Diệp Thanh Hồng

Chương 4-3




Roi ngựa trong tay Lý Đằng Không dừng lại trong gió lạnh thê lương, khuôn mặt đẹp của nàng đỏ lên, tràn ngập một tầng cuồng nhiệt như có như không, đã thấy Tiêu Duệ than nhẹ một tiếng, ánh mắt trong suốt đặt trên người nàng.

Gió lạnh như đao, quất vào mặt lạnh tới xương. Dưới ánh mắt soi mói trong suốt của Tiêu Duệ, thần sắc Lý Đằng Không biến ảo một trận, đột nhiên che mặt nức nở chạy đi, roi ngựa tinh xảo kia, tùy ý vút xuống.

An Khánh Tự một bên cho dù là kẻ ngu, cũng có thể thấy được, tình cảm của thiếu nữ Lý Đằng Không đối với Tiêu Duệ kia cực kỳ phức tạp và gút mắc không nói rõ được. Mà lúc này, bỗng nhiên hắn cảm giác được đầu đuôi rõ ràng lạnh lẽo: Lục tiểu thư Lý gia, không ngờ, không ngờ thích Tiêu Duệ này?

Hắn cảm thấy một trận tuyệt vọng. So sánh với Tiêu Duệ, hắn như nào còn một tia hy vọng?

Nhưng nghĩ lại, trong lòng lại hiện lên một tia hy vọng: Tiêu Duệ này đã có hai vị thê thất, chẳng lẽ Lý Đằng Không này đường đường tiểu thư tướng phủ còn có thể làm thiếp người ta sao? Nhưng ý nghĩ này chợt lại trở nên lo sợ không yên: cả công chúa đương triều đều có thể đồng ý vì Tiêu Duệ mà chung một chồng với người khác. Lý Đằng Không này…

An Khánh Tự lùi lại trong góc đường khuất gió, khi thì tức giận và tuyệt vọng, lúc thì lòng đố kỵ thiêu đốt hừng hực.

Tiêu Duệ và Ca Thư Hàn cơm nước no nê ra khỏi cửa tửu quán, đang muốn từ biệt lẫn nhau, đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn một thanh niên văn nhược sắc mặt tái nhợt đứng ở góc đường nhìn mình, không khỏi kỳ quái liếc hắn một cái. Ca Thư Hàn thản nhiên cười, vỗ nhẹ bờ vai của hắn:

- Tử Trường. Đó chính là An Khánh Tự con trai thứ hai của An Lộc Sơn, hắn tới đây kinh doanh.

Lạc Dương.

Lệnh Hồ Xung Vũ mang theo Các Cách Mã một đường chạy như bay về Lạc Dương, rốt cuộc thần sắc kích động mà đứng ở cửa tiểu viện u tĩnh. Sau khi trầm mặc thật lâu, hắn nghiên đầu dịu dàng nói với Các Cách Mã nhu thuận dựa sát vào bên cạnh hắn:

- Các Cách Mã, một hồi thấy mẹ ta, nàng nhớ rõ phải thi lễ…

Các Cách Mã là người Nam Chiếu, không có thói quen với lễ tiết Trung Nguyên, cuối cùng cho rằng cấp bậc lễ nhiều có vẻ rất dối trá. Nhưng nếu như đã gả cho người Đường, Các Cách Mã lại không thể không tập một chút lễ nghi cơ bản của người Đường. Thấy Lệnh Hồ Xung Vũ nhắc nhở, nàng không khỏi cười cười:

- Ta biết rồi.

Lệnh Hồ Xung Vũ kéo tay Các Cách Mã, hai người cùng nhau tiến vào tiểu viện của Lệnh Hồ gia. Trong viện vẫn u tĩnh mà sạch sẽ thu thập gọn gàng ngăn nắp, nhưng lúc này đang có một thị nữ mỹ mạo đứng phơi quần áo chăn đệm trong viện.

Thị nữ ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:

- Các ngươi tìm ai?

Lệnh Hồ Xung Vũ vừa muốn nói gì, đột nhiên nghe trong phòng truyền đến tiếng hô quen thuộc:

- Tiểu Liên, là ai đến?

Lệnh Hồ Xung Vũ rốt cuộc không khống chế được lệ nóng trong mắt. Hắn đột nhiên vọt tới, đứng ở cửa cao giọng nghẹn ngào hô:

- Mẫu thân, là Vũ nhi trở về.

Trong phòng vang lên một hồi hỗn độn, Lệnh Hồ phu nhân vội vã đi ra, vừa thấy quả nhiên là đứa con ra ngoài đã lâu của mình, không khỏi nước mắt cũng tràn ra ôm nhau mà khóc, thật lâu sau mới có thể rời ra. Hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, chia lìa lâu giống như hiện giờ vẫn là lần đầu.

Các Cách Mã hơi đỏ mặt, khom người khẽ chào:

- Các Cách Mã gặp qua mẹ chồng đại nhân.

Trước mắt Lệnh Hồ phu nhân sáng ngời, vội vàng đẩy Lệnh Hồ Xung Vũ ra, tiến tới nâng Các Cách Mã dậy, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, mỉm cười nói:

- Ngài chính là Các Cách Mã công chúa đi, lão thân không dám nhận lễ lớn của công chúa như vậy.

Nhưng Các Cách Mã lại quật cường lui về phía sau một bước, cứng rắn hành lễ:

- Mẹ chồng đại nhân, Các Cách Mã đã gả cho Xung Vũ, chính là dâu của Lệnh Hồ gia.

Lệnh Hồ phu nhân khen ngợi liếc nàng, gật đầu:

- Con ngoan, con có lòng!

Trường An, Thái Bình tự.

Trước tết Nguyên Tiêu hàng năm ở Trường An, Thái Bình tự ngoài thành Trường An đều cử hành một lần hội chùa long trọng. Ở Trường An lúc đó, phật giáo tuy rằng không được triều đình tôn sùng và duy trì như đạo giáo, nhưng chùa miếu xung quanh Trường An cũng không ít. Dù sao, Đại Đường thịnh thế là thời kỳ trăm sông đổ về một biển dung nạp tất cả các tôn giáo từ bên ngoài tới. Thái Bình tự chính là một tòa chùa chiền lớn trong đó, nghe nói còn thờ phụng một tín vật tối cao của phật tổ, hương khói thật sự là hưng thịnh.

Sáng sớm, Tiêu Duệ bị Dương Ngọc Hoàn và Lý Nghi túm lấy từ trên giường, nói muốn hắn bồi các nàng cùng đi Thái Bình tự. Tiêu Duệ cũng hiểu được, Ngọc Hoàn và Lý Nghi cũng không phải là phật tử gì, chỉ có điều kết hôn lâu như vậy, hai nàng vẫn không có bầu, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng, thường thường chạy đến chùa miếu hoặc đạo quan am ni cô các nơi cầu con.

Tiêu Duệ cười khổ mặc áo bào, đi theo sau hai người vợ mỹ mạo như hoa ra cửa. Na Nhận mang theo mười mấy hán tử người Bặc mặc phục sức hộ vệ nhà quan viên người Đường, lưng đeo cung tiễn, tay cầm côn sắt, gắt gao theo sát phía sau xe.

Thái Bình tự xây dựa vào núi, cột trụ điêu khắc tranh tầng tầng lớp lớp, miếu chùa thấp thoáng sâu trong núi. Trước cửa núi cao cao, có một sân trống thật lớn. Bốn phía sân trống bị đại thụ che trời vây quanh, mà trên sân trống lúc này mọi người đang tấp nập, âm thanh rao hàng, tiếng nhạc cổ, âm thanh reo hò, tiếng binh khí va chạm, xen cùng một chỗ tạo thành tiếng động lớn cực kỳ ầm ĩ.

Ảo thuật gia làm xiếc múa võ, hàng món ăn bình dân, người bán hàng rong rao bán các loại hương phấn và hàng hóa nhỏ, chia ra các bãi hoặc trên những chiếc xe nhỏ, trước quán đều tụ tập một đám khách hành hương đến du lịch dâng hương hoặc là sĩ tử sĩ nữ.

Tiêu Duệ mang theo hai nàng còn có Tú Nhi, cùng vào cửa chùa cùng với một đám khách hành hương, tiêu 500 văn tiền mua mấy nén hương, mặc cho Ngọc Hoàn và Lý Nghi thành kính quỳ lạy. Mà bản thân hắn thì thản nhiên đánh giá các tượng phật to lớn xanh vàng rực rỡ trong đại điện.

Dâng hương xong, Tiêu Duệ ngại trong cửa chùa quá ầm ĩ, liền kéo Ngọc Hoàn và Lý Nghi đang cúng bái trong các miếu thờ trùng trùng điệp điệp ra ngoài. Ngọc Hoàn cau mày, khóe miệng mím môi gắt gáo, hiển nhiên là bất mãn Tiêu Duệ không đủ thành kính. Chẳng qua Lý Nghi cảm thấy được, có lòng đến cũng không cần quá câu chấp.

Tiêu Duệ một tay kéo Ngọc Hoàn, một tay kéo Lý Nghi, Tú Nhi đi theo phía sau, ra bên ngoài cửa chùa, tùy ý nhìn một chút hội chùa trên sân trống này, có chút mất hứng, chuẩn bị rời đi.

Một bên sân trống gần quan đạo rời núi, có một quán nhỏ bán bánh dầu rán. Trước mắt Ngọc Hoàn sáng ngời, buông tay Tiêu Duệ ra mang theo Tú Nhi chạy vội tới:

- Tiêu lang, là bánh dầu, chúng ta lại ăn một chút đi!

Mà Lý Nghi lại phát hiện một thân ảnh long lanh mỹ lệ đang đứng phía sau nàng, Lý Nghi ngẩn ra, quay lại cười nói:

- Đằng Không muội muội, như nào muội cũng tới.

- Gặp qua Nghi nhi tỷ tỷ.

Lý Đằng Không thản nhiên cười, lách qua Tiêu Duệ bên người, tiến tới kéo tay Lý Nghi:

- Muội tới đi chơi hội chùa, mới rồi nhìn thấy được mọi người ---- Ngọc Hoàn tỷ tỷ.

Ngọc Hoàn cười gì gì, đưa một bánh dầu dùng giấy bao:

- Ồ, là Đằng Không muội tử, trùng hợp như thế a! Nghi nhi tỷ tỷ chúng ta ngồi lại cùng ăn một chút đi.

Tiêu Duệ xấu hổ cười, cũng ngồi xuống bên người ba cô gái. Na Nhận mang theo mười mấy người hộ vệ tản ra bốn phía quán nhỏ, mơ hồ hộ vệ mấy người.

Ngọc Hoàn và Lý Nghi thấy Lý Đằng Không vừa nói chuyện với các nàng, vừa dùng ánh mắt si mê mang theo chút xẩu hổ liếc về phía Tiêu Duệ, trong lòng cũng không khỏi thở dài. Chút tâm tư của Lý Đằng Không với Tiêu Duệ này, cũng không phải một hai ngày, trong lòng hai nàng cũng biết, khóe miệng Lý Nghi nở nụ cười:

- Đằng Không muội muội, nghe nói con trai An Lộc Sơn là An Khánh Tự tới nhà cầu thân muội phải không?

Lý Đằng Không biến sắc, đột nhiên oán hận trừng mắt liếc Tiêu Duệ:

- An Khánh Tự là cái thứ gì, đời này muội sẽ không lấy chồng, cũng sẽ không gả cho hắn.

Lý Nghi nhẹ nhàng cười:

- Đằng Không muội muội, muội thật sự không muốn lập gia đình sao?

Tiếng chuông trầm bổng vang vọng, đám người lập tức bắt đầu ngồi dậy, khách hành hương trước quán nhỏ đều đi vào trong cửa chùa Thái Bình tự chật chội, Lý Đằng Không cười:

- Hai vị tỷ tỷ, chủ trì Thái Bình tự Viên Không đại hòa thượng thuyết pháp bắt đầu đại hội rồi, hai người không đi nghe một chút sao? Nghe nói hiệp ngữ phật gia kia có thể mở mang trí tuệ người ta, kích thích thiện căn, miễn trừ hết thảy tội ác và nhân quả, có công đức lớn đó.

Dương Ngọc Hoàn có chút hưng phấn đứng dậy nhìn vào trong cửa chùa, có chút nóng lòng muốn thử. Nhưng nàng quay đầu lại thoáng nhìn qua Tiêu Duệ bộ dáng mất hứng, không khỏi u thán một tiếng:

- Hay là thôi đi, chúng ta ở nơi này nghỉ chân một chút, sau đó trở về phủ đi.

Lưng của ông lão bán bánh dầu dường như có chút còng, ông ta bưng một đĩa bánh dầu vàng rực rỡ đến, cười bồi:

- Công tử, phu nhân, tiểu lão nhi tặng một đĩa bánh dầu, đa tạ ân huệ của công tử và phu nhân.

Lý Nghi và Ngọc Hoàn cười nói tạ ơn. Lý Đằng Không lại nghe ông lão kia gọi “phu nhân”, sắc mặt đỏ lên, hơi có chút ngượng ngùng, quay đầu đi. Đột nhiên, lúc ngẩng đầu nàng phát hiện trong đôi mắt đục ngầu ông lão chợt trở nên âm trầm và phát ra sát khí. Lão rút một con dao găm lạnh băng chói mắt từ trong lòng ra, nhanh chóng đâm tới Tiêu Duệ đang cúi người nhấp nháp bánh dầu.

Dưới ánh mặt trời vào đông lành lạnh, lưỡi thanh chủy thủ kia phản xạ hàn quang chói mắt. Lý Đằng Không mắt thấy khuôn mặt hiền lành của lão hủ đột nhiên biến thành dữ tợn đáng sợ, không chút nghĩ ngợi, hét chói tai đứng dậy bổ nhào tới trước Tiêu Duệ theo bản năng.

- Tiêu lang!

- Tử Trường!

- Đại nhân!

Trong tiếng kinh hô của mọi người ở đây, thân thể nhỏ bé nhanh nhẹn của Lý Đằng Không đã đẩy Tiêu Duệ sang một bên, mà chủy thủ trong tay thích khách kia, cơ hồ cùng lúc mang theo hàn quan dày đặc đâm vào sau lưng nàng.

Lý Đằng Không kêu thảm một tiếng, thân mình run lên kịch liệt, máu phun trào đầy mặt thích khách. Thích khách đang muốn rút dao găm ra, một cây côn sắt mang theo tiếng gió vù vù và tiếng rống giận đã nện lên ót của hắn. Nháy mắt, óc vỡ toang, lúc này thích khách mất mạng ngã xuống đất.

Tiêu Duệ nâng thân thể Lý Đằng Không co giật run rẩy ngồi dậy, lo sợ ôm nàng vào trong lòng, run giọng hô:

- Na Nhận, nhanh, nhanh, người tới…

Hơn mười hộ vệ nhanh chóng tụ lại, gắt gao bảo vệ Tiêu Duệ và ba cô gái ở giữa. Mà đúng lúc này, một vũ tiễn lặng yên không tiếng động bắn ra từ trên cành cây đại thụ, vọt tới sau lưng Tiêu Duệ đang ngồi dưới đất người đầy máu và bụi bặm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.