Điểu Đông

Chương 4: Ấn tượng không tốt




Vee đang dựa vào tủ để đồ của tôi, nguệch ngoạc vẽ lên cánh tay bó bột bằng một cái bút đánh dấu màu tía.

“Nora,” nó nói khi trong hành lang chỉ còn hai đứa tôi. “Cậu vừa ở đâu vậy? Mình đã tìm cậu khắp văn phòng tạp chí điện tử và cả thư viện đấy.”

“Mình có hẹn với cô Greene, bác sĩ tâm lý mới của trường.” Tôi nói rất thản nhiên, nhưng trong thâm tâm tôi thấy run rẩy và trống rỗng. Đầu tôi lúc nào cũng hiển hiện hình ảnh Elliot đột nhập vào nhà mình. Liệu cậu ta có thể làm lần nữa không? Hay thậm chí còn làm chuyện gì đó tệ hơn?

“Có chuyện gì vậy?” Vee hỏi.

Tôi mở tủ để đồ và đổi sách. “Cậu có biết hệ thống chuông báo động tốt tốt một chút giá bao nhiêu không?”

“Không có ý gì đâu, cưng ạ, nhưng sẽ chẳng có ai ăn trộm ô tô của cậu đâu.”

Tôi cau mày với Vee. “Cho nhà mình cơ mà! Mình muốn đảm bảo rằng Elliot không thể đột nhập vào nhà mình lần nữa.”

Vee nhìn quanh và hắng giọng.

“Sao thế?” tôi nói.

Vee giơ tay lên. “Chẳng sao. Chẳng sao đâu. Nếu cậu vẫn nhất quyết gán tội cho Elliot… thì đó là quyền của cậu. Đó quả là một thứ quyền điên rồ, nhưng dĩ nhiên nó là của cậu.”

Tôi đóng sầm cửa tủ lại, và tiếng rầm vang vọng khắp hành lang. Đáng lẽ trong số tất cả mọi người thì Vee phải là người đầu tiên tin tôi mới phải. Nhưng tôi chẳng muốn trách cứ nó, thay vào đó tôi nói: “Mình phải đến thư viện bây giờ.”

Chúng tôi ra khỏi tòa nhà và băng qua sân về phía bãi đậu xe – tôi đột ngột dừng lại. Tôi nhìn quanh tìm chiếc Fiat, nhưng lúc đó mới nhớ ra rằng sáng nay tiện đường đi làm, mẹ đã đưa tôi đến trường.

“Chết tiệt”, Vee nói như đọc được những ý nghĩ của tôi, “bọn mình không có xe rồi.”

Tôi lấy tay che ánh mặt trời, nheo mắt nhìn ra phố. “Thế có nghĩa là bọn mình phải đi bộ.”

“Không phải bọn mình. Chỉ có cậu thôi. Mình cũng muốn đi cùng, nhưng mỗi tuần mình chỉ đến thư viện một lần thôi.”

“Tuần này cậu chưa hề đến thư viện mà,” tôi cự lại.

“Đúng, nhưng có thể mai mình sẽ đến.”

“Mai là thứ năm. Từ trước đến giờ, có bao giờ cậu học vào thứ năm đâu?”

Vee gõ gõ móng tay lên môi và ra vẻ suy ngẫm. “Thế mình có bao giờ học vào thứ tư không?”

“Theo mình nhớ thì không.”

“Vậy là cậu đã có câu trả lời rồi đấy. Mình không đi được. Nó sẽ phản lại truyền thống.”

Ba mươi phút sau, tôi leo lên những bậc thang dẫn đến cửa chính của thư viện. Bước vào trong, tôi gác bài tập qua một bên rồi đi thẳng vào phòng máy để tìm thêm thông tin về “Vụ thắt cổ trường Kinghorn.” Tôi không tìm thấy gì nhiều. Ban đầu có rất nhiều lời đồn thổi, nhưng sau khi người ta tìm thấy lá thư tuyệt mệnh của nạn nhân và Elliot được thả ra, các bản tin đã chuyển sang những chuyện khác.

Đã đến lúc phải đến Portland. Tuy không sàng lọc thêm được mấy thông tin qua vài mẩu tin trên mạng, nhưng có lẽ tôi sẽ may mắn hơn khi đích thân đến đó.

Tôi tắt máy tính và gọi điện cho mẹ.

“Con có phải về nhà lúc chín giờ tối không mẹ?”

“Có chứ, sao thế con?”

“Con đang định bắt xe buýt đến Portland.”

Mẹ tôi cất tiếng cười ám chỉ chắc con nghĩ mẹ điên hả.

“Con cần phỏng vấn vài học sinh ở trường dự bị Kinghorn,” tôi nói, “để phục vụ một đề án mà con đang nghiên cứu mẹ ạ.” Đó không phải một lời nói dối. Không hẳn thế. Dĩ nhiên, tôi sẽ dễ dàng thanh minh hơn nhiều nếu không phải giấu giếm mẹ về vụ đột nhập và cuộc viếng thăm của cảnh sát ngay sau đó. Tôi đã định kể cho mẹ nghe, nhưng mỗi lần định nói, tôi lại không tài nào mở miệng được. Hai mẹ con tôi đang sống chật vật và phải cần đến khoản thu nhập của mẹ tôi. Nếu tôi kể cho bà nghe về Elliot, bà sẽ bỏ việc ngay lập tức.

“Con không thể vào thành phố một mình được. Mai con còn phải đi học, mà trời thì tối sớm lắm. Với lại lúc con đến đó, các học sinh khác đã về hết rồi.”

Tôi thở dài. “Vâng, con sẽ về nhà sớm mẹ ạ.”

“Mẹ biết mẹ sẽ thức để đón con, nhưng mẹ còn đang bị kẹt ở văn phòng.” Tôi nghe tiếng bà sắp xếp giấy tờ, chắc là bà đang kẹp điện thoại dưới cằm và dây điện thoại đang quấn quanh người đến mấy vòng. “Mẹ có quá đáng không khi bắt con đi bộ?”

Trời hơi lành lạnh, tôi có áo khoác jean, và có thêm đôi chân nữa. Tôi có thể đi bộ. Ý nghĩ đi bộ về nhà trong đêm tối mịt mùng khiến bụng tôi thắt lại. Nhưng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác, ngoại trừ việc ngủ đêm ở thư viện.

Lúc bước ra khỏi thư viện, tôi bỗng nghe thấy có ai đó gọi tên mình. Tôi quay lại và thấy Marcie Millar đang tiến lại gần.

“Mình đã nghe chuyện về Vee,” nó nói. “Buồn thật. Ý mình là, ai lại đi tấn công nó chứ? Trừ phi, cậu biết đấy, họ không thể không làm thế. Có lẽ họ chỉ muốn tự vệ thôi. Mình nghe nói hôm đó trời tối lắm, lại còn mưa nữa. Người ta rất dễ nhầm Vee với một con nai rừng. Hay một con gấu, một con trâu chẳng hạn. Ý mình là bất cứ loài vật to lớn nặng nề nào.”

“Ôi, nói chuyện với cậu cũng thú vị đấy, nhưng mình còn có nhiều việc ý nghĩa hơn để làm cơ. Như thọc tay vào trong một cái máy nghiền rác chẳng hạn.” Nói rồi tôi đi tiếp ra cửa.

“Mình hy vọng nó không phải ăn đồ ăn ở bệnh viện,” Marcie vẫn đi theo tôi. “Nghe nói chúng có hàm lượng chất béo cao lắm. Nó mà ăn thì chắc sẽ tăng cân ghê nhỉ!”

Tôi quay ngoắt lại. “Đủ rồi. Thêm một lời nữa, mình sẽ…” Ai cũng biết đó chỉ là một lời đe dọa suông.

Marcie cười điệu đà. “Cậu sẽ làm gì nào?”

“Đồ cặn bã,” tôi nói.

“Đồ quái đản!”

“Hư hỏng!”

“Quái vật!”

“Con lợn biếng ăn!”

“Ôi trời,” Marcie hổn hển nói, loạng choạng lùi lại, tay áp lên ngực một cách cường điệu. “Cậu nghĩ lời xúc phạm đó sẽ làm cho tôi tức điên lên sao? Cũ rích! Ít nhất thì tôi cũng có đôi chút tự chủ đấy!”

Chú bảo vệ đang đứng ở cửa hắng giọng: “Đủ rồi, ngừng lại đi. Hãy ra ngoài mà tiếp tục, nếu không tôi sẽ đưa cả hai cô về văn phòng tôi và gọi cho phụ huynh của mấy cô đấy.”

“Chú phải nói với nó mới đúng,” Marcie nói, chỉ vào tôi. “Cháu đã cố tỏ ra dễ thương, nhưng nó đã chửi cháu. Cháu chỉ đang muốn chia sẻ với bạn nó thôi mà.”

“Tôi nói là ra ngoài!!!”

“Trông chú rất tuyệt trong bộ đồng phục chú ạ,” Marcie nói, nở nụ cười lả lơi đặc trưng.

Chú bảo vệ hất đầu về phía cửa. “Ra khỏi đây đi.” Nhưng lời nói chẳng có mấy phần nghiêm khắc.

Marcie ưỡn ẹo đi về phía cửa. “Chú mở cửa hộ cháu với? Tay cháu bận rồi!” Nó đang “bận” cầm một quyển sách.

Chú bảo vệ bấm nút dành cho người khuyết tật, và cửa tự động mở ra.

“Ôi, cảm ơn chú,” Marcie nói rồi gửi cho chú ta một nụ hôn gió.

Tôi không đi theo nó. Tôi không chắc điều gì sẽ xảy ra nếu mình làm thế, nhưng trong tôi đang chất chứa quá nhiều cảm xúc tiêu cực. Chửi rủa và đánh nhau không phải là kiểu của tôi. Trừ phi tôi đang đối phó với Marcie Millar.

Tôi quay vào thư viện. Đến chỗ thang máy, tôi bước vào và ấn nút xuống tầng hầm. Đợi vài phút cho Marcie đi khỏi thì cũng được, nhưng tôi còn biết một lối ra khác và quyết định đi lối đó. Năm năm trước, thành phố đã chấp thuận di dời thư viện vào trong một tòa nhà lịch sử ngay trung tâm thị trấn cũ Coldwater. Tường gạch đó có từ những năm 1850, và tòa nhà được hoàn thiện với một mái vòm duyên dáng cùng một ban công thênh thang để ngóng đợi những con tàu từ khơi xa trở về. Thật không may, tòa nhà này không có bãi đỗ xe, thế nên người ta đã xây một đường hầm để nối thư viện với một ga-ra đỗ xe dưới lòng đất của trụ sở tòa án bên kia đường. Giờ đây, ga-ra này phục vụ cho cả hai tòa nhà.

Thang máy kêu leng keng khi dừng lại và tôi bước ra. Đường hầm được thắp sáng bằng những bóng đèn huỳnh quang lập lòe thứ ánh sáng màu tía yếu ớt. Tôi ngập ngừng cất bước, Tôi chợt nghĩ đến bố tôi vào đêm ông bị giết. Liệu có phải ông cũng đã ở trên một con phố hẻo lánh và tối tăm như đường hầm trước mặt tôi bây giờ không?

Bình tĩnh nào, tôi tự nhủ. Đó chỉ là một vụ bạo lực ngẫu nhiên thôi. Cả năm ngoái mày đã hoảng hốt trước những ngõ tối, phòng tối, nhà kho tối. Mày không thể sống cả đời còn lại trong nỗi lo sợ bị một khẩu súng gí vào người được.

Ngập tràn quyết tâm đương đầu với sợ hãi, tôi tiến bước vào đường hầm, nghe tiếng giày gõ nhẹ lên mặt bê tông. Tôi chuyển ba lô qua vai trái, tính toán xem đi bộ về nhà mất bao lâu, và liệu có nên đi tắt qua đường sắt khi trời đã nhập nhoạng tối không. Tôi hy vọng rằng nếu cứ lạc quan và tập trung suy nghĩ vào điều gì đó, tôi sẽ quên đi sự cảnh giác đang dâng lên ngày một mạnh mẽ trong mình.

Đường hầm kết thúc, và một dáng người tối đen án ngữ ngay trước mặt tôi.

Tôi đứng sững lại, tim ngừng đập. Patch đang mặc một cái áo phông đen, quần jean rộng thùng thình, đi giày mũi thép. Đôi mắt cậu ta trông thật bất trị. Nụ cười quá ranh mãnh khiến tôi khó có thể yên lòng.

“Cậu đang làm gì ở đây thế?” Tôi hỏi, gạt mấy lọn tóc lòa xòa ra khỏi mặt và nhìn về phía lối ra dẫn lên mặt đất. Tôi biết nó là đường thẳng, nhưng vài bóng đèn huỳnh quang trên đầu đã bị hỏng nên tôi không thể nhìn rõ nó. Nếu trong đầu Patch nghĩ đến mấy trò cưỡng hiếp, giết người hay bất cứ hành động đê tiện nào, thì quả thực cậu ta đã dồn tôi vào một nơi rất thích hợp.

Khi Patch đi về phía tôi, tôi lùi lại. Tôi bất ngờ đụng vào một cái ô tô, bèn chớp lấy cơ hội. Tôi vòng quanh nó, đứng đối diện Patch – với chiếc xe chắn ở giữa.

Patch nhìn tôi qua nóc xe. Lông mày cậu ta nhướng lên.

“Mình muốn hỏi,” tôi nói. “Rất nhiều câu.”

“Về chuyện gì?”

“Về mọi chuyện.”

Miệng Patch mím lại, và tôi chắc cậu ta đang cố nén cười. “Và nếu những câu trả lời của mình không như cậu mong đợi, cậu sẽ chạy đi chứ?” Cậu ta hất đầu về phía lối ra.

Đó là ý định của tôi. Không ít thì nhiều. Dù hiển nhiên là Patch nhanh hơn rất tôi nhiều.

“Hãy nghe những câu hỏi đó nào,” cậu nói.

“Sao cậu biết tối nay mình đến thư viện?”

“Hình như là do đoán mò.”

Trong một thoáng tôi không tin Patch có mặt ở đây là do linh cảm. Ở cậu ta có vẻ gì đó gần như lạnh lùng và tàn bạo. Nếu các lực lượng vũ trang mà biết đến Patch, họ hẳn sẽ làm hết sức để chiêu mộ cậu ta.

Patch lao về bên trái. Theo phản xạ, tôi chạy vội về phía đuôi xe. Khi Patch đột nhiên dừng lại, tôi cũng làm theo. Cậu ta đang ở trước mũi xe, còn tôi ở phía đuôi.

“Chiều chủ nhật cậu ở đâu?” Tôi hỏi. “Cậu có theo dõi mình khi mình đi mua sắm với Vee không?” Có thể Patch không phải là gã trùm mặt nạ, nhưng thế không có nghĩa là cậu ta không liên quan gì đến một loạt các sự kiện phiền phức gần đây. Cậu ta đang giấu tôi điều gì đó. Cậu ta đã giấu giếm tôi điều gì đó từ ngày chúng tôi gặp nhau. Phải chăng ngày bình thường cuối cùng của tôi lại là cái hôm trước ngày định mệnh đó? Tôi không nghĩ vậy.

“Không. Tiện thể, chuyến đi đó thế nào? Các cô gái có mua được gì không?”

“Vài thứ,” tôi nói, mất cảnh giác.

“Chẳng hạn?”

Tôi nghĩ lại. Vee và tôi chỉ vào đến cửa hàng Victoria’s Secret. Tôi đã tiêu ba mươi đô-la cho chiếc áo lót ren màu đen, nhưng tôi sẽ không nhắc đến chuyện đó. Thay vào đó tôi kể lại buổi tối của tôi, bắt đầu bằng việc tôi cảm thấy mình đang bị theo dõi và kết thúc với việc thấy Vee ở bên đường, nạn nhân của một vụ hành hung.

“Thế nào?” Tôi hỏi khi kết thúc. “Cậu muốn nói gì không?”

“Không.”

“Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với Vee?”

“Vẫn không.”

“Mình không tin cậu.”

“Đó là vì cậu có vấn đề về lòng tin.” Patch chống cả hai tay lên xe, rướn người qua mui. “Bọn mình đã nhắc đến chuyện này rồi thì phải.”

Tôi cảm thấy mình sắp sửa bùng lên. Patch lại lật lại chuyện này. Thay vì tập trung vào cậu ta, cuộc đối thoại giờ lại chuyển hướng sang tôi. Tôi đặc biệt không thích bị nhắc lại rằng cậu ta biết tất cả mọi chuyện về tôi. Những chuyện riêng tư. Như vấn đề về lòng tin của tôi chẳng hạn.

Patch nhào tới theo chiều kim đồng hồ. Tôi chạy ra xa khỏi cậu ta và dừng lại khi thấy cậu ta dừng lại. Khi chúng tôi đứng yên, mắt cậu ta giao với mắt tôi, gần giống như đang cố dò xét động tác tiếp theo của tôi.

“Chuyện gì đã xảy ra khi chúng ta chơi trò Archangel? Cậu đã cứu mình đúng không?” Tôi hỏi.

“Nếu mình cứu cậu, chúng ta đã không đứng đây nói chuyện thế này.”

“Ý cậu là nếu cậu không cứu mình, chúng ta đã không có mặt ở đây? Mình sẽ chết, đúng không?”

“Mình không nói thế.”

Tôi chẳng biết cậu ta có ý gì. “Sao chúng ta lại không đứng ở đây?”

“Cậu thì vẫn.” Patch ngập ngừng. “Còn mình có lẽ là không.”

Trước khi tôi kịp suy ngẫm, cậu ta lại lao về phía tôi, lần này là từ bên trái. Một thoáng bối rối, tôi đã để cho cậu ta rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi. Patch tiếp tục chạy men quanh xe. Tôi vùng bỏ chạy, lao ra con đường thẳng tắp của ga-ra.

Tôi chạy qua được ba chiếc xe thì Patch tóm được tay tôi. Cậu ta xoay người tôi lại và ấn tôi vào một trụ xi măng.

“Bỏ ý định đó đi,” cậu ta nói.

Tôi trừng trừng nhìn Patch, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa quá nhiều hoang mang. Cậu ta nở một nụ cười đầy vẻ ám muội, xác nhận rằng tôi có đủ lý do để tha hồ mà toát mồ hôi.

“Chuyện gì đang xảy ra?” Tôi nói, cố ra vẻ hằn học. “Tại sao mình lại nghe thấy giọng nói của cậu trong đầu mình? Và tại sao cậu lại nói là cậu đến trường vì mình?”

“Vì mình đã chán phải ngưỡng mộ đôi chân cậu từ xa lắm rồi.”

“Mình muốn nghe sự thật!” Tôi cố nén giận. “Mình phải vạch trần cậu hoàn toàn!”

“Vạch trần hoàn toàn?” Cậu ta nhắc lại với nụ cười ranh mãnh. “Có liên quan gì đến lời hứa vạch trần mình trước đây không? Chính xác thì bọn mình đang nói chuyện gì ở đây thế?”

Tôi không thể nhớ được là chúng tôi đang nói về chuyện gì. Tất cả những gì tôi biết là ánh mắt Patch lúc ấy dường như cực kỳ mãnh liệt. Tôi phải ngoảnh đi và nhìn chằm chằm xuống đôi tay mình. Chúng đang lấp lánh mồ hôi, vì vậy tôi giấu chúng ra sau lưng.

“Mình phải đi,” tôi nói. “Mình phải làm bài tập.”

“Cậu làm gì ở trong đó?” Patch hất cằm về phía thang máy.

“Chẳng có gì.”

Trước khi tôi kịp ngăn lại, Patch đã áp tay tôi vào tay cậu ta, luồn ngón tay vào giữa những ngón tay tôi, đan chúng vào nhau. “Những đốt tay cậu trắng bệch,” cậu ta nói, phớt môi qua chúng. “Và hình như cậu đang bị kích động thì phải.”

“Buông ra! Mình không kích động. Không hẳn thế. Nếu cậu không phiền, mình có bài tập…”

“Nora.” Patch khẽ gọi tên tôi, vẫn với ý định đạt được những gì cậu ta muốn.

“Mình đã cãi nhau với Marcie Millar.” Không hiểu sao tôi lại thú nhận điều đó. Điều mà tôi không muốn nhất là cho Patch thêm một cánh cửa sổ nhìn thấu tâm can mình. “Được chưa?” Tôi lên giọng bực tức. “Cậu hài lòng chưa? Giờ thì cậu để mình đi được không?”

“Marcie Millar?”

Tôi cố gỡ tay ra, nhưng Patch lại nghĩ khác.

“Cậu không biết Marcie?” Tôi nghi ngờ nói. “Không thể tin nổi! Thứ nhất, cậu học trường Coldwater. Và thứ hai, cậu có một nhiễm sắc thể Y. Lẽ nào cậu không biết Marcie chứ?”

“Kể mình nghe vụ cãi nhau đi,” cậu ta nói.

“Nó bảo là Vee béo.”

“Và?”

“Mình chửi nó là đồ con lợn biếng ăn.”

Patch cố nén cười. “Thế thôi à? Không đấm nhau à? Không cắn, cào hay giật tóc sao?”

Tôi lườm cậu ta.

“Mình có phải dạy cậu đánh nhau không, Thiên thần?”

“Mình biết đánh nhau.” Tôi vênh mặt lên bất chấp lời nói dối.

Lần này cậu ta không thèm nín cười nữa.

“Mình từng học đấm bốc đấy. Thực ra thì mình học quyền cước. Ở phòng tập thể dục. Một lần.”

Patch giơ bàn tay ra làm mục tiêu. “Đánh mình đi. Mạnh nhất có thể.”

“Mình… không phải là một kẻ hâm mộ bạo lực vô nghĩa.”

“Dưới này chỉ có mỗi hai đứa mình.” Giày Patch ngang hàng với mũi giày tôi. “Một thằng con trai như mình có thể lợi dụng một cô gái như cậu. Tốt nhất là hãy chỉ cho mình xem cậu có gì nào.”

Tôi lùi về phía sau, và trông thấy chiếc xe máy màu đen của Patch.

“Để mình đưa cậu về,” cậu ta đề nghị.

“Mình sẽ đi bộ.”

“Muộn rồi, trời tối rồi.”

Cậu ta có lý. Dù tôi có thích hay không.

Nhưng sâu thẳm bên trong, tôi bị mắc kẹt vào một cuộc giằng co dữ dội. Trong lý trí tôi lóe lên hình ảnh chiếc mặt nạ màu đen. Patch? Hay là ai khác? Tôi đang bắt đầu nhận ra mình ngốc nghếch thế nào khi lúc nãy vừa có ý định đi bộ về nhà. Giờ thì tôi bị kẹt lại với hai quyết định dở tệ: đi với Patch, hay đánh liều với khả năng còn có kẻ xấu hơn ở ngoài kia.

“Mình bắt đầu nghĩ rằng lý do duy nhất cậu đòi đưa mình về nhà là vì cậu biết mình chẳng thích chuyện này chút nào!” Tôi thốt ra một tiếng thở dài ngao ngán, đội mũ bảo hiểm rồi nhảy lên xe Patch. Không hoàn toàn là lỗi của tôi khi tôi ngồi xích vào gần cậu ta. Chỗ ngồi chẳng hề rộng chút nào.

Patch khẽ cười thích thú. “Mình có thể nghĩ ra vài lý do khác nữa đấy.”

Cậu ta phóng xe trên con đường thẳng tắp của ga-ra, rẽ ngoặt sang trái và phi về phía lối ra. Một thanh chắn sọc đỏ trắng và một máy bán vé tự động án ngữ ở cửa. Tôi đang hỏi liệu Patch có giảm tốc độ để cho tiền vào trong máy không thì cậu ta đã phanh gấp lại, hất tôi ép sát vào mình hơn. Cậu ta cho tiền vào máy rồi lao xe lên con đường phía trên.

Patch đỗ xe ở lối xe chạy của nhà tôi, và tôi bám lấy cậu ta để giữ thăng bằng khi trèo xuống. Tôi đưa trả lại mũ bảo hiểm.

“Cảm ơn vì đã đưa mình về,” tôi nói.

“Tối thứ bảy cậu định làm gì?”

Một thoáng ngập ngừng. “Mình có hẹn với đối tượng quen thuộc.”

Điều này có vẻ khiến cậu ta quan tâm. “Đối tượng quen thuộc?”

“Bài tập về nhà!”

Patch tủm tỉm. “Hoãn đi.”

Lúc này tôi thấy thư thái hơn nhiều. Patch thật ấm áp và đáng tin cậy, mà cậu ta lại có mùi thật kỳ lạ nữa. Giống như mùi bạc hà và mùi đất nồng. Không có kẻ nào nhảy xổ vào chúng tôi, và tất cả các cửa sổ ở tầng dưới căn nhà trại đều sáng đèn. Lần đầu tiên trong ngày tôi cảm thấy thật an toàn.

Trừ việc Patch chặn đường tôi trong một đường hầm tối và có thể đang theo dõi tôi. Có lẽ cũng chẳng an toàn lắm.

“Mình không đi chơi với người lạ,” tôi nói.

“Thật may là mình vẫn đi chơi với người lạ. Mình sẽ đón cậu lúc năm giờ.”

Becca Fitzpatrick

Vết sẹo cánh thiên thần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.