Điều Kiện Của Ma Vương

Chương 21: Ngổn Ngang Trăm Mối Bên Lòng -(đoạn-trường Tân Thanh)




Tâm tình thay đổi vi diệu như thế qua một tháng, đang trong lúc ông rốt cuộc hạ quyết tâm sẽ kinh doanh thật tốt cuộc hôn nhân của ông và cô nàng ngốc này thì lại xảy ra một chuyện, một tai họa mà chính ông là người đã sớm gieo mầm, một tai họa mà ngay tại thời điểm ông muốn quay đầu liền dội ngược trở lại về phía ông.

Ngày đó ông đang đem mấy cây hành tây của cô nàng ngốc kia cẩn thận di chuyển vào trong bồn hoa. Trước kia ông vẫn hay cười nhạo bà, nói bà quả nhiên bị ngu. Những cô gái khác đều yêu chim quyên, yêu mẫu đơn… những đóa hoa diễm lệ, chỉ có bà là cố tình thích những bông hoa trắng nho nhỏ của mấy cây hành tây rẻ tiền, mùi vị không tốt cũng thôi đi, hình dạng hoa này lại còn xấu xí nữa chứ.

Nhưng bà vẫn như cũ vui vẻ cười, quay đầu dí dỏm cười cười với ông một tiếng rồi lại quay đầu nhìn về phía những cây hành tây nho nhỏ bên cạnh nói: “Những bông hoa nhỏ này giống như Nữu Nữu, không xinh đẹp, nhưng tròn trịa, nhìn qua thấy ngốc ngốc, giống như Nữu Nữu vậy.”

Khi đó, là lúc mặt trời đã ngả về tây, màu da cam của trời chiều chiếu vào sau lưng của bà ấy, mặt của bà lại đặt ngay cạnh đóa hoa trắng nhỏ khiến ông cảm thấy trong nháy mắt, vô luận là hoa hay là người đều xinh đẹp chết người, xinh đẹp mang theo hơi thở của thần thánh.

Ông bây giờ muốn dùng một chậu hành tây nho nhỏ mà mình tỉ mỉ chuẩn bị để tỏ rõ tâm ý của mình đối với cô nàng ngốc ấy. Ông muốn nói cho bà ấy biết, chính sự ngây ngây ngốc ngốc của bà, chính sự thiện lương của bà, chính tình yêu và sự tin tưởng trước sau như một của bà đã khiến ông hạ quyết tâm sẽ cùng bà sống tại nơi đây, tại nơi đã khiến ông trải qua rất nhiều đau đớn; ông thích bà, yêu bà.

Nhưng ngay lúc này, lại có người dân thôn chạy vội tới, nói là ở ven rừng phát hiện Nữu Nữu. Hạ thân bà ấy chảy rất nhiều rất nhiều máu, nhìn qua thực sự không tốt.

Lúc ấy ông chỉ cảm thấy trước mặt mình bỗng tối sầm, dựa vào chút ý chí còn sót lại, ông dùng tốc độ nhanh nhất từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ để chạy tới nơi bà gặp chuyện không may. Lúc ông đứng cách bà mấy bước thì lại không dám tiến lên thêm một bước nào nữa. Cái người sắc mặt tái nhợt, toàn thân nhuốm máu trông giống Nữu Nữu kia chính là cô nàng ngốc của ông đó sao?

Cho đến khi có người đẩy ông một cái, ông mới chợt run lên, chạy tới ôm người vợ đang thoi thóp vào lòng.

Nhưng khi ông nhìn thấy bó hoa màu đỏ mà bà đang nắm chặt trong tay thì chỉ cảm thấy hoa mày chóng mặt, thiếu chút nữa thì ngất lịm đi rồi.

Ông dùng sức vặn bung miệng của cô nàng ấy ra, quả nhiên thấy được trong miệng bà vẫn còn sót lại những mảnh vụn hồng hồng chưa kịp nuốt hết.

“Cô nàng ngốc này, rốt cuộc em đã ăn bao nhiêu hoa hồng hả? Ăn bao nhiêu hả?”

“Anh Phan, ăn hoa hồng, đứa bé sẽ rất thông minh, sẽ giống như anh Phan vậy, sẽ không giống như Nữu Nữu, ngu như vậy. Nữu Nữu ăn xong rồi, ăn thật tốt, thật nhiều, nhưng mà Nữu Nữu thật là đau.” Chỉ một câu nói ngắn ngủi như vậy, Nữu Nữu cũng đã phải cố hết sức mới nói ra được, cơ hồ đã dùng đến chút hơi sức cuối cùng của bản thân nhưng lại chính một câu nói này đánh cho Phan Dung rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục.

Một ngày sau khi Nữu Nữu cự tuyệt việc phá thai, ông đang xem sách, bên trong giới thiệu về những vị thuốc bắc khiến sinh non tự nhiên. Khi đó, ông trừ quan tâm vấn đề này cũng không nghĩ đến chuyện gì khác. Nữu Nữu lúc ấy đứng sau lưng ông, sững sờ nhìn đóa hoa đỏ tươi ở trong này.

Không biết trong lòng nghĩ cái gì mà lúc ấy ông lại hỏi Nữu Nữu có thích hoa này không?

Nữu Nữu cẩn thận nhìn hoa này một chút rồi mới nhè nhẹ gật đầu đáp, “Hoa này thật xinh đẹp, cùng với hoa hành tây không giống nhau. Anh Phan thích hoa như vậy, không phải hoa trắng nhỏ thật sao?”

Lúc ấy ông chỉ cười một tiếng liền quỷ xui thần khiến nói một câu mà khiến cả đời ông sau này phải tự hận mình. Ông bảo: “Đúng vậy, ta chính là thích nhất hoa như vậy. Đóa hoa này, phụ nữ có thai ăn vào sẽ sinh ra đứa bé đặc biệt thông minh, ăn càng nhiều thì lại càng thông minh. Cô nàng ngốc, cô trước kia nếu như ăn nhiều loại hoa này thì có lẽ hiện tại đã không ngốc như vậy rồi.”

Nữu Nữu nghe ông nói lời này sau thật lâu cũng không nói gì, sau đó liền cúi đầu đi ra khỏi phòng, đi cho gà ăn. Sau chừng mấy ngày, ông đều phát hiện ra sáng sớm không thấy Nữu Nữu đâu, chỉ đến tận giờ cơm trưa, bà ấy mới mang một thân bùn sình trở lại.

Bây giờ nghĩ lại, bà ấy chắc là đi vào trong núi tìm hoa hồng rồi. Nhưng số mạng tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Ông thật vất vả mới biết Nữu Nữu đáng quý, thật vất vả mới muốn đối xử thật tốt, quý trọng Nữu Nữu mà bà ấy lâu như vậy không tìm thấy hoa hồng, tại sao lại cố tình vào chính lúc này mới tìm được chứ?

Phan Dung lúc này mặc dù hận không thể đem chính mình ra thiên đao vạn quả nhưng bây giờ không phải là lúc. Ông nhìn rồi ước lượng số máu chảy ra dưới người Nữu Nữu. Đứa bé khẳng định không giữ được nữa, nhưng ông nhất định phải bảo vệ Nữu Nữu, chỉ cần bảo vệ được Nữu Nữu, bắt ông phải trả giá cao như thế nào ông cũng chấp nhận. Nhưng mà, trời xanh hình như rốt cuộc không chịu được, muốn bắt Nữu Nữu đi để trừng phạt ông lúc trước đã có mắt không tròng. Nữu Nữu không thể kiên trì về đến nhà thì đã ra đi trên đường vì mất máu quá nhiều.

Sau đó, tang lễ được tổ chức vào lúc nào, tổ chức ra làm sao, ông hoàn toàn không biết gì cả. Ông chỉ ngồi ngây ngô suốt một ngày một đêm nhìn về phía bồn hành tây, có lúc cứ nhìn cứ nhìn những đóa hoa trắng trắng nho nhỏ sẽ biết thành khuôn mặt của Nữu Nữu.

Cha của Nữu Nữu không biết chân tướng sự việc, còn cho là cái chết của Nữu Nữu chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, lại thấy con rể đau lòng như vậy thì lại càng không nhẫn tâm. Cho nên, sau khi đám tang chấm dứt, ông ấy đã nói với Phan Dung, ý tứ là muốn Phan Dung hiểu được địa vị của mình ở trong lòng Nữu Nữu quan trọng đến nhường nào, muốn ông vì Nữu Nữu mà chăm sóc bản thân cho thật tốt. Thật không nghĩ đến, những lời này của ông ấy đơn thuần chỉ là tốt bụng muốn khuyên giải nhưng lại làm cho Phan Dung tiến thêm một bước vào cồng địa ngục.

Thì ra là, ngày đó khi ông bị lạc đường trong rừng, tất cả mọi người đều không chú ý đến, dù sao cùng đi cũng có rất nhiều người mà. Đến khi bọn họ đi ra khỏi rừng cây rồi mới phát hiện ra không thấy ông đâu, ngặt nỗi lúc đó trời lại đang mưa rất to, trong rừng sương mù dầy đặc, trên căn bản đưa tay ra trước cũng không nhìn thấy năm ngón, tình huống như vậy đi vào rừng tìm người quá nguy hiểm, rất dễ lại thêm một người nữa bị lạc. Mà ở bên kia, nếu để Phan Dung một mình ở trong rừng, tìm không thấy lối ra thì nhất định sẽ tìm một chỗ để tránh mưa, chờ người đến cứu, cứ chịu đựng như vậy một đêm, sáng sớm ngày thứ hai bọn họ sẽ quay lại tìm người. Đây chính là biện pháp tốt nhất cho tất cả mọi người. Cho nên mọi người hẹn nhau thời gian để sáng hôm sau quay lại tìm người rồi liền giải tán về nhà.

Những người này cũng đã phái ra một người đi đến nhà họ Phan để nói với Nữu Nữu một tiếng, tránh cho bà phải lo lắng, cũng nói cho bà biết ngàn vạn lần không thể chính mình tự đi tìm, có khi tìm không được người mà còn dễ dàng khiến mình bị nguy hiểm.

Nhưng Nữu Nữu vẫn bỏ mặc tất cả để đi vào rừng, không biết bà làm cách nào mà có thể thực sự tìm được Phan Dung. Nhưng Phan Dung lúc ấy cũng đã hôn mê, Nữu Nữu này là một cô gái mới có chưa đến 90 cân mà lại dám cõng Phan Dung, một người đàn ông dễ chừng phải hơn 150 cân, đi một đường thật dài xuống núi. Lúc đến cửa thôn, cha của Nữu Nữu mới nhìn thấy con gái cõng con rể trở lại, mới nhanh chóng nhờ mọi người trong thôn giúp đỡ đưa hai người về nhà.

Sau khi khiêng bọn họ trở về và giúp đỡ đun nước nóng xong thì bọn họ liền đi, chỉ căn dặn Nữu Nữu nhất định phỉa chú ý giữ ấm cho Phan Dung không thì mắc mưa thường hay cảm, ở phía Nam lại không có thói quen đốt kháng, nếu thực sự bất đắc dĩ không làm thế nào được thì cứ cởi quần áo ôm lấy ông ấy, thân thể con người không phải là lò sưởi ấm tốt nhất hay sao. Lúc nói ra đề nghị này, mấy người dân thôn đều cho là Nữu Nữu và Phan Dung đã kết hôn lâu như vậy, khẳng định cũng đã sớm xảy ra quan hệ rồi, người làm vợ sưởi ấm cho chồng mình như vậy thì có cái gì mà phải ngại.

Sau đó xảy ra chuyện gì, không cần cha của Nữu Nữu nói thêm nữa, Phan Dung cũng có thể đoán ra được. Thì ra là ông vẫn luôn hiểu lầm Nữu Nữu. Cái cô nàng Nữu Nữu này cái gì cũng không hiểu thì chuyện nam nữ này làm sao mà bà ấy có thể biết được, nhất định là ông trong lúc vô ý thức ôm trong mình một thân thể mềm mại ấm áp như vậy nên mới theo bản năng mà đoạt lấy Nữu Nữu. Nữu Nữu trước đến giờ đều nghe theo lời ông, khi đó lại là lúc ông đang không thoải mái, bà ấy làm sao nỡ phản kháng lại ông chứ.

Buổi tối hôm đó, sau khi cha Nữu Nữu ra về, ông liền tìm một chút thuốc. Dược liệu này có hiệu quả giống với thuốc ngủ, dùng một lượng nhỏ có thể có tác dụng an thần, chỉ khi dùng một lượng lớn mới khiến con người ta sốc mà chết.

Lúc ấy ông chỉ một lòng nghĩ đến việc đi cùng với Nữu Nữu nên không chút do dự uống hết một tô thuốc. Trong lúc hỗn loạn, hình như ông có gặp được Nữu Nữu. Nữu Nữu vẫn giống như trong quá khứ một dạng, nghiêng nghiêng đầu cười nói với ông: “Anh Phan, giúp Nữu Nữu chăm sóc những cây hành tây kia nhé, những cây hành tây ấy chính là Nữu Nữu. Chỉ cần hành tây còn ở đó thì Nữu Nữu sẽ vẫn còn ở bên cạnh anh Phan.”

Đến khi Phan Dung tỉnh lại lần nữa, cảnh trong mơ vẫn in đậm trong tâm trí của ông. Ông nhìn lại hoàn cảnh của chính mình bây giờ mới phát hiện ra mình không chết. Đây là trong bệnh viện. Thì ra cha Nữu Nữu trước khi đi để ý thấy sắc mặt của Phan Dung không ổn lắm nên buổt tối hôm đó suy nghĩ một chút thì không yên lòng lên lộn trở lại, gõ cửa thật lâu mà không thấy có người trả lời nên mới nghĩ có thể xảy ra chuyện rồi, vội vàng xô của tiến vào.

Nhanh chóng đưa người đến bệnh viện để các bác sĩ kịp thời tiến hành cấp cứu. Sau đó mới có bác sĩ đi ra nói với ông ấy rằng, may mà những dược liệu mà Phan Dung dùng đã từng bị rửa đi rửa lại nhiều lần cho nên dược hiệu đã mất đi rất nhiều, bằng không thì sợ là không cứu nổi.

Khi cha của Nữu Nữu nói lại những lời của bác sĩ cho Phan Dung nghe, Phan Dung mới có cảm giác sâu xa rằng hình như Nữu Nữu không muốn để cho ông chết, là Nữu Nữu muốn ông sống thật khỏe mạnh để chăm sóc cho những cây hành tây giống như bà ấy.

Nữu Nữu rất thích sạch sẽ. Lúc vừa mới kết hôn, bà ấy đã đem rất nhiều thuốc bắc của ông đi rửa sạch, rửa xong lại đem phơi dưới ánh mặt trời rồi lại đem rửa. Bà ấy bảo, đây là những thứ thuốc mà người ta ăn vào, phải rửa sạch bóng mới thôi. Cô nàng ngốc này đâu có biết rằng cứ rửa đi rửa lại như thế thì dược hiệu sẽ yếu đi rất nhiều. Sau đó bị ông mắng cho một trận, bà ấy mới hiểu được chuyện này, cũng không đem dược liệu của ông ra rửa nữa. Chỉ là trước đấy bà ấy chịu khó quá, đã sớm đem rất nhiều dược liệu của ông mang đi rửa rồi, chỉ nhớ được những dược liệu nào mới đem rửa, còn những thứ đã rửa từ lâu rồi thì không nhớ được, cho nên cũng không thể lựa ra mà vứt đi được.

Xem ra lần này những thứ thuốc mà ông uống vào đều là những con cá đã lọt lưới hồi đó.

Sau này, Phan Dung cũng chưa từng sử dụng lại chuyên môn của mình. Ông đem những kiến thức phụ khoa của bản thân tống táng cùng với người vợ yêu dấu. Chính ông đã giết chết đứa bé sắp ra đời của mình thì còn mặt mũi nào mà lại nói mình là bác sĩ khoa phụ sản nữa. Từ nay về sau, ông sẽ không giúp người khác xem bệnh nữa, chỉ một lòng một dạ vun trồng những cây hành tây mà Nữu Nữu đã lưu lại cho ông.

Mỗi khi những đóa hoa hành tây tàn lụi vì qua hoa kỳ, Phan Dung đều cảm thấy mình như một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng Nữu Nữu đang nằm trong vũng máu. Ông cứ một lần lại một lần chịu đau khổ giằng xé như thế, nhưng một năm rồi tiếp một năm, ông vẫn tiếp tục trồng hành tây để đợi tới khi những đóa hoa trắng nhỏ mở ra, ông sẽ lại hướng về phía chúng nó mà ngẩn người. Có lúc không chịu nổi những đau đớn trong lòng, ông sẽ tìm tới quán rượu, uống thật say mới dừng lại, say rồi cũng tốt, dẫu sau cũng có thể quên đi nỗi đau ấy, có khi vận khí tốt còn có thể mơ thấy Nữu Nữu đang cười với ông.

“Ông Phan, người làm sao vậy?” Thanh âm của Tiểu Trí kịp thời gọi lại thần trí ông Phan đã bay xa. Ông ngẩn người ra một lát rồi sau đó mới đưa ánh mắt vẫn còn trống rỗng nhìn về phía Chiêu Đệ rồi lại quay đầu nhìn Tiểu Trí. Chỉ thấy Tiểu Trí khẽ cau mày, vẻ mặt không vui nhìn ông, trong mắt hình như có chút thắc mắc, phía trên viết rõ ràng câu, “Ông cứ nhìn chằm chằm vào vợ của tôi làm gì hả? Đó là vợ của tôi, không phải của ông.”

Ông Phan bị ánh mắt và vẻ mặt của thằng nhóc này chọc cho có chút buồn cười, những mất mát và bi thường vừa rồi hình như cũng giảm bớt đi nhiều. Tầm mắt của ông xuyên qua đám người, rơi veafo mấy cái cây hành tây bị dập nát. Qua một lúc lâu, ông mới mở miệng nói: “Các người muốn ta chữa trị cho con bé này cũng được, chỉ cần thằng nhóc ngốc này có thể làm cho mấy gốc cây hành tây này nở hoa lần nữa là được.” Nói xong câu này, ông Phan liền dẫn đầu quay trở về phòng, khép cửa phòng lại nhưng cổng nhà cũng không có đóng, hình như là đồng ý cho Tiểu Trí và Chiêu Đệ đi vào trong sân.

Vừa nghe ông Phan rốt cuộc đã mở miệng, Chiêu Đệ vội vàng nắm lấy tay Tiểu Trí đi vào thăm dò những cây hành tây trong sân. Từ nhỏ cô đã giúp đỡ ba trồng trọt, chăm sóc hoa màu, đối với việc nhỏ này cô vẫn rất tự tin.

Sau khi đã cẩn thận xem xét một phen, Chiêu Đệ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi ông Phan chắc là quá mức tức giận nên chỉ thấy cây bị dập nát ở mặt ngoài. Bây giờ cô cẩn thận xem xét bùn đất xung quanh một chút, lại tỉ mỉ từng chút một coi lại bộ rễ cây. Cũng may, phía dưới cũng không bị tổn thương gì, chỉ cần chăm sóc thật chu đáo thì mấy cây hành tây này vẫn có thể sống được. Nhưng mà muốn nó nở hoa một lần nữa thì không biết sẽ phải chờ đến bao giờ đây.

(P.s: Đúng là “người đáng thương tất có chỗ đáng hận”  mà người đáng hận thì công nhận cũng sẽ có chỗ đáng thương!
Nữu Nữu thực sự đã có một cuộc sống chẳng tốt đẹp gì, nhưng trong mắt chị ấy, có lẽ nó vẫn luôn tốt đẹp.
Còn Phan Dung, tuổi trẻ của ông ấy thật đúng là không ra gì, nhưng cái giá ông ấy phải trả thực sự rất lớn. Đôi khi chết đi so với còn sống thì hạnh phúc hơn nhiều, sống mà không bằng chết mới chính là đỉnh cao của trừng phạt.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.