Diệt Nhân

Chương 230: - Chương 230MỘT KIỂU TUYỂN TÚ KHÁC (2)




Sau khi Tống Vũ Huy được nghỉ, buổi sáng ra ngoài cùng Lâm Hạo Hi, Lâm Hạo Hi lái xe đến công ty Đức Thịnh, Tống Vũ Huy ở hướng ngược lại bắt xe bus đi đến Ánh nắng ban mai.

Cậu vẫn phụ trách việc ghi lại thông tin và hợp đồng ký kết của các tác giả, ngoài ra còn đảm nhiệm thêm việc staff quản lý trang web, chuyên trả lời tin nhắn giải đáp do người dùng gửi tới.

Cậu được Lý Nghị cho phép về sớm, sau khi tan sở thì đi mua đồ ăn về nhà làm cơm chờ Lâm Hạo Hi trở về cùng ăn.

Từ ngày 24 tháng 12 đến mùng tám âm lịch tổng cộng được nghỉ 2 tuần. Sau khi được nghỉ, Lâm Hạo Hi cùng Tống Vũ Huy mua vé xe đến tỉnh H, dự định ở lại nhà gia gia nãi nãi tới hết mùng 1 tết. Mùng 2 tết sẽ bay một chuyến đến Chiết Giang, tới mùng 5 tết sẽ về lại thành phố G, chuẩn bị thu xếp chuyện ra nước ngoài.

Mặc dù tỉnh H vào thời điểm này không có tuyết rơi, nhưng vẫn có một chút lạnh, sau khi ăn cơm xong, mọi người trong nhà sẽ vây quanh bếp lửa than tán gẫu việc nhà.

Bà nội nghe Tống Vũ Huy nói sẽ ra nước ngoài thì hỏi “Sao tự dưng lại chạy ra nước ngoài du học, vừa không hiểu quỷ Tây phương nói gì này, lại xa nhà này, rồi còn một mình cháu phải sinh hoạt thế nào đây?”

“Bà nội, bây giờ có rất nhiều sinh viên đại học cũng ra nước ngoài du học, con nghe hiểu được tiếng bọn họ, cũng có nói được một chút, bà không cần phải lo lắng đâu.”

Bà nội thật ra là không nỡ để cháu trai đi tới nơi xa xôi, đã nhìn cậu lớn lên từ tấm bé, giờ cách xa vạn dặm như vậy, trong lòng có thấy nhớ cũng không thể gặp mặt được “Vậy sẽ đi bao lâu?”

“Bốn năm.”

“Sao lâu quá vậy, tới kỳ nghỉ cháu có về được không?” Mắt bà nội hoe đỏ lên nói “Bà nội không sống nổi mấy năm nữa đâu, không mong cháu phải có cái gì sự nghiệp lớn, chỉ cần lúc thấy nhớ, cháu rảnh rỗi lại về thăm bà một chút là được rồi.”

Tống Vũ Huy nhớ tới lời Lâm Thành Đức đã nói, miễn cưỡng cười gượng “Bà nội, từ nước ngoài bay trở về, vé máy bay rất đắt, ít nhất 1 vé cũng mất đến mấy ngàn đồng, cháu không thể thường xuyên trở về được đâu. Có điều, nếu như lúc đó cháu tích góp được đủ tiền, cháu sẽ trở về thăm mọi người.”

Ông nội ngồi một bên hút thuốc lá, ở trong làn khói mù mịt nheo nửa con mắt lại “Bà nó à, Tiểu Huy đã muốn đi học thì bà để cho nó chuyên tâm học tập đi, đừng tạo áp lực cho nó.”

Tống Vũ Huy dùng gậy sắt gảy cục than bên trong bếp sưởi ra, có chút thờ thẫn nhìn hòn than rực đỏ kia. Lâm Hạo Hi tắm nước nóng sạch sẽ đi ra, trên tóc vẫn còn nước chảy xuống, Tống Vũ Huy nhìn thấy hắn, vội đứng lên “Ca, mau tới ngồi ở đây đi, sưởi ấm cho đỡ lạnh.”

Lâm Hạo Hi vừa lau tóc vừa đi qua ngồi xuống, bà nội từ phòng chứa đồ lấy ra mấy củ khoai lang, đặt ở bên cạnh bếp sưởi “Tiểu Huy, ổi mấy củ khoai lang đi, lát nữa hai đứa cùng ăn.”

Tống Vũ Huy dùng cái kẹp sắt đem mấy củ khoai lang vào trong bếp sưởi, đem tàn lửa với tro bếp chôn lên, qua 20 phút là có thể ăn được.

Gian phòng Tống Vũ Huy vẫn không có gì thay đổi, một cái bàn học cũ, hai cái rương gỗ lớn đặt chồng lên nhau ở một góc nhà, một cái giường đặt sát vách tường, mền gối đều là kiểu hoa văn bông hồng lớn lưu hành mấy chục năm trước.

Tống Vũ Huy mở cái rương gỗ lớn phía trên đã lâu không đụng đến nên phủ một lớp bụi mỏng, bên trong đựng quần áo cậu mặc hồi trước, đa số là đồ cũ của Tống Vũ Cường cho, còn có mấy quyển sách giáo khoa cậu giữ gìn cất lại cẩn thận..

Tống Vũ Huy cầm lấy quyển sách đặt phía trên cùng lật qua lật lại, Lâm Hạo Hi từ phía sau vòng tay ôm lấy cậu, cằm tựa trên vai cậu “Sao thế?”

“Nhớ tới chuyện trước kia.”

“Vậy có cảm xúc gì? Nói anh nghe một chút đi.”

Tống Vũ Huy gấp quyển sách giáo khoa cũ lại, đặt về chỗ cũ “Em đang nghĩ, nếu như năm đó em không gặp được anh, thì bộ dạng hiện giờ của em sẽ như thế nào.”

“Thế gặp được anh là tốt hay không tốt?”

“Đương nhiên là tốt rồi” Tống Vũ Huy cười “Nghe ra có vẻ hoang đường, nhưng đã có lúc em bỗng đột nhiên lại cảm thấy sợ thời gian sẽ đảo ngược trở lại, bởi vì em thật sự không biết, nếu như trở lại khoảng thời bốn năm về trước, em có thể được gặp anh nữa hay không.”

“Thật không tệ, em còn biết cách tưởng tượng giỏi như thế.”

Tống Vũ Huy có chút tỉnh lại “Đây… đây là thật sao.”

“Đương nhiên là thật.” Lâm Hạo Hi kề sát vào bên tai cậu “Hay cần anh dùng phương pháp nào đó khẳng định cho em biết đây là thật hay giả?”

Tống Vũ Huy đỏ mặt, cắn môi “Đây là đang ở nhà ông bà nội.”

Lâm Hạo Hi xoa đầu cậu, cười khẽ “Đùa em thôi, đi ngủ.”

Ở vùng nông thôn khi tết đến, gần như cả ngày đều bận rộn chuẩn bị đồ ăn. Mới sáng sớm đã bắt đầu giết gà giết vịt, thịt gà đem nấu canh nấu súp cùng nấm hương, vịt thịt thì trộn với khoai sọ rồi dùng lá sen bọc lại làm món ăn mang hương vị. Món ăn bọc trong lá sen phải chưng hấp mất mấy tiếng mới được, sau khi hấp xong, khoai sọ chọc nhẹ một cái là nát bở ra ngay, thịt vịt vốn dai cũng sẽ trở thành khi vừa cho vào miệng là tan ra ngay.

Tết đến ít nhiều cũng có một con cá, đem cả con cá thả vào chảo sôi ngập dầu bắn ra chiên giòn vàng rụm, lại thêm chút nước mắm, bỏ vào hành lá xắt nhỏ, ớt, tiêu. Lúc bưng ra đặt lên bàn, mùi hương bay ra thơm nức mũi.

Tết đến, Tống Vũ Huy đến nhà đại bá ăn cơm. Tống Vũ Cường trên cằm để râu mọc lởm chởm, tóc hơi dài, đại khái do mấy năm qua đi làm trong xưởng, cộng với đã có vợ con nên không mấy để ý tới ngoại hình của mình nữa, rõ ràng chỉ mới hai mươi mấy mà nhìn sơ qua cứ như đã ba mươi. Con trai hắn sinh năm ngoái giờ đã có thể đi trên đất rồi, còn bập bẹ nói được vài câu đơn giản nữa.

Thằng bé đang ở trên bàn nháo ầm ĩ, Tống Vũ Cường nghe Tống Vũ Huy nói sẽ ra nước ngoài du học, vỗ vỗ vai cậu nói “Chờ đi du học về xong nhớ đừng quên người anh này của cậu đấy, nghĩ lại tình cảm anh em ta thật tốt phải không, đều mặc cùng một cái quần mà lớn lên.”

“Cũng phải.”

Lâm Hạo Hi liếc mắt nhìn cái tay đang khoác trên vai Tống Vũ Huy, vì ở đây có nhiều người lớn như vậy nên hắn im lặng không nói gì.

Chiều mùng 2 tết lên máy bay bay đến Chiết Giang.

Tống Vũ Huy gọi điện thoại trước cho Tô Vân San nói về chuyện cậu sẽ ra nước ngoài du học. Tô Vân San cứ nghĩ là con mình tự muốn ra nước ngoài du học nên tuy rằng trong lòng không nỡ, nhưng cũng không phản đối. Còn nói sẽ cố gắng kiếm thêm một số tiền cho cậu dùng khi đi du học.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ở lại Chiết Giang được hai ngày, đến mùng 5 là trở về thành phố G. Ngày Tống Vũ Huy lên máy bay đến Mỹ là mùng 7.

Dù việc trong nhà hàng rất bận rộn nhưng Tô Vân San vẫn cố thu xếp rồi đi theo cùng Tống Vũ Huy đến thành phố G, tự mình tiễn cậu lên máy bay.

Ngày hôm đó đến tiễn cậu ngoại trừ Lâm Hạo Hi với Tô Vân San, còn có cả Lý Nghị.

“Mẹ lên mạng tìm hiểu rồi, bây giờ bên kia nước Mỹ trời còn đang rất lạnh, lúc sang bên đó, mấy bộ quần áo của con đều quá mỏng, phải nhớ mua thêm đồ nghe chưa, ở bên đó mà sinh bệnh là không có ai chăm sóc cho con đâu, phiền phức lắm, con biết không? Đợi thêm một thời gian nữa, mẹ đi làm hộ chiếu, nếu chuyện làm ăn ở nhà hàng thong thả rồi, mẹ sẽ qua Mỹ thăm con, coi như là đi du lịch.”

“Còn nữa, tiền mẹ chuẩn bị cho con ở trong hai tấm thẻ này, một tấm mang theo mà dùng, một tấm thì cất đi, nếu như lỡ làm mất một tấm, còn có tấm khác mà sử dụng. Còn tiền mặt ở trong balô của con, mẹ đã đổi thành tiền USD rồi, qua bên đó nhớ ăn cơm đúng giờ nghe, nếu không quen ăn đồ Tây thì đi tìm thử xem có nhà hàng nào bán đồ Trung không, đắt một chút cũng không sao, tiền của mẹ đều là kiếm cho con cả… ” Tô Vân San ở sân bay dặn dò con trai cẩn thận, dù hôm qua đã nhắc nhở căn dặn kỹ càng lắm rồi nhưng Tống Vũ Huy vẫn rất chăm chú lắng nghe rồi gật đầu ra hiệu mình đã nhớ kỹ.

Lâm Hạo Hi cùng Lý Nghị ở bên cạnh không có cơ hội nói chen vào, cứ thế rất nhanh đã sắp đến thời gian lên máy bay. Nghe loa thông báo ở sân bay phát lên, Tống Vũ Huy nhìn về phía Lâm Hạo Hi, cậu muốn ôm hắn. Thế nhưng chung quanh quá nhiều người, cả mẹ của cậu cũng đang có mặt ở đây.

Lý Nghị nói với Tống Vũ Huy “Tiểu Huy, không phải lúc nãy cậu mới bảo muốn đi WC sao? Hay là để ca của cậu đưa cậu đi đi.”

Tô Vân San rốt cục không nói nữa, vội hỏi “Đi vệ sinh a, còn có một chút thời gian nữa thôi, con mau đi nhanh đi, để mẹ trông hành lý cho.”

Tống Vũ Huy tháo hai dây balô sau lưng ra, đưa cho Tô Vân San, “Vậy con đi một chút.”

Lâm Hạo Hi với cậu cùng nhau đi, đi vào WC, liền kéo cậu đi đến buồng vệ sinh ở cuối cùng. Vừa mới khóa kỹ cửa, Tống Vũ Huy liền tiến sát lại, Lâm Hạo Hi bị cậu chống đỡ ở trên cửa.

Lâm Hạo Hi tựa vào cửa, hai tay khóa chặt lấy eo cậu, để cậu càng gần sát vào người mình.

Vẻn vẹn chỉ là hai phút ôm nhau, không có bất kỳ ngôn ngữ cùng bất kỳ động tác chân tay nào khác, một cái ôm chứa đầy ấm áp bốn năm.

Nước Mỹ cùng Trung Quốc cách nhau một đại dương lớn nhất thế giới, bay qua gần nửa quả Địa Cầu. Lúc cậu ở bên này là ban đêm thì Lâm Hạo Hi bên kia chính là ban ngày.

Chuyện trường học với chỗ ở, Lâm Thành Đức đã chuẩn bị tốt xong xuôi cả rồi. Lúc Tống Vũ Huy vừa xuống máy bay đã có người tới đón, dẫn cậu tới chỗ ở.

Hồi còn học cấp ba có một quãng thời gian rất dài vì huấn luyện phát âm tiếng Anh mà cậu thường xuyên cùng Lâm Hạo Hi trò chuyện bằng tiếng Anh nên khả năng phát âm của Tống Vũ Huy tăng nhanh như gió. Bây giờ cậu có thể ứng phó được việc giao tiếp với người nước ngoài khá ổn, mặc dù vẫn sẽ có vài từ không nhớ ra được.

Nơi ở cách trường học không xa, đi bộ mười mấy phút là có thể đến trường. Ở khu này có rất nhiều nhà trọ cho sinh viên, cũng có vài người đến từ Trung Quốc.

Trường học có thành lập một hội đồng hương các du học sinh Trung Quốc, mỗi tháng đều sẽ tiến hành tụ họp một lần để các du học Trung Quốc tìm được một chút cảm giác quê hương.

Giáo viên tóc bạc hơi phát tướng đang đứng trên bục giảng lão sư nói lưu loát một tràng tiếng Anh đang giảng về tư duy 4P trong Marketing (Jian: Production: sản phẩm, Price: giá cả, Place: địa điểm, Promotion: xúc tiến thương mại. Không phải 4P kia đâu =)) đừng nghĩ bại =)) )

Tống Vũ Huy ngồi trong phòng học nhìn ra bên ngoài, tâm hồn không biết đã bay tới nơi nào rồi.

Bốn năm, chỉ cần bốn năm…

Lâm Hạo Hi dùng tấm vải bố màu trắng phủ lên tất cả đồ đạc ở trong nhà trọ, dùng để ngăn bụi bặm. Nơi này, chỉ có khi Tống Vũ Huy ở mới được xem như là nhà. Nhà vẫn tiếp tục thuê, coi như về sau không thành, cũng có được một kỷ niệm đẹp. (Jian: dư tiền quá ha =.= thuê nguyên căn trong 4 năm mà k ở, tiền thuê 1 tháng nhân lên 48 lần. Má, dư tiền k xài đưa tui xài dùm cho =)) )

Ở Ánh nắng ban mai văn học, Lâm Hạo Hi giữ vị trí chủ tịch, nắm giữ 60% cổ phần, Lý Nghị đảm nhận chức giám đốc điều hành, nắm giữ 25% cổ phần, Khâu Duyệt đảm nhận chức tổng biên tập và phó chủ tịch nắm giữ 15% cổ phần. Còn ở bên công ty Đức Thịnh, Lâm Hạo Hi chính thức đảm nhiệm chức chủ tịch điều hành, Lâm Thành Đức cũng đã lui khỏi vị trí hậu trường, không tham dự vào việc điều hành công ty nữa, chỉ khi nào có cuộc họp quan trọng mới tới tham dự. Tất bật nửa đời người rồi, cuối cùng ông cũng coi như được nghỉ hưu, sau khi nghỉ chuyện của công ty, ông ở nhà an nhàn tập luyện thân thể một chút, hoặc là đầu tư cổ phiếu cho đỡ buồn chán, hoặc là đi đâu đó du lịch với vợ. (Jian: làm tổng giám đốc 2 công ty =)) dễ sợ =)) )

Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh.

Lâm Hạo Hi ngồi ở trong phòng làm việc, lật xem hợp đồng thoả thuận hợp tác với công ty D. Xem một hồi, đặt bản hợp đồng xuống, thoáng nhìn bức ảnh trên bàn làm việc. Trong hình hắn cùng với Tống Vũ Huy đứng trước một khách sạn gia đình nào đó ở Thành cổ Lệ Giang, tay hắn ôm lấy bờ vai Tống Vũ Huy, đầu hơi hướng về phía cậu một chút, dưới ánh mặt trời, hai người đều mang theo nụ cười tươi sáng.

Lâm Hạo Hi cầm lấy khung ảnh, cách tấm kính pha lê sờ sờ bức ảnh Tống Vũ Huy, đột nhiên nghĩ đến gì đấy, hắn giơ cổ tay phải lên nhìn đồng hồ, giờ Bắc Kinh là 3h chiều, 3h chiều, vậy cậu ở bên kia trời vẫn còn chưa sáng. Có 2 lần trước không tính đến thời gian, một lần đang giữa khuya lúc cậu đang ngủ lại gọi điện qua, lần nữa gọi điện tới lúc cậu đang trong lớp học, mà hiện tại hắn cơ bản có thể biết được thời gian ở bên kia nước Mỹ, chỉ cần nhìn thấy giờ Bắc kinh, lập tức liền có thể biết được thời gian của Tống Vũ Huy là bao nhiêu giờ, cả thời khoá biểu của cậu hắn cũng đã ghi nhớ ở trong đầu, cậu học thứ mấy, tiết mấy, mấy giờ, học môn nào hắn đều vô cùng rõ ràng.

Bên ngoài phòng làm việc có người gõ cửa, Lâm Hạo Hi đặt khung ảnh trả về chỗ cũ, quay về phía cửa hô một câu vào đi.

Lưu Uyển Oánh mặc một thân bộ đồng phục công sở màu trắng tao nhã bưng một tách cà phê đi vào. Lưu Dương cùng Lâm Thành Đức có ý định tác hợp cho hai con kết hôn, trở thành thông gia với nhau, thế nên sau khi đưa Tống Vũ Huy ra nước ngoài thì đem Lưu Uyển Oánh sắp xếp làm thư ký riêng ở bên cạnh Lâm Hạo Hi.

“Lâm tổng, mời uống tách cà phê vừa pha hãy còn nóng.” Lưu Uyển Oánh nói.

Lâm Hạo Hi nhận lấy tách cà phê “Cảm ơn.”

Khoảng thời gian này, Trần Hải Linh lấy cớ nghiên cứu pha chế cà phê để thường xuyên mời Lưu Uyển Oánh ước đến nhà. Vừa nãy Trần Hải Linh cũng gọi điện thoại tới, bảo hắn sau khi tan việc thì đưa Lưu Uyển Oánh về nhà cùng ăn cơm tối, nhưng Lâm Hạo Hi nói muốn cùng với cô ra ngoài dùng bữa, Trần Hải Linh mới thấy thế liền coi như thôi.

Lâm Hạo Hi nhấp một ngụm cà phê “Đúng rồi, tối nay cô có bận gì không?”

Lưu Uyển Oánh trong lòng vô cùng vui sướng, ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản “Lâm tổng nếu không cần tôi phải tăng ca thì tôi không bận gì cả.”

Lâm Hạo Hi khẽ cười “Ngày hôm nay không cần tăng ca, tôi mời cô chúng ta cùng ra ngoài dùng cơm, tôi có một người bạn muốn giới thiệu cho cô làm quen.”

Lưu Uyển Oánh mím môi gật đầu “Được.”

Sở dĩ hắn mời Lưu Uyển Oánh ra ngoài dùng cơm hoàn toàn là vì Lý Nghị, hai ngày trước tên đấy nhìn thấy một mỹ nữ đi lên xe Lâm Hạo Hi, trong lòng nổi lên sự hiếu kỳ liền đi hỏi sự tình ra sao, sau đó mới biết cô gái xinh đẹp kia là người nhà Lâm Hạo Hi người trong nhà giới thiệu gán ghép cho hắn.

Thế nên, Lý Nghị liền tặc lưỡi nói “Mày đã có Tiểu Huy Huy rồi, những người khác không lọt nổi vào mắt xanh của mày, một cô bé xinh đẹp như thế đừng để lãng phí uổng lắm, hay giới thiệu cho tao đi, thế nào?”

Lâm Hạo Hi khóe miệng nhếch nhếch một hồi, “Làm sao giới thiệu?”

“Thì giúp tao tạo chút cơ hội quen biết với nàng là được rồi, còn những chuyện khác để tao tự xử.”

“Được, hai ngày nữa nếu có cơ hội tao sẽ giúp mày hẹn cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.