Diệp Thanh Hồng

Chương 5-3




Tin tức Tiêu Duệ đính hôn với Lý Đằng Không yên lặng truyền bá trong thành Trường An. Không cần ai cố ý phát tán, loại chuyện này vốn đã cực kỳ thu hút ánh mắt của mọi người. Một người là môn sinh thiên một bước lên mây tử tiền đồ vô lượng, một người là con gái của Lý tướng đương triều quyền cao chức trọng, hai người sắp kết làm vợ chồng, trong thời gian ngắn trở thành đề tài nóng nhất trong thành Trường An.

Năm trước mới cưới hai nàng xinh đẹp như hoa, một người trong đó còn là công chúa đương triều, năm nay lại đem thiên kim tướng phủ nhét vào lòng. Bậc diễm phúc siêu cấp này của Tiêu Duệ làm cho thế nhân không dám tưởng tượng, trong lúc nhất thời dẫn tới rất nhiều tiếng than sợ hãi.

An Khánh Tự biết mình đã vĩnh viễn không có cơ hội, mỗi ngày uống đến say như chết, bất tỉnh nhân sự.

An Lộc Sơn trời sinh tính đa nghi giả dối, chưa bao giờ ở lại một chỗ lâu dài. Trong thành Trường An hắn có bao nhiêu trạch viện, mà ngay cả An Khánh Tự cũng không biết, An Lộc Sơn hôm nay sẽ ngủ lại nơi nào. Nhưng An Lộc Sơn hôm nay mặt mũi âm trầm bước vào trạch viện An Khánh Tự đang ở, thấy An Khánh Tự còn đang say không dậy nổi, không khỏi đùng đùng giận dữ mà xông vào nhà, xốc An Khánh Tự nóng hầm hập lên khỏi ổ chăn hôi hám, hung hăng cho hắn một bạt tai.

- Phụ thân…

An Khánh Tự che hai gò má, cúi đầu nói.

- Thứ không tiền đồ! Không phải là một nữ nhân sao? Có cái gì ghê gớm, biến thánh cái dạng này, thực làm lão tử mất mặt. Có thể thông gia với Lý Lâm Phủ, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Lý Đằng Không này chính là hợp ý Tiêu Duệ, cha ngươi cũng không có cách nào, không ngờ Lý Đằng Không kia chịu bỏ mạng chắn đao cho Tiêu Duệ… Ngươi chết tâm tư này đi.

An Lộc Sơn gầm nhẹ nói:

- Bằng vào của cải và địa vị hiện tại của An gia chúng ta, dạng nữ nhân nào mà ngươi không tìm được…

An Khánh Tự cười thảm đạm, cúi đầu xuống.

- Lão tử tới hỏi ngươi, có phải ngươi phái ra hai tên thích khách tới hành thích Tiêu Duệ hay không?

An Lộc Sơn âm trầm nói:

- Nói thật cho ta!

- Không, con như thế nào lại…

An Khánh Tự ngẩn ra, trả lời:

- Con không có.

- Thật không có?

- Thật không có mà. Như thế nào con lại đi gây chuyện với Tiêu Duệ kia…

An Khánh Tự yếu ớt thở dài:

- Con làm sao dám?

An Lộc Sơn thở phào một cái, như trút được gáng nặng nói:

- Không có là tốt rồi, không có là rồi.

An Lộc Sơn thả lòng mà rời đi.

Mà An Khánh Tự lại tê liệt ngã xuống giường cuồng loạn khóc thảm thiết, khóc thật thê thảm. Giờ phút này, An Khánh Tự cảm thấy mình thực sự là một kẻ đáng thương. Nữ nhân mình thích ngay trước mắt mình, nhưng ngay cả dũng khí biểu đạt hắn cũng không có, càng đừng nói đến tranh đoạt với Tiêu Duệ.

- Ám sát Tiêu Duệ? Ta có can đảm vậy sao? Nếu thật là ta, phụ thân sợ là vì tiền đồ của mình sẽ vì việc nghĩa không quản tình thân đưa ta tới quan nha đi! Ha ha ha ha! Ô ô ô!

An Khánh Tự vừa khóc vừa cười ở trên giường, lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, mới chậm rãi mặc quần áo, lảo đảo ra khỏi phòng ngủ.

Màn đêm buông xuống, trời sao trăng tối, mấy trăm kỹ quán phường Bình Khang trong thành Trường An đều treo cao đèn đỏ. Dưới ánh đèn lờ mờ ám muội, đám tửu khách say ngà ngà mông lung lui tới. Một đám kỹ nữ trang điểm xinh đẹp đứng dựa cửa, bộ ngực sữa nửa lộ, sự phóng đãng lộ rõ trong lúc giơ tay nhấc chân, đôi mắt phát ra ánh mắt câu người khắp chốn.

Nương theo tiếng cười duyên khanh khách hoặc là tiếng động kiều diễm thu hút tâm hồn con người, một đám tửu khách bị kỹ nữ nắm tay áo kéo vào kỹ quán. Mà lầu hồng san sát trên kỹ quán, tiếng đàn sáo mơ hồ lả lướt, phiêu đãng truyền ra xa trong bầu trời đêm lạnh lẽo rét buốt này.

Trong đám khách làng chơi ở đây, có người bình thường ngượng ngùng trong túi, bọn họ chỉ có thể vội vàng hoan hảo một lần vói những kỹ nữ lớn tuổi nhan sắc đã phai, sau đó đau lòng bỏ xuống mấy chục văn tiền, lưu luyến đi ra cửa. Nếu muốn ngủ lại trong kỹ quán, nếu muốn những cô nàng tuyệt vời đa tài đa nghệ giỏi ca múa này làm bạn cả một đêm đẹp, không có mấy quán tiền là làm không được.

Hoa Xuân Các là một kỹ quán lớn trong Bình Khang, người lui tới đại khái đều là nhân sĩ có tiền trong thành Trường An. Trong một gian khuê phòng lầu hai Hoa Khuê các, ca cơ đứng đầu bảng Hoa Xuân Các là Trầm Yến Yến trên mặt kiều mỵ xuân ý chuyển động vô tận, nàng mặc một cái áo nhỏ màu hồng phấn, quyến rũ cười rúc vào lòng một công tử hoa phục cao quý, cố tình ưỡn bộ ngực đầy đặn ngạo nghễ đẫy đà vuốt ve trong ngực thanh niên có chút cứng ngắc.

Công tử cao quý này hình thức cực kỳ tuấn mỹ, ra tay lại cực kỳ hào phóng, sáng sớm tới đây lấy ra 50 quán bao nàng. Bằng vào kinh nghiệm mấy năm lăn lộn trong bụi rậm trăng hoa, cảm giác nhạy bén nói cho Trầm Yến Yến, đây là một quý nhân có lai lịch lớn. có lẽ đây cũng là cơ hội của nàng, Nếu có thể khiến cho công tử này vui vẻ, không chừng chính mình có thể giống rất nhiều tỷ muội gả vào nhà giàu có như vậy, cho dù làm thị thiếp cũng hơn ở kỹ quán này mỗi ngày bị nam nhân chơi đùa.

Trầm Yến Yến buông lòng dùng hết mọi thủ đoạn phóng đãng, nhưng cậu ấm kia giống như không biết nói thế nào. Trầm Yến Yến rõ ràng cảm giác hắn đã bị thiêu dốt dục hỏa, nhưng hắn vẫn chịu đựng không động một ngón tay.

Hay là, là ghét bỏ mình dơ bẩn? Trầm Yến Yến buồn bã nghĩ, nhưng nghĩ lại, nếu ghét bỏ, hắn còn tới kỹ quán làm gì?

Ngón tay nhỏ và dài của Trầm Yên Yến vẽ các vòng tròn trên lồng ngực nam nhân trước mắt này, quyến rũ nói:

- Có phải công tử là ghét bỏ thiếp? Tuy rằng thiếp hãm sâu phong trần, nhưng thân mình vẫn là…

Khuôn mặt Trầm Yến Yến đỏ lên không biết là thật sự thẹn thùng hay xuất phát từ giả tạo, nàng ngồi dậy buồn bã nói bên lỗ tai nam nhân này:

- Công tử muốn nô chứ, chàng là nam nhân thứ hai của nô… Nô hy vọng công tử là nam nhân cuối cùng của nô…

Thanh niên kia thật sự bị Trầm Yến Yến này khơi gợi lên lửa dục hừng hực, hắn hơi do dự, đôi tay kia liền phủ lên phong nhũ của Trầm Yến Yến, hung hăng xoa nắn vào cái, Trầm Yến Yến khanh khách cười quyền rũ:

- Công tử nhẹ chút, nô đau quá.

Trầm Yến Yến đột nhiên cảm thấy cảm giác đầy đủ và thũng trước trước ngực biến mất, mắt hạnh chứa lạc thú không khỏi khép hờ, đang muốn nồng nhiệt hôn công tử ca một cái, đã thấy sắc mặt thanh niên âm trầm xuống, một chút ác độc và âm lãnh đột nhiên phát ra. Trầm Yến Yến giật nảy cả người, ngậm chặt miệng, kinh hãi nhìn thanh niên bước về phía cửa.

- Như thế nào, nhận tội hay không?

Ngoài cánh cửa truyền tới một tiếng trả lời trầm trầm:

- Hồi bẩm công tử, không có, hắn chống cự không thừa nhận.

Thanh niên nhíu mày, hung hăng nện một quyền bên cạnh cửa:

- Hỏi lại hắn một lần…

An Khánh Tự trần truồng cuộn mình trên giường trong khuê phòng kỹ nữ Hoa Dung Dung ở Hoa Xuân Các, mặt không có chút máu, lấy tay che chỗ xấu hổ của mình, sợ hãi nhìn tráng hán hung ác trong phòng kia. Tráng hán ra hiệu bằng ánh mắt, không ngờ hai kỹ nữ nũng nịu cầm dao găm sắc lạnh lóng lánh trong tay, mỉm cười đi về phía hắn.

Thân thể An Khánh Tự run rẩy một hồi:

- Ngươi, các ngươi muốn làm gì?

Tráng hán cười trầm thấp:

- Anh Khánh Tự, lão tử hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, thích khách thoát đi kia ở nơi nào?

Sắc mặt An Khánh Tự trắng bệch run giọng trả lời:

- Đại gia à, tiểu nhân đã nói vài lần, ta thật sự không biết, ta thật sự không biết mà…

- Phế hắn đi.

Tráng hán căm tức An Khánh Tự, chán ghét bĩu môi, khoát tay áo. Hai kỹ nữ tay cầm dao găn kia đi tới càng gần, hàn quang dày đặc sáng ngời lóe lên trước mắt Anh Khánh Tự, An Khánh Tự kinh hồn tang đảm cuộn mình đứng dậy:

- Ta không biết, không biết… Ta không biết thích khách cái gì…

Vừa dứt lời, không ngờ hắn tự nhiên bị dọa hôn mê bất tỉnh.

Hai kỹ nữ cười hì hì, trả chủy thủ lại cho tráng hán. Tráng hán lạnh lùng cười, đẩy cửa ra ngoài, đã thấy thanh niên công tử hoa phục cao quý trước mặt che một tầng lụa mỏng yên lặng ở hành lang ngoài cửa, mắt ngắm sao trời trăng tối.

- Công tử, hắn vẫn không thừa nhận… Có phải thật sự do hắn làm hay không…

Tráng hán khom người nhỏ giọng nói.

- …

Hoa phục thanh niên im lặng nửa ngày, đột nhiên khoát tay áo:

- Cũng được, ngươi xem rồi xử lý đi, ta đi.

Hoa phục thanh niên chầm chập đi qua ngọn đèn tối mờ nơi hành lang, dọc theo thang lầu bước tới cửa lớn hướng ra ngoài Hoa Xuân Các, ngoài cửa, một chiếc xe ngựa xa hoa đang chờ. Trầm Yến Yến khoác áo choàng bông vải tựa trên lan can hành lang, trong tay nắm một tấm chi phiếu khoảng chừng mười quán, yếu ớt thở dài, mắt nhìn thanh niên kia lên xe ngựa rời đi.

Bình minh lặng lẽ tới. Trên ngã tư đường thông từ Bình Khang phường tới Tây thành, trong gió sớm rét lạnh, một nam tử trần trụi bên hông bọc trong một kiện áo choàng nữ tử, tóc tai bù xù trong miệng thét chói tay cuống cuồng chạy qua như điên. Lái buôn cửa hiệu sáng sớm dậy cùng với những người bán hàng dong khắp hang cùng ngõ hẻm này, trợn mắt há mồm mà nhìn hết thảy, chợt phản ứng lại.

Mọi người đánh trống reo hò, buông tha công việc, đều chạy theo sau nam tử trần truồng này, cùng nhau chạy tới một tòa phủ đệ phía thành nam. Sáng sớm người đi ven đường ngày càng nhiều, mà người đi theo phía sau nam tử trần truồng xem náo nhiệt cũng ngày một nhiều.

Trong lòng An Khánh Tự tràn ngập sợ hãi, hắn cảm thấy xấu hổ vì trần truồng chạy trên phố. Hắn vừa mới tỉnh táo lại, liền thấy tráng hán hung tợn kia nắm trong tay dao găm sắc bén hung ác đâm thẳng về phía tiểu đệ nối dõi tông đường của mình, trong hoảng sợ không khỏi hung hăng lấy toàn lực đẩy tráng hán ra, thuận tay nhặt áo choàng của Hoa Dung Dung che lại bên hông, cuống cuồng chạy trốn ra Hoa Xuân các, một đường chạy về phủ đệ của mình, hồn nhiên không phát giác phía sau truyền đến tiếng cười âm hiểm của tráng hán kia.

Dân phong người Đường tuy rằng mở, nhưng trong ngày lạnh giá này, chuyện một người trần truồng bên đường, thật đúng là không ai gặp qua. Loại tin tức kinh thế hãi tục này nhanh chóng truyền bá trong thành Trường An, chuyện tình hơn xa so với tin tức Tiêu Duệ đính hôn với Lý Đằng Không càng làm cho dân chúng Trường An cảm thấy hứng thú. Mặt trời đỏ lên cao, đám người vây xem ngoài phủ đệ An Khánh Tự ngày càng nhiều, tiếng người ồn ào.

Đột nhiên, một đội binh lính Hồ hung ác cao lớn phóng ngựa trên đường tới đây, lớn tiếng quát xua đuổi đám người xây xem, đám người xem náo nhiệt lúc này mới lưu luyến mà thảo luận rời đi.

Mặt An Lộc Sơn trầm như nước một cước đá văng cửa phòng An Khánh Tự, thấy sắc mặt hắn tái nhợt ngồi sững sờ trong phòng, trong cơn giận dữ, không khỏi tiến tới cho hắn một cái bạt tai, dậm chân rít gào:

- Thứ không biết xấu hổ, thể diện lão tử cũng bị ngươi làm mất hết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.