả…

Lâm Triệt trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch.

Thấy Cố Tĩnh Trạch liếc mắt nhìn cô nói:

- Không tin em thử xem.

-…

Mặt mũi Lâm Triệt đỏ lên lần nữa, trốn tránh một chút, nói với anh:

- Anh tránh ra!

Cố Tĩnh Trạch tiến gần tới:

- Đó là sự thật, em phải tin tôi!

“Tin anh ta mới là lạ, cái đồ lưu manh, bại hoại!”

- Anh đến gần chút nữa tôi sẽ la to lên đó!

- Em la thử đi, người ở bên ngoài cũng sẽ cảm thấy chúng ta đang chơi trò tình thú vợ chồng.

- Anh…!

Cố Tĩnh Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó của cô, cảm thấy thật sự cực kỳ thú vị, càng đến gần một chút. Bị lồng ngực xích lõa của anh dán tới, cô nhìn thấy rõ yết hầu của anh cao thấp lên xuống, bộ dáng thật sự rất cao lớn cứng cáp. Tay cô nhanh chóng đẩy anh, không cho anh tới gần. Nhưng mà dù sao anh cũng không có mặc quần áo, lòng bàn tay của cô trực tiếp dán trên lồng ngực cứng rắn của anh, cái cảm xúc kia... Đừng nói tới nữa, thật sự đúng là vô cùng thoải mái.

Nhưng mà như thế nào cũng cảm thấy không bình thường.

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu xem xét, cảm giác thân thể của mình hiện tại đều giống như bị ủi nóng phỏng, hít hà một tiếng. Anh nhìn lại Lâm Triệt, ánh mắt mang theo tia cực nóng.

Lâm Triệt vội càng muốn buông tay, lại thấy Cố Tĩnh Trạch một tay đè tay cô xuống, nhìn qua mặt của cô, ánh mắt nồng đậm tình cảm chân thành, đen nhánh mang theo tia lửa cháy nóng bỏng, cứng rắn thể hiện cùng anh, hành động ăn ý.

- Anh...

- Đừng nhúc nhích...

Cố Tĩnh Trạch chặn lại âm thanh kháng nghị của cô, nhíu mày.

- Anh tới gần như vậy để làm gì...

Lâm Triệt đỏ mặt tránh né.

Lông mày Cố Tĩnh Trạch nhăn lại:

- Đã kêu em đừng nhúc nhích rồi mà!

- Nhưng mà tôi...

Anh kéo tay của cô lại, kéo xuống bộ phận thân dưới.

Lâm Triệt thoáng chạm vào cái chỗ đó, cảm giác chỗ đó nhúc nhích, cả người cô vừa giật mình vừa ngượng ngùng, cô hận không thể nhanh chóng rút tay về.

- Biết rõ vì sao không có thể nhúc nhích chưa?

Âm thanh khàn khàn của anh vang lên, khêu gợi tột đỉnh.

- Tôi... Thả tôi ra...!

- Càng động, càng lớn lợi hại, cho nên, đừng nhúc nhích!

“Người phụ nữ này, rốt cuộc có hiểu đàn ông như thế nào hay không, còn dám nhích tới nhích lui lung tung.”

Lại đụng trúng phía dưới, cọ cọ, anh thật sự muốn nổ tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.