Diệt Nhân

Chương 227: - Chương 227ỨNG CỬ VIÊN CHO CHỨC HOÀNG HẬU CỦA TÂN ĐẾ (2)






Phơi xong xuôi quần áo rồi, Tống Vũ Huy lại nhẹ nhàng trèo lên giường nằm xuống, hiện tại mới tám giờ rưỡi tối, cậu vẫn còn chưa ngủ được. Có điều, khó khăn lắm mới được gặp người yêu, cậu còn muốn nhìn thật lâu cho thỏa, nhờ vào ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào mà cậu nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt người đang nằm say ngủ bên cạnh, mãi tận đến khi có cơn buồn ngủ kéo đến cậu mới thiếp đi.

Ngày hôm sau, khi Tống Vũ Huy mở mắt ra thì thấy Lâm Hạo Hi đang nhìn cậu, không biết hắn đã tỉnh lại từ lúc nào?

“Dậy rồi sao?”

Mở mắt ra là có thể nhìn thấy hắn, thật là hạnh phúc, Tống Vũ Huy đáp ừ một tiếng.

Lâm Hạo Hi cúi người xuống hôn lên trán cậu một cái “Nếu đã dậy rồi, vậy thì chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi.”

Thế là, mới sáng sớm ra đã làm, Tống Vũ Huy lần thứ 2 bị ăn sạch sẽ. Ngày hôm qua hắn còn mệt nên còn tính là ôn nhu lắm, nhưng sang hôm nay tinh thần đã sung mãn, người nào đó còn thêm một phần bá đạo vào.

Hai người chỉ có thời gian một ngày được ở cùng với nhau, sáng sớm, hai người ngồi ở trên ghế sopha nói chuyện, ăn cơm, tới chiều thì đưa Tống Vũ Huy tới trường học.

Buổi tối, Lâm Hạo Hi phải đón xe ra sân bay, nếu không thì sẽ không kịp cuộc họp ngày 4 tháng 5.

Tống Vũ Huy ở trong phòng khách tại sân bay nhìn bóng lưng Lâm Hạo Hi, trong đôi mắt hiện lên tia đau thương vô cùng, tưởng như bất kỳ lúc nào nước mắt cũng sẽ chảy xuống. Lâm Hạo Hi ở nơi cửa khẩu quay đầu lại, mỉm cười với cậu, Tống Vũ Huy cũng nở một nụ cười, vẫy tay với hắn.

Thời gian cứ thế từng ngày từng ngày trôi qua, sau những ngày nắng vàng rực rỡ của mùa hè là đến mùa thu lá rơi đầy mặt đất, rồi đến mùa đông hoa Tử Kinh nở rực rỡ nhất.

Lý Nghị cùng Lưu Uyển Oánh đã xác nhận quan hệ người yêu, thỉnh thoảng ở trước mặt Lâm Hạo Hi tú ân ái một hồi, cũng may là năng lực chống đỡ của Lâm Hạo Hi rất mạnh, đối với mấy trò tú ân ái của Lý Nghị không có nửa điểm ý kiến.

Lưu Uyển Oánh rất thích tìm hiểu văn hóa truyền thống của Trung Quốc nên mỗi kỳ nghỉ đến, anh lại mang cô đi khắp nơi danh lam thắng cảnh, di tích cổ trong nước để tham quan.

Bất tri bất giác Tống Vũ Huy đã ra nước ngoài được một năm, Lâm Hạo Hi vẫn lâu lâu được nghỉ lại ngồi trên máy bay suốt 18 tiếng đồng hồ để đi gặp người yêu, có lúc chỉ là ngày nghỉ cuối tuần còn lại phải nghỉ ngơi ở trên máy bay suốt 36 tiếng, thời gian chung đụng chỉ có duy nhất một ngày. Vào dịp lễ Quốc Khánh được chỉ dài hạn 7 ngày, liền có thể ở cùng với cậu được 4,5 ngày, nhưng chung quy vẫn là quá ngắn ngủi.

Tống Vũ Huy ra nước ngoài một năm, mẹ của cậu đã làm xong được hộ chiếu, có thể lấy danh nghĩa đi du lịch đến thăm cậu, nhưng còn gia gia nãi nãi ở trong núi, ngay cả gọi điện thoại cho cháu trai cũng không được.

Thời điểm cuối năm, Lâm Hạo Hi mang một cái laptop với vô tuyến thu wifi đi một chuyến tới Lâm thôn ở tỉnh H. Nơi mà 5 năm về trước, hắn đã cùng Tống Vũ Huy gặp nhau.

Gia gia nãi nãi vẫn ở trong ngôi nhà cũ kỹ đó, gian phòng của Tống Vũ Huy vẫn không có gì thay đổi. Qua 5 năm rồi mà dường như mọi thứ đều bất biến. Nước suối dưới chân núi vẫn trong vắt, khắp núi đồi cây cối vẫn xanh ngắt phủ kín, còn có những ngôi nhà cũ mấy thập niên vẫn hệt như lần đầu trông thấy.

Lâm Hạo Hi đến, gia gia nãi nãi vô cùng nhiệt tình thiết đãi hắn, đối xử với hắn giống như con cháu của chính mình. Nhiều năm như vậy, hai vị lão nhân gia bọn họ trong lòng vẫn rất cảm kích Lâm Hạo Hi, xem hắn như là đại ân nhân của gia đình.

Lâm Hạo Hi mở máy tính ra, kết nối wifi để gia gia nãi nãi nói chuyện video với Tống Vũ Huy. Hai vị lão nhân gia ngồi ở trên ghế gỗ, ở trên màn hình nhìn thấy cháu trai đã một năm trời không gặp, trong lòng vô cùng sung sướng, bà nội vừa lau nước mắt vừa hỏi cậu sống có tốt không, đồ ăn có quen không, có bị người nào bắt nạt không…

Tống Vũ Huy ở đầu màn hình bên kia hai mắt cũng đỏ hoe trả lời, nói cậu sống rất tốt, ăn cũng rất tốt, những người ở bên này đều rất thân thiện….

Lâm Hạo Hi định ở lại nhà gia gia nãi nãi ngủ một đêm, vào lúc chiều tối, đại bá tới nhà mời hắn qua nhà ăn bữa cơm tối, cả gia gia nãi nãi cùng được mời sang đó.

Trong bữa cơm tối trên bàn cơm, đại bá rất nhiệt tình rót rượu cho Lâm Hạo Hi, đại bá nương cũng rất nhiệt tình gắp thức ăn cho hắn. Bọn họ nhiệt tình như vậy, Lâm Hạo Hi nghĩ đến có lẽ bọn họ đang có chuyện gì muốn nhờ vả hắn.

Quả nhiên, bữa cơm ăn được một nửa, đại bá nương đã lên tiếng trước “Vũ Cường đứa nhỏ kia đã lập gia đình mà vẫn chưa có nhà của chính mình để ở. Mấy năm qua nó ở bên ngoài làm công, cũng tích được ít tiền nên định mua một miếng đất ở trên thị trấn để cất cái nhà, tôi với ba nó mấy năm qua ở nhà làm ruộng, không có tiền cho nó, tôi nghĩ, đi vay mượn khắp nơi của người khác chẳng bằng thương lượng với cậu đây.”

Lâm Hạo Hi không cảm thấy bất ngờ, bình thản hỏi “Còn thiếu bao nhiêu?”

“Thiếu chừng 7, 8 vạn.”

Lâm Hạo Hi nâng ly rượu trên bàn lên nhấp một miếng “Làm tròn, tôi cho cậu ta 10 vạn.”

Nghe được Lâm Hạo Hi đồng ý cho mượn 10 vạn, đại bá nương cười đến vô cùng vui vẻ “Ai nha, thật sự là cảm ơn cậu quá, Hạo Hi, cậu đúng là đại ân nhân của Tống gia chúng tôi a.”

Lâm Hạo Hi cười nhạt cho qua, số tiền kia cũng không phải cho không, căn nhà của gia gia nãi nãi đã quá cũ nát rồi, không thể chịu được nổi mưa to gió lớn, Lâm Hạo Hi muốn mua một căn nhà trên trấn để họ dời đến ở, thế nhưng bọn họ trước sau sống chết cũng không chịu, cả đời họ đã sinh sống ở trong ngọn núi lớn này rồi, đã sớm đối với nơi này sinh nhiều tình cảm, hơn nữa người già coi trọng lá rụng về cội, ở cái tuổi này đối với bọn họ mà nói, dù sao đi nữa cũng sẽ không rời khỏi đây.

Thế nên Lâm Hạo Hi âm thầm nói điều kiện với đại bá và đại bá nương, hắn sẽ cho Tống Vũ Cương 10 vạn để hắn ta mua nhà trên trấn, không cần phải trả lại, thế nhưng ngôi nhà trong núi này của đại bá phải sắp xếp ra một gian phòng để hai vị lão nhân gia chuyển tới ở, hai người bọn họ tuổi càng lúc càng lớn, những việc đốn củi gánh nước không thể làm mãi được, cả việc ăn ở sinh hoạt cũng cần phải có người phụ giúp.

Đại bá gật đầu nói “Hai người già bọn họ hiện giờ chỉ có một mình tôi là con, cho dù cậu không nói thì chúng tôi cũng có ý định này.”

Ngày hôm sau Lâm Hạo Hi trở lại thành phố G, chuyển cho đại bá 10 vạn đồng. Đối với Tống gia, Lâm Hạo Hi cũng coi như là đã tận tâm tận lực rồi.

Về sau, Lâm Hạo Hi cứ cách nửa năm lại đến Lâm thôn một lần, mang theo laptop với vô tuyến wifi để hai vị lão nhân gia trò chuyện qua video với Tống Vũ Huy.

Lâm Hạo Hi mỗi lần đến thăm gia gia nãi nãi đều phải nhận một ít khoai lang, khoai môn, đậu phộng, măng khô đem đi. Khi hắn đến Mỹ thăm Tống Vũ Huy sẽ mang theo đem đến cho cậu.

Lâm Hạo Hi liền như vậy cách một tháng, hai tháng hoặc là ba tháng sẽ ngồi trên máy bay 18 tiếng để đến Mỹ, cứ như thế mà thời gian thấm thoát đã 3 năm trôi qua.

Mùa xuân năm 2013.

Lâm gia một nhà ba người đang yên lặng ăn cơm tối. Lâm Hạo Hi cầm khăn giấy trước mặt lau lau tay, nhìn về phía Lâm Thành Đức lên tiếng “Ba”

Lâm Thành Đức cắt miếng bò bít tết, nhấc mí mắt liếc nhìn hắn “Cái gì?”

“Tiểu Huy đã hoàn thành xong học phần, cũng đã lấy được bằng, con muốn sớm đón em ấy trở về.”

Lâm Thành Đức đem miếng bò bít tết đã cắt gọn bỏ vào miệng nhai, nghiền ngẫm, lại tiếp tục cắt bò bít tết, không nói một lời nào. Trần Hải Linh nhìn thấy tình hình này, sợ hai cha con lại cãi cọ bất hòa, vội vàng nói lảng sang chuyện khác “Đúng rồi, Hạo Hi, hôn lễ của Lý Nghị với Uyển Oánh sẽ cử hành vào tháng 5, tới lúc đó con sẽ đến làm phù rể chứ?”

Lâm Hạo Hi liếc mắt nhìn Lâm Thành Đức đang trầm mặc, trả lời Trần Hải Linh “Cậu ta không nói với con.”

Trần Hải Linh cười cười “Quan hệ của hai đứa tốt như vậy, không phải con còn có thể là ai.”

Lâm Hạo Hi không nói lời nào, Trần Hải Linh tiếp tục nói “Lý Nghị với Uyển Oánh đều là những đứa trẻ ngoan, hai đứa chúng nó ở cùng với nhau, cũng coi như là trai tài gái sắc, hơn nữa tính tình cũng hợp nhau, về sau cùng chung sống với nhau nhất định là rất hòa hợp.”

“Ừm” Lâm Hạo Hi đáp một tiếng.

“Tới lúc thằng bé đám cưới, mẹ với cha con sẽ tặng cho nó một phần lễ, con cũng tặng riêng cho nó một phần, xem như biểu hiện thành ý chúc mừng của chúng ta.”

“Ừm”

Lâm Hạo Hi ăn xong miếng bò bít tết cuối cùng, lau miệng nói “Con ăn no rồi, mọi người từ từ dùng tiếp.”

Lâm Hạo Hi đứng dậy trở về thư phòng xử lý văn kiện, mấy năm qua công ty Đức Thịnh dưới sự điều hành của hắn đã không ngừng phát triển mạnh mẽ, giá cổ phiếu tăng cao một đường thẳng. Nửa năm trước công ty đã thành công thu mua được công ty đối thủ Q, còn ở thành phố S thành lập chi nhánh công ty con. Cái tên Lâm Hạo Hi ở trong giới kinh doanh trở nên có danh tiếng, được không ít các nhà kinh doanh tán thưởng, những năm gần đây có không ít các tờ báo tạp chí doanh nghiệp tài chính đăng tải tin tức về hắn.

Nhưng điều tiếc nuối duy nhất là, hắn đã từ bỏ việc sáng tác, tác giả thần tượng thanh xuân một thời giờ đã trở thành tinh anh trong giới kinh doanh.

Trần Hải Linh bưng một tách cà phê vừa mới pha chế xong gõ cửa thư phòng, người bên trong gọi vào, bà mới đẩy cửa đi vào.

Lâm Hạo Hi ngẩng đầu lên nhìn, Trần Hải Linh đặt tách cà phê ở bên cạnh bàn của hắn “Đừng làm việc nhiều quá, nhớ chú ý nghỉ ngơi.”

“Ừm, con biết.”

Trần Hải Linh đứng bên cạnh hắn “Đã ba năm rồi, con đối với cậu ta… vẫn là…”

Lâm Hạo Hi dừng lại động tác trên tay, hắn biết Trần Hải Linh đang muốn nói đến chuyện gì “Mẹ, nếu như dễ dàng phai nhạt như thế, lúc trước con sẽ tuyệt đối không kiên quyết đến như vậy.”

“Ai, mẹ… thực sự là hết cách với con rồi.” Trần Hải Linh thở dài một hơi “Ba con lúc nãy vừa nói với mẹ, nếu con muốn đón thằng bé về thì cứ đi đón đi.”

Hai mắt Lâm Hạo Hi mở to, ánh mắt tỏa sáng “Là chính miệng ba nói?”

“Ừm” Trần Hải Linh gật gật đầu “Mấy năm qua chuyện con hay bay sang Mỹ cha con cũng biết đấy, chỉ là ông ấy không nói ra thôi, con kiên trì đến như vậy, mẹ thấy ông ấy cũng đã nhìn ra rồi.”

Có thể đem Tống Vũ Huy trở về sớm hơn một năm, Lâm Hạo Hi cảm thấy vui mừng khôn xiết “Vậy mấy ngày nữa con sẽ đón em ấy về.”

Trần Hải Linh nhìn bộ dạng con trai sung sướng như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm “Đúng rồi, mẹ còn có chuyện muốn nói với con.”

“Chuyện gì?”

“Nếu như về sau con ở cùng với Tiểu Huy, vậy chuyện con cái…”

“Chuyện này mẹ đừng lo lắng, xã hội bây giờ hiện đại, quan niệm nuôi con dưỡng già cũng nên sửa lại.”

“Không phải, ý mẹ là, nếu như hai đứa nuôi con nuôi, gia đình cũng sẽ mất đi một phần vui vẻ.” Trần Hải Linh nói “Ở nước ngoài có phương pháp thụ tinh nhân tạo, mẹ lên mạng tra cứu rồi, hiệu quả cũng không tệ, rất có tính khả thi.”

Lâm Hạo Hi không mấy tha thiết gì đến chuyện con cái lắm, nhưng cha mẹ hắn cứ nhất định hy vọng hắn có một đứa con như thế, Trần Hải Linh và Lâm Thành Đức đều đã chịu lùi một bước, hắn cũng có thể lùi một bước. “Mẹ, chuyện có con để sau hãy nói, gần đây công ty mới thu mua được công ty Q, con còn có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.”

“Được được được, để sau một thời gian ngắn thì để sau một thời gian ngắn, bây giờ cũng không vội chuyện này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.