Diệp Mãn Trường An Kinh

Chương 29-2




Ngày đó, kết quả sau khi hai người ở trong phòng ân ân ái ái là Giang Triết bị Lâm Bân hung hăng mắng cho một trận.

Giang Triết chưa từng bị người nào mắng cho như vậy, cũng chỉ có Lâm Bân là dám trợn mắt hét lên với anh, rằng anh không cần cái chân này nữa.

Trên thực tế, Giang Triết và Giang Thiến trong lúc ngắm nhìn nhau say đắm quả thật đã quên mất cái chân còn đau đớn của mình.

Đến lúc ánh mắt Giang Thiến hơi dời xuống, thời điểm nhìn thấy cái chân kia đang còn quấn băng gạc kia, cô mới hoảng sợ kêu lên. Lúc này Giang Triết mới cảm thấy chân mình đau đớn từng đợt.

Gương mặt anh tái nhợt, còn cậy mạnh giả vờ tươi cười nói với Giang Thiến:

"Không sao, không sao thật mà, chỉ hơi sưng một chút thôi."

Sau đó, Lâm Bân nói, cái chân kia đâu chỉ là hơi sưng, rõ ràng sưng to đến đáng sợ như vậy, cũng không biết anh ta làm thế nào mà chịu đựng được trong khoảng thời gian đó.

Vì vậy, Giang tổng giám đốc lại bắt đầu những tháng ngày dài của mình ở trên giường.

Thật ra thì, chỉ có chân đau mà thôi, nhưng hết lần này tới lần khác người nào đó đều giả bộ đáng thương, làm như chiếc chân vốn hoàn hảo bên kia cũng có vấn đề giống như vậy.

Mà hết lần này tới lần khác, còn có người cam tâm tình nguyện bị lừa gạt, ngoan ngoãn để cho Giang Triết xoay vòng.

"Thiến Nhi, anh muốn uống nước."

"Bên cạnh có cái ly đấy."

"Nhưng anh với không tới!"

Rất khó tưởng tượng được một Giang tổng giám đốc mạnh mẽ lại dùng giọng nói dè dặt đáng thương như vậy để nói chuyện.

Giang Thiến thở dài, sau đó chìa tay qua.

Bởi vì yêu cầu của bạn Giang mỗ nào đó, trong phòng bệnh lại có thêm một cái giường, đặt ở ngay bên cạnh giường bệnh của anh, cho nên hai chiếc giường cứ thân thiết, gắn bó cùng một chỗ như vậy. Sau đó, mỗ nữ đang mang thai nào đó mỗi ngày đều bị cưỡng chế nằm trên chiếc giường kia vài giờ.

Giang Thiến đưa ly nước cho Giang Triết, anh không nhận, chỉ mở to miệng ra hiệu.

"Anh, tay đang còn dùng được đấy." Giang Thiến dường như sắp phát điên rồi.

Giang Triết vẫn lắc đầu.

Vì vậy, Giang Thiến không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhục chịu khó đưa cái ly tới bên miệng Giang Triết.

Nhưng mà, chờ tới lúc Lâm Mẫn mang tài liệu ở công ty đến, hai tay Giang Triết liền hoạt động linh hoạt, lật xem tài liệu tốt lắm. Nhìn chân mày anh lại nhíu chặt lại, có phải trên đó lại vẽ hoa lá gì không????/

Đến giờ ăn, hai tay Giang Triết lại bắt đầu 'Vinh quang bị thương'.

"Rõ ràng lúc nãy em nhìn thấy anh lấy tay lật giấy được mà."

"Tờ giấy kia rất mỏng, không có chịu bất cứ sức nặng nào,cái muỗng này nặng quá, tay của anh căn bản không dựng lên nổi."

Người nào đó nhìn thức ăn trước mặt bắt đầu chơi xấu.

"Giang Triết, dầu gì em cũng là phụ nữ mang thai, sao anh có thể nhẫn tâm bắt mình em phục vụ cho anh thế hả?"

Rốt cuộc Giang Thiến cũng nổi cơn thịnh nộ, sau đó quyết không để ý tới tên đàn ông vô lại kia nữa, nếu cô không ra uy với anh, chẳng lẽ anh có thể chết đói được.

"Bà xã bớt giận, vợ không nên tức giận."

Giang Triết vội vàng lấy lòng, kể từ ngày trao cho cô chiếc nhẫn kia, Giang Triết đã bắt đầu gọi cô là bà xã.

"Ai là bà xã của anh!"

Giang Thiến nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn tới Giang Triết, tự mình ngồi ăn cơm, còn cố ý giả bộ ăn uống rất ngon lành.

Giang Triết nhìn đồ ăn trước mắt, lấy tay đụng vào cái muỗng, sau đó chán nản rũ tay xuống.

"Vợ à!" Bộ dáng đáng thương nhìn Giang Thiến, sau đó khó khăn nuốt nước miếng một cái.

Giang Thiến im lặng. Thật sự chịu thua anh rồi, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ cầm muỗng lên, bắt đầu cho Giang Triết ăn cơm.

Giang Triết ở sau lưng làm một tư thế thắng lợi, khóe miệng khẽ cong lên.

Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, qua mấy ngày, lúc Lâm Bân tới kiểm tra, liếc mắt nhìn nhìn hai bên 'cẳng giò xinh đẹp' của Giang Triết, sau đó khẽ nhíu mày một cái.

"Lâm Bân? Có gì không ổn sao?" Giang Thiến có chút nóng nảy, chỉ sợ Giang Triết lại bị đau đớn gì.

Phải biết rằng mấy ngày trước vì muốn giữ cô lại, anh mới vội vàng xuống giường, cho nên mới làm cho chỗ xương vừa nối lại bị lệch, cho nên phải chịu đau đớn lần nữa.

"Nếu như cứ nằm cả ngày trên giường như vậy, không chịu vận động, bắp chân rất dễ bị co rút, đến lúc đó thì phiền toái lớn."

Sắc mặt Giang Thiến hơi đổi, cô quay đầu, hung hăng chìn chằm chằm Giang Triết, cả ngày lấy cớ là chân bị thương, nhìn đi, đây chính là kết quả thế nào.

Giang Triết liền hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Bân một cái.

Lâm Bân đáng thương không hiểu ra sao, không biết mình lại trêu chọc người nào, anh chỉ nói thật thôi mà, hơn nữa anh nói ra không phải vì muốn tốt cho Giang Triết hay sao?

Vì vậy, Lâm Bân vừa đi khỏi, Giang tổng giám đốc đáng thương liền bị Giang Thiến gọi dậy, bắt anh đi vòng quanh phòng bệnh mười phút.

Mười phút sau, Giang tổng giám đốc đầu đầy mồ hôi, đứng ở trước mặt Giang Thiến, mím chặt môi mỏng, vẻ mặt mệt mỏi.

"Mệt mỏi!" Ngay cả nói cũng lười phải nói nhiều, chỉ đơn giản hai chữ.

Vì vậy, cơm tối hôm đó, Giang tổng giám đốc lại có thể đương nhiên hưởng thụ được Giang Thiến đút cho từng miếng từng miếng, mặt mày anh vui sướng hớn hở, rõ ràng là bộ dáng hưởng thụ thỏa mãn, hết lần này tới lần khác làm bộ chau mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.