Điêu Cốt Sư

Chương 23




Mỗi một lần bán thần khí sinh ra, đều đưa tới những tiếng nổ nghiêng trời lệch đất, hùng mạnh đến mức khó tin.

Ở trong mắt cường giả Tước Vị như Doanh Thừa Phong, nguồn lực lượng đất trời này gần như là không thể chống cự lại được. Nhưng hiện giờ, đứng dưới thiên uy và sắp đối nghịch với thiên kiếp chính là hai vị cường giả cường đại đã đặt chân tới Thần Đạo Bán Thần.

Cho dù phải đối mặt với uy lực của đất trời, bọn họ cũng không hề sợ hãi.

- Ầm ầm…

Thiên lôi lắng xuống một lát rồi lại ầm ầm rơi xuống.

Tuy vậy, Doanh Thừa Phong vẫn không lo lắng chút nào.

Hắn đã từng thấy thiên lôi cấp Bán Thần, hơn nữa còn không chỉ nhìn thấy một lần. Cho nên, hắn biết rõ uy năng của nó kinh khủng tới cỡ nào.

Nếu cường giả ngang cấp gặp phải thiên lôi khủng bố như vậy, cũng chưa chắc đã có thể dễ dàng trấn áp được nó.

Nếu lúc này, hai vị đứng bên cạnh là cường giả Vương cấp, có lẽ Doanh Thừa Phong sẽ nơm nớp lo sợ.

Nhưng Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni đều là cường giả Bán Thần chân chính, Doanh Thừa Phong không tin bọn họ không thể chống lại đạo thiên lôi thứ nhất.

Quả nhiên, thiên lôi kia hùng hổ rơi xuống, nhưng vừa rơi vào trong vòng sáng, khí thế liền lập tức giảm xuống.

Vòng sáng kia phóng ra hào quang vạn trượng. Hào quang này không ngừng xoay tròn, giống như một cái thớt cực lớn, đánh tan hết thảy lực công kích bên ngoài.

Doanh Thừa Phong mở lớn hai mắt, mí mắt hơi giật lên vài cái.

Thật không hổ là cường giả cấp Bán Thần. Dưới sự khống chế của Giáo Tông Bệ Hạ, vòng sáng do quyền trượng kia phóng ra đã có thể bất động thanh sắc hóa giải được uy năng của thiên lôi.

Hơn nữa, e rằng đạo thiên lôi này cũng không thể đủ gây ảnh hưởng xấu tới vòng sáng.

Bất luận là diện tích vòng sáng hay lực lượng ẩn chưa bên trong vòng xoáy thì vẫn đều không xảy ra bất kỳ biến hóa nào.

- Ầm ầm…

Trên bầu trời, tiếng sấm thứ hai tiếp tục vang lên, một đạo thiên lôi phá vỡ phía chân trời, rơi thật mạnh xuống.

Nhưng sắc mặt của ba người ở đây vẫn không thay đổi. Mặc dù không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên, nhưng ánh mắt bọn họ lại vô cùng bình tĩnh, không hề lo lắng.

Quả nhiên, tuy đạo thiên lôi này rơi xuống và oanh kích ở phía trên vòng sáng, nhưng giống như trước, nó cũng không thể làm cho vòng sáng tổn thương.

Quyền trượng quang minh trong tay Giáo Tông Bệ Hạ là một trong vài thánh vật nổi tiếng nhất Quang Minh Thánh Giáo.

Nghe nói trên quyền trượng này còn có dấu vết của thần linh.

Lúc trước, Doanh Thừa Phong chưa từng nhìn thấy uy năng quyền trượng, nhưng giờ phút này, sau khi đã được chứng kiến, hắn đoán chắc quyền trượng này có uy năng của bán thần khí.

Một ý niệm cực vô lý chợt lóe lên trong đầu hắn.

Trong tay của Giáo Tông Bệ Hạ đã có thánh binh cấp bán thần khí như vậy, vì sao y còn muốn mình rèn một bộ bán thần khí mới?

Chẳng lẽ y muốn rời khỏi Quang Minh Thần để lập môn phái của riêng mình sao?

Ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên đã bị Doanh Thừa Phong lập tức dứt bỏ.

Bởi vì hắn biết rõ, những người được Quang Minh Thần chọn lựa trở thành chúa tể Quang Minh Thánh Giáo đều là tín đồ thành tín thần linh nhất.

Người như vậy, có thể thực lực không đủ hoặc tính cách có chút thiếu hụt, nhưng độ thành kính tuyệt đối sẽ không có chỗ thiếu sót.

Trung thành chính là yếu tố đầu tiên để thần linh lựa chọn Giáo Tông.

Về phần những mặt khác thì…

Nếu Quang Minh Thần đã là một vị thần linh, như vậy thần linh sẽ có vô số cách để nâng cao thực lưc tín đồ.

Ví dụ như…

Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn quyền trượng đang không ngừng xoay tròn kia, cảm nhận được nguồn lực lượng to lớn được phóng ra từ vòng sáng.

Hắn càng khẳng định cây quyền trượng này chính là do Quang Minh Thần ban ân.

- Uỳnh.. uỳnh…

Đạo thiên lôi thứ ba cũng không thể mang đến tổn thương gì cho vòng sáng, nhưng đến đạo thiên lôi thứ tư, mọi chuyện đã thay đổi.

Bởi vì sau tích tắc đạo thiên lôi này rơi vào trong vòng quang minh, cơn lốc xoáy vờn quanh vòng quang mình lập tức dừng lại. Tuy nó khôi phục lại rất nhanh, nhưng ba người nãy có nhãn lực cỡ nào? Bọn họ đều thấy rõ, vòng sáng này đã co lại một chút.

Chỉ là phạm vi thu nhỏ cũng không lớn, nếu không thật sự chú ý thì chưa chắc đã có thể nhìn ra.

Doanh Thừa Phong thầm gật đầu. Ngày xưa, lúc khí linh Hàn Băng vừa mới thành tựu bán thần khí cũng dẫn tới thiên kỵ khôn cùng.

Lúc đó, phải hơn mười vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ làm ra động tĩnh cực lớn, khó khăn lắm mới chống cự được thiên lôi.

Nhưng Giáo Tông Bệ Hạ một mình ra tay đã có thể dễ dàng ngăn chặn được vài đạo lôi quang, bậc tu vi này quả thật là sâu không lường được.

Hơn nữa, nghiêm khắc mà nói thì Giáo Tông Bệ Hạ kỳ thật vẫn chưa ra tay. Y mới chỉ phóng ra vòng sáng quyền trượng đã có được hiệu quả như thế. Không biết lúc y ra tay toàn lực bán thần khí này, uy năng sẽ kinh khủng tới mức nào.

- Uỳnh

Đao thiên lôi thứ năm, thứ sáu, thứ bẩy liên tiếp rơi xuống.

Mỗi lần bị sét đánh, vòng sáng kia đều thu nhỏ lại một phần. Vòng sáng càng khổng lồ thì uy năng sẽ càng lớn, nhưng một khi diện tích thu hẹp lại, uy năng sẽ suy yếu đi rất nhiều.

Cho nên, sau khi hứng chịu bẩy đạo thiên lôi, rốt cuộc phạm vi của vòng sáng kia chỉ còn vẻ vẹn vài chục trượng.

Sắc mặt của Giáo Tông Bệ Hạ trở nên ngưng trọng. Y vẫy tay một cái, hào quang lập tức biến mất, toàn bộ đều bay vào trong quyền trượng, sau đó bay vào trong tay y.

- Cường Ni, quyền trượng chỉ có thể phóng ra lực quang minh đến mức này thôi, nếu vẫn tiếp tục suy yếu thì chắc chắn sẽ khiến thần linh chú ý.

Giáo Tông Bệ Hạ do dự nói:

- Ta sẽ dùng bí pháp để chống cự đạo thiên lôi tiếp theo, nhưng đạo cuối cùng thì ngươi phải tự xử lý.

- Ta hiểu.

Lão Cường Ni nghiêm túc gật đầu.

Mặc dù y là cường giả Bán Thần, nhưng cũng không dám coi thường mấy đạo thiên lôi hùng mạnh này.

- Doanh đại sư, nếu thiên lôi đã xuất hiện, như vậy chắc hẳn bán thần khí cũng đã thành công rồi, đúng không?

Doanh Thừa Phong gật đầu nói:

- Đúng vậy. Cường Ni tiền bối, khiên lớn của ngươi đã thăng tiến thành công, đã trở thành bốn vòng Thiên Kỵ Thánh Khí.

Hắn dừng một chút rồi nói:

- Ngài muốn dùng tấm khiên lớn đi chặn đánh đạo thiên lôi cuối cùng sao?

Lão Cường Ni cười nói:

- Không sai. Nếu nó không được thiên lôi rèn luyện thì vĩnh viễn không thể coi là bán thần khí chân chính.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trong lòng mơ hồ trào lên xúc động.

Lúc khí linh Hàn Băng và khí linh Bá Vương thành tựu bán thần đều không trải qua thiên lôi tẩy lễ.

Hắn vẫn cho rằng mình bảo vệ như vậy là đúng đấy, nhưng giờ phút này xem ra hắn đã sai rồi.

Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại, hắn lập tức cảm thấy thoải mái.

Lão Cường Ni là ai? Y là cường giả Bán Thần. Cường giả Bán Thần cầm bán thần khí trong tay đi nghênh đón thiên lôi oanh đỉnh, đương nhiên nắm chắc tám phần thắng trở lên.

Nhưng nếu hắn cầm bán thần khí đi nghênh đón thiên lôi…

Như vậy chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh chết đấy.

Hắn bất đắc dĩ thầm thở dài một tiếng, quả thật là không thể so sánh.

Ngay sau đó, hắn vẫy nhẹ cổ tay một cái.

Nắp của lò luyện đan lập tức mở ra, một tấm khiên nhỏ nhỏ chậm rãi bay ra từ trong đó. Sau khi rời khỏi lò luyện đan, khiên nhỏ này lập tức dài ra, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một tấm khiên lớn khủng bố.

Khiên lớn phát ra những tiếng ô ô, bay vào tay lão Cường Ni.

Cầm khiên lớn trong tay, lão Cường Ni cất tiếng cười to. Tiếng cười kia ầm ầm truyền ra, trong lúc nhất thời lại không thua kém gì tiếng sấm.

Nương theo tiếng cười to này, đạo thiên lôi thứ tám cũng hạ xuống.

Giáo Tông Bệ Hạ ngẩng đầu, nhanh chóng vươn một đầu ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái về phía đạo thiên lôi này.

Hư không lập tức bị bóp méo, dường không gian này đột nhiên sụp đổ, một lỗ đen cực lớn bỗng xuất hiện.

Lỗ đen này xuất hiện đúng nơi thiên lôi rơi xuống. Một tiếng nổ cực lớn vang lên, đạo thiên lôi hùng mạnh kia ầm ầm xông vào bên trong lỗ đen.

Trong đôi mắt của Doanh Thừa Phong hiện lên vẻ kinh hãi. Tuy hắn đã đánh giá rất cao thực lực của Giáo Tông Bệ Hạ, nhưng có thể dễ dàng xử lý được đạo thiên lôi cường đại kia như vậy, vẫn là làm cho hắn phải lau mắt mà nhìn.

Lúc này, Giáo Tông Bệ Hạ không dùng bất kỳ ngoại vật gì mà chỉ dựa vào thực lực của bản thân y, vậy mà đã có thể đơn giản xóa bỏ thiên lôi.

Doanh Thừa Phong mới chỉ nhìn thấy hai vị cường giả Bán Thần, nhưng hắn tin chắc rằng, không phải tất cả cường giả Bán Thần đều có được thực lực cường đại như thế.

Từ phía chân trời, tiếng gầm rú thật lớn lại vang lên.

Đạo thứ chín, rốt cuộc đạo thiên lôi cuối cùng cũng đã ngưng tụ thành hình. Một luồng điện quang thô to lúc ẩn lúc hiện ở dưới tầng mây khiến cho lòng người cực kỳ hoang mang. Sau khi thấy nó, ngay cả Doanh Thừa Phong cũng cảm thấy khiếp sợ.

Lão Cường Ni đứng thẳng, hiên ngang cầm khiên lớn trong tay. Sống lưng của y giống như cổ thụ vạn năm, không có chút gấp khúc nào.

Từ trên người y phóng ra một loại khí thế hùng vĩ, không sợ hãi.

Luồng khí thế kia mãnh liệt, thậm chí đã có thể chống lại bầu trời và tiếng sấm rồi.

Không ngờ lão Cường Ni muốn chính diện đối khái với uy lực của đất trời.

Dường như là bị thái độ của y chọc tức, tiếng gầm rú của đạo thiên lôi này càng lúc càng lớn, càng ngày càng có nhiều tia điện quang thật nhỏ hội tụ cùng một chỗ, khiến đạo thiên lôi này trở nên to lớn hơn.

Giáo Tông Bệ Hạ hơi lắc đầu một cái, khóe miệng hiện ra một nụ cười tươi.

Lão già này vẫn giống như lúc trước, bất kể đối thủ là ai, hắn vẫn dù chết cũng không chịu nhận thua

- Uỳnh…

Một lúc lâu sau, rốt cuộc đạo thiên lôi thứ chín cũng rơi xuống.

Lão Cường Ni hét lớn một tiếng, phát ra tiếng rống giận dữ không thua kém chút nào. Sau đó, hắn cầm khiên lớn, cả người nhảy lên, dùng khiên lớn đánh tới tia sét thô to này.

Trên bầu trời, khiên lớn và tia sét hung hăng đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.

Sau đó, một luồng sóng xung kích hùng mạnh làm người ta khó có thể tưởng tượng bỗng khuếch tán ra từ giữa không trung.

Toàn bộ không gian âm u lập tức run rẩy kịch liệt, thậm chí ở đằng xa còn có thể nhìn thấy một ít mảnh vỡ không gian.

Lão Cường Ni và đạo thiên lôi cuối cùng va chạm, đã sinh ra lực phá hoại khổng lồ. Lực lượng này vượt qua khả năng chịu đựng của không gian âm u nơi đây.

Sau một kích này, tiểu thế giới nơi đây bắt đầu sụp đổ xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.