Điệp Phi Hà Sứ

Chương 8: Cuộc hội ngộ 2




Lạt ma đời thứ 14 đã bị thủ tiêu, Lục Thiếu Hoa cũng đã báo cáo với thủ trường số 1, sự việc này được tính là báo cáo cho một giai đoạn, nhưng sự việc của Rebiya Kadeer, đã trôi qua ba ngày, cũng là báo cáo cho một giai đoạn, nhưng mà rất hiển nhiên, đời thứ 40 của Rebiya Kadeer là Lama lại chết thê thảm như vậy. Lama đời thứ 40 chết là hết, nhưng Rebiya Kadeer thì sao, trước tiên là phải đến Châu Phi điều tra xem kẻ nào đã ra tay, dùng khổ hình để tra hỏi, có thể nói là khổ cũng phải biết được kẻ xấu,

Được rồi, chỉ chịu khổ một chút mà tìm ra kẻ xấu, đối với nước Rebiya Kadeer thủ lĩnh tổ chức chia rẽ của sự phản quốc này mà nói không là gì cả, còn trong phạm vi chấp nhận của cô ta, nhưng mà, nhiều năm qua cô ta đã làm kinh doanh và tài sản đột nhiên không cánh mà bay hay sao.

Có thể tưởng tượng, cuộc sống hơn nữa đời còn lại của cha mẹ già, khổ cực gầy dựng nên một chút nền tảng, thông qua thủ đoạn để tiết kiệm tài sản, vốn định tạo cho cuộc sống về sau này tốt hơn một chút, nhưng chỉ trong một đêm, tất cả đều hóa thành bọt biển, anh nói có đáng thương không chứ.

Còn điều quan trọng hơn nữa là, không còn người thân, sẽ bị đưa đến quốc gia, bị thẩm tra là cái chắc, nhưng mà, sau khi thẩm tra xong thì sao, có thể sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài, dấu chân cô ta sẽ lưu lại trên khắp toàn cầu, điều đó là bị nguyền rủa.

Có thể khẳng định, cô ta sẽ bị ghi vào sử sách, chỉ có điều là tiếng tăm không được tốt, mà là bị bêu rếu, mang tội danh phản quốc.

Nhưng mà, người đáng thương cũng thật đáng trách, Lục Thiếu Hoa không biết đối với loại người như vậy có được thông cảm hay không, cho nên sau khi đưa Rebiya Kadeer về nước, Lục Thiếu Hoa không quan tâm nữa, toàn bộ giao cho nhà nước xử lý.

Thủ lĩnh tố chức chia rẽ của Tây Tạng và Tân Cương vừa bị giết vừa bị bắt, ảnh hưởng gây ra là rất lớn, đặc biệt là đối với thành viên hai tổ chức chia rẽ này mà nói, ý nghĩa thật là lớn, nếu dùng thời Chiến quốc để hình dung, thì tướng quân của bọn họ đã bị giết rồi, chỉ còn lại một đám quân binh nhỏ.

Một đám binh thì làm gì? Mất đi trụ cột tinh thần, thì không còn tinh thần mà chiến đấu nữa.

Một tổ chức không có tinh thần, cũng giống như một tổ chức phân tán, tiêu diệt toàn bộ là rất dễ dàng, cho nên, Lục Thiếu Hoa không muốn nổi dậy, chỉ là tăng nhanh tốc độ tiêu diệt của Trần Quốc Bang, không đến thời gian một tuần, Trần Quốc Bang đã hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt toàn bộ, trở lại Thâm Quyến, rồi lại từ Thâm Quyến bay qua Hồng Kông, thông báo kết quả cho Lục Thiếu Hoa.

Tất cả thành viên của tổ chức chia rẽ đã bị tiêu diệt không dám nói là hoàn toàn, nhưng con số 90% là có, Trấn Quốc Bang nói thẳng vào vấn đề, không muốn nói những lời vô nghĩa.

Những lời này nghe có vẻ hơi tự tin quá đáng, nhưng Lục Thiếu Hoa biết rõ thái độ của Trần Quốc Bang, Trần Quốc Bang dám nói như vậy thì đó là sự thật, không giống như là giả vờ bịa đặt.

- Người của chúng ta có tổn thất gì không?

Lục Thiếu Hoa không để ý đến kết quả, mà hỏi tình hình tinh thần của anh em binh đoàn đánh thuê Hổ Gầm.

Tiêu diệt toàn bộ thành viên của tổ chức chia rẽ, những người đó đều là những kẻ liều mạng, trong tay bọn họ cũng có súng, hai bên giao chiến, súng đạn thì không có mắt, sẽ có tổn thất cũng là chuyện thường tình, đương nhiên là thế rồi, đem tài nghệ thành viên tinh nhuệ của binh đoàn đánh thuê Hổ Gầm mà xem, thương vong hẳn là không lớn lắm.

Chỉ có điều khiến Lục Thiếu Hoa tuyệt đối không thể ngờ được rằng, kết quả lại nằm ngoài dự đoán của Lục Thiếu Hoa.

- Chết chỉ là số lẻ thôi.

Đây là kết quả mà Trần Quốc Bang đưa ra, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu:

- Trong hành động lần này có mấy chục người bị thương, nhưng không phải là bị thương nặng, điều trị một thời gian là lại có thể khỏe như vâm thôi mà.

Lục Thiếu Hoa trợn mắt nhìn ông bạn già, rõ ràng có chút gì đó khó tin, tuy nhiên từ tận đáy lòng của Lục Thiếu Hoa cũng tự nhủ rằng, Trần Quốc Bang có phải là đang nói dối hắn không, quả nhiên, Lục Thiếu Hoa nhìn thấy từ trong biểu hiện của Trần Quốc Bang thì có câu trả lời, đó là Trần Quốc Bang không nói xạo.

Đây không còn nghi ngờ gì nữa mà là tin tức chính xác, vì thế Lục Thiếu Hoa luôn miệng nói mấy câu “ Tốt “đối với hành động lần này được xem như là mỹ mãn rồi.

Sau đó, Lục Thiếu Hoa cùng với Trần Quốc Bang nói chuyện phiếm một hồi, chủ yếu là nói những chuyện xảy ra ở bên đó, sau khi ăn cơm xong lại nói chuyện tiếp.

- À, quên nữa, khi nào anh đi qua bên đảo biệt lập.

Đang trò chuyện đột nhiên Lục Thiếu Hoa hỏi.

- Mấy ngày nữa sẽ sắp xếp thời gian đi qua đó một chuyến.

Trần Quốc Bang suy nghĩ một lát rồi trả lời, sau đó dường như cảm thấy có chút gì đó không ổn, bèn ngẩng đầu lên nhìn Lục Thiếu Hoa hỏi:

- Có chuyện gì à?

Trần Quốc Bang đã quen với Lục Thiếu Hoa nhiều năm như vậy, đối với phong cách làm việc của Lục Thiếu Hoa phải nói là rất rất hiểu chuyện, anh ta biết rằng Lục Thiếu Hoa sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi như vậy, bây giờ nhắc tới căn cứ của tổ chức Bóng đêm, như vậy chắc chắn là có chuyện.

- Vâng.

Lục Thiếu Hoa gật đầu, ngưng một chút mới nói:

- Lục Kiện và Lục Dịch bị tôi đưa sang bên đó, nhưng quên chưa nói với anh, nếu anh đi sang bên đó thì nói với người ở bên đó một tiếng, không cần khách sáo với bọn chúng, từ từ mà tập luyện cho chúng, suy cho cùng đó là bằng chứng sau này xem chúng có thể sống sót được hay không.

Trần Quốc Bang là huấn luyện viên của tổ chức Bóng đêm, cũng là người phụ trách ở đó, nhưng anh ta cũng không tham gia vào tình hình ở bên đó, chỉ có điều vẫn thường xuyên quan tâm, khi nào có thời gian mới sang bên đó chọn lựa người huấn luyện, còn ngoài ra thì Trần Quốc Bang đều ở bên Thâm Quyến.

Mà Lục Dịch và Lục Kiện bị Lục Thiếu Hoa đưa sang bên đó nhưng chưa thông báo trước cho Trần Quốc Bang, sau này Lục Thiếu Hoa mới nghĩ tới việc phải báo cho Trần Quốc Bang biết, nhưng Trần Quốc Bang lại đi tiêu diệt tổ chức chia rẽ, trong thời gian này Lục Thiếu Hoa dường như quên hẳn chuyện này.

- Tôi sẽ dặn dò nhân viên.

Trần Quốc Bang gật gật đầu, xem như là đồng ý, sau đó chuyển đề tài câu chuyện hỏi:

- Cậu định bồi dưỡng cho hai thằng nhóc đấy để chúng kế thừa phần lực lượng vũ trang này à?

Trần Quốc Bang trong lòng hiểu rất rõ, biết ý định của Lục Thiếu Hoa là muốn bồi dưỡng hai thằng nhóc Lục Dịch và Lục Kiện.

Nhưng đối với Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn giấu giếm điều gì, gật đầu tỏ vẻ thừa nhận.

- Ừ.

Trần Quốc Bang không nói nhiều, chỉ đáp lại một câu, sau một hồi im lặng lại nói sang chuyện khác.

- Tiểu Hoa, không biết cậu có suy nghĩ qua chưa, hiện nay Lục gia đã là một gia tộc, nhưng xem thử tình hình hiện nay của Lục gia đi, Lục Dịch và Lục Kiện đưa ra đảo biệt lập, con đường tương lai của bọn chúng đã định, còn Lục Đông thì sao chứ, tôi cũng thấy được rằng, là một nhân tài trong lĩnh vực kinh doanh, tôi muốn cậu lo liệu cho nó phát triển trong giới kinh doanh, nhưng giới quan chức ở đâu?

Trần Quốc Bang nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói tiếp:

- Hiện tại người của Lục gia làm quan có mấy người, chỉ có chú Út của cậu là làm quan, chú Út của cậu tuy vẫn còn trẻ tuổi, tiền đồ sáng lạng, nhưng nếu ông ấy về già thì sao? Có ai để nối nghiệp ông ấy chứ.

Trần Quốc Bang xem như là người nhà của Lục gia, anh ta vì Lục gia sau này mà suy xét cũng là điều bình thường, mà hiện nay anh ta lại đưa ra một vấn đề quan trọng như vậy.

Vốn dĩ là Trần Quốc Bang sớm đã muốn đưa ra ý kiến này với Lục Thiếu Hoa, nhưng mãi vẫn không có cơ hội thuận lợi, hiện tại không dễ gì nói chuyện tương lai của Lục gia, Trần Quốc Bang mới dự định tìm cơ hội, cho nên, anh ta đem tất cả những gì chất chứa trong lòng nói ra hết.

Lục Thiếu Hoa không phản bác, bởi vì những điều Trần Quốc Bang nói đều là sự thật, chi trưởng của Lục gia không có ai lăn lộn trân quan trường, đương nhiên rồi, nói là nói tới hậu bối, không phải nói Lục Xương.

Lục Thiếu Hoa là người thế nào, Lục Thiếu Hoa sao lại không suy xét qua vấn đề này chứ, chỉ là Lục gia thực tại kiếm không ra một mầm mống tốt để đưa vào chốn quan chức, đây mới khiến cho Lục Thiếu Hoa từ từ chậm rãi tìm kiếm, nhưng mà hiện nay Trần Quốc Bang đã nêu ra, Lục Thiếu Hoa cũng cảm thấycần phải nói ra cách nghĩ của mình.

- Anh à, Trần Trung nhà anh tôi thấy rất tuyệt, là nhân tài lăn lộn chốn quan trường được đó.

Lục Thiếu Hoa nữa đùa nữa thật nói.

Nói đến Trần Trung, Lục Thiếu Hoa cảm thấy có chút áy náy, nguyên nhân không phải hắn, Trần Quốc Bang cũng không có kết quả, cùng với một người phụ nữa sinh một đứa con, đến bây giờ đã mười mấy năm rồi, nhưng nguyên nhân vì là con riêng, nên không có cách nào nhận được sự coi trọng.

Ừ, không được coi trọng thực ra chỉ là biểu hiện bên ngoài, bởi vì khi Trần Trung được sinh ra, Trần Quốc Bang có nói qua với Lục Thiếu Hoa, để con của anh ta sống trong hoàn cảnh bình thường, không cần phải quản giáo nó, để cho nó có tuổi thơ vui vẻ.

Không có cách giải quyết, Lục Thiếu Hoa giàu có xưa nay, giả dụ để Trần Trung biết cha của mình vậy mà là anh trai của ông chủ tập đoàn Phượng Hoàng, như vậy Trần Trung sẽ như thế nào? Có lẽ nó sẽ đưa Lục Thiếu Hoa tôn lên làm thần tượng, nhanh chóng vì mục tiêu của mình mà đuổi theo Lục Thiếu Hoa.

Nhưng cũng có khả năng từ nay về sau biến thành công tử nhà giàu ỷ thế hiếp người cũng nên.

Trần Quốc Bang chính là sợ con trai của mình biến thành đứa con hư hỏng, cho nên, những năm gần đây, không đồng ý cho Lục Thiếu Hoa đến gần nó, thậm chí đối với Lục Thiếu Hoa, chỉ bồng bế Trần Trung được mấy lần khi nó còn nhỏ mà thôi, sau đó thì không gặp nhau nữa.

Nhưng, đây không có nghĩa là Lục Thiếu Hoa không còn quan tâm đến Trần trung nữa, ngược lại, đối với Trần Trung, Lục Thiếu Hoa rất là để ý tới, bây giờ Trần Trung đã 19 tuổi và giống Trần Quốc Bang như tạc, tính cách không thuộc loại cực đoan cố chấp, ngược lại, Trần Trung thuộc tuýp người có thể co có thể giãn.

Người có tình cách này rất thích hợp với chốn quan trường, mà Trần Quốc Bang một nữa là người của Lục gia, thành tích của Trần Trung hiện nay lại rất tốt, tương lai thi đậu vào một trường đại học danh tiếng là không có gì khó khăn, sau khi tốt nghiệp, có thể vào chổ hiện nay của Lục Xương, vào làm việc trong văn phòng chính phủ không phải quá khó, lại đưa nó lên vị trí cao cũng không khó lắm.

Nhưng Trần Trung dù sao cũng là con của Trần Quốc Bang, quyết định con đường tương lai là của nó không phải là Lục Thiếu Hoa có thể làm chủ được chuyện này, vẫn phải hỏi qua Trần Quốc Bang mới được.

- Tính cách của thằng nhóc ấy không giống tôi, là một người cơ bắp, đích thực là rất thích hợp lăn lộn ở chốn quan trường.

Trần Quốc Bang cười cười nói, trên mặt viết đầy hai chữ yêu thương, sau đó lại tiếp tục nói:

- Có thể thử hướng cho nó phát triển về mặt này và bồi dưỡng nó đi, nhưng sau này nếu nó không bằng lòng, cũng không thể cưỡng cầu được.

- Vâng.

Lục Thiếu Hoa gật đầu, hắn cũng hiểu được ý tứ của Trần Quốc Bang, đơn giản là để Lục Thiếu Hoa không cần phải ép buộc Trần Trung chọn con đường làm quan mà bước, để cho Trần Trung lựa chọn con đường đi cho riêng mình.

Lục Thiếu Hoa đồng ý, Trần Quốc Bang không nói thêm gì nữa, lại thuận tiện nói tiếp đề tài ở dưới:

- Một hai người vượt không qua sóng lớn, giả dụ cần thiết, bồi dưỡng thêm mấy người đi, cho dù sự tình ở chốn quan trường rất khó nói, nhiều việc bất ngờ cũng có.

Lục Thiếu Hoa được một trận cười, hắn làm sao không biết đạo lý này, nhưng hắn ta không biết làm thế nào, chi họ của Lục gia quá ít, mà những người như Trần Quốc Bang và Đỗ Hiểu Phong được tính là một nữa chi họ của Lục gia, thế hệ tiếp theo không thích hợp lăn lộn ở chốn quan trường, điều này làm cho Lục Thiếu Hoa không biết lấy đâu ra nhiều người để mà bồi dưỡng.

Nghĩ đến điều đó, Lục Thiếu Hoa ngoài cười ra thì chỉ còn biết mếu máo, cũng chỉ có thể lắc đầu, bất đắc dĩ nói một câu…

- Từ từ sẽ đến.

- Đúng thế vậy thì từ từ đến nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.