Điệp Luyến Vân Phi

Chương 5




Vương Tuấn Khải bị một bóng người xuất hiện từ phía sau hù cho giật mình. Lúc định thần lại mới nhận ra là cái người phát ngôn khi nãy, rõ là mới vài giây trước còn đứng ờ đằng trước, sao bây giờ thoắt cái đã chạy ra đằng sau họ rồi?

“Ngươi…. Các ngươi là ai?”

Vương Nguyên bị chất giọng lạnh lẽo như địa ngục đó làm cho sợ hãi, cậu ngay lập tức dính vào người của Tuấn Khải và Thiên Tỉ như kẹo mạch nha, kéo thể nào cũng không thể kéo ra.

“Chúng tôi là…. TFBOYS”_ Tuấn Khải thận trọng nuốt một ngụm nước bọt.

“TFBOYS? Cái danh này, ở đây chưa từng nghe”

“Làm sao có thể?”_ Vương Nguyên trợn mắt hét lên, lại đụng ánh mắt bừng bừng sát khí của tên hắc ám đó liền cụp đuôi thỏ tiếp tục ẩn núp.

“Tóm lại, các người vào vương quốc này, có mục đích gì? Hay các người là người của lũ thiên thần cử xuống làm gián điệp?”

“Chúng tôi? Ông điên à, gián điệp cái gì chứ?”_ Thiên Tỉ trừng mắt với ông ta một cái.

“Điên? Ta sao?”

“Ở đây chỉ có mình ông, không lẽ chúng tôi tự nói mình?”

Mặt của viên quan đó hóa nhọ nồi. Không nói gì thêm nữa liền ra hiệu cho binh lính lại đây bắt ba người vào ngục. Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ cũng không phải là loại người cam chịu số phận, liều mình dùng hết sức giằng co với lũ binh lính kia, tạo nên một âm thanh hỗn độn.

“Tránh xa bọn ta ra”_ Vương Nguyên thét lên vì sợ hãi, con quỷ lừ mắt xung quanh, đôi mắt khát máu đen thẫm, cậu có cảm giác thà chết đi thì tốt hơn khi con quỷ bắt gặp cậu, khóe miệng đầy máu cười gian tà rồi bắt đầu lết về phía cậu.

Thiên Tỉ và Tuấn Khải giật mình quay ngược lại đằng sau lưng, nhờ đó mà phát hiện ra một cảnh hài hước cười muốn chảy nước mắt. Vương Nguyên dùng đôi tay bé nhỏ gầy yếu thường ngày gị răng nanh sắc nhọn của một tiểu quỷ khi hắn lăm le lại gần cậu. Tên tiểu quỷ kia vì muốn bảo vệ cho cái răng nanh yêu quý mà bộ mặt hết sức khó coi, miệng cũng bị kéo thành một cái hố to. Tuấn Khải nhăn mi một cái, Vương Nguyên, em kể ra cũng thật là tài năng.

[…]

Y Thanh cựa mình, khó nhọc xoay người. Cho đến khi mở mắt ra mới nhận thức được là bản thân mình đang ở trong cái tình huống nào. Rốt cuộc là bản thân là đang ở cái nơi quái quỷ nào?

“Nữ hoàng…. Người rốt cuộc cũng đã tỉnh rồi!”_ Một đám lố nhố vui mừng la hét xung quanh.

Thanh Nhi chậm rãi quan sát xung quanh một lần nữa, dùng lực tinh thần xem xét lại tổng thể, rút ra kết luận là bản thân khi nãy do xuyên không nên đã chui về triều đại khác? Chuyện này cũng thật là kì diệu quá đi! Bọn họ có thể nhận nhầm người nhỉ, làm sao cô có thể biến một cái thành nữ hoàng?

“Ông nói cái gì vậy?”

Dùng chất giọng băng lãnh thường ngày, Y Thanh lãnh đạm liếc viên quan một cái thật sắc rồi mới mò mẫm chân xuống giường. Liếc sang kế bên một cách vô tình, Y Thanh mém tí nữa đã bị hù cho ngã ngửa. Cái giường này được làm hầu như là từ xương người xếp gọn gàng, tổng thể bài trí rất đẹp mắt, đầu giường là bốn, năm cái đầu lâu nằm lăn lốc. Chung qui, chỉ mới nhìn thôi đã muốn chạy xa ra hàng trăm mét rồi. Thanh Nhi kích động tinh thần nhìn lại trang phục của mình, từ khi nào bộ quần áo ưa thích đã bị biến thành Goth-Loli rồi? Trang phục này không phải là chỉ dành cho quý tộc trong thời kì trị vì của nữ hoànghay sao? Aida, mọi chuyện càng ngày càng trở nên hư cấu rồi chăng?

“Nữ hoàng…. Người có sao không ạ? Không phải là do một lực đạo của tên phản nghịch đó gây ra chứ?”_ Vị công tước già lo lắng, xoay Y Thanh vòng vòng.

“Cho ta yên!”_ Bị xoay đến chóng mặt, Y Thanh nổi khùng hét lên.

Toàn bộ cung nữ là viên quan trong phòng đều bị dọa cho mặt mày xanh lét, im lặng rút lui không dám hó hé một lời nào. Viên quan già lúc nãy may ra còn trấn tĩnh được tâm lý, tuy nhiên trên vẻ mặt gìa nua vẫn không khỏi hiện lên sự ngạc nhiên.

“Nữ hoàng… ta truyền người đến xem lại cho người nhé?”

“KHÔNG”

“Nữ hoàng… trận chiến khi nãy, chỉ là sợ có ảnh hưởng đến ngài”_ Viên quan già run run.

“Không sao”

“Nữ hoàng à….”

“Ta nói là không sao, ông không nghe à? Với lại, ta không phải là nữ hoàng!”_ Y Thanh điên tiết hét lên, tay với lấy một cái đầu lâu chọi xẹt ngang mặt của viên quan làm ông ta trắng mặt.

“Ngài là nữ hoàng của vương quốc này, ngài……”

Y Thanh lấy tay xoa xoa mi tâm. Rốt cuộc là cái con người kì dị trước mặt đang nói đến cái gì đó? Nữ hoàng? Vương quốc? Cô chẳng qua chỉ là một con người biến dị có khả năng hóa thành ma cà rồng, làm sao có thể….? Haha, thật là nực cười.

“Ta không có ấn tượng”

“Ngàiiii, thần truyền người đến….”

“Không cần….. chỉ là ta hơi nhức đầu, dẫn ta đi một vòng đi”

Y Thanh chán nản quậy cho tóc rối lên thành một nùi sau đó mới bước xuống giường, tay che miệng ngáp một cái. Nhưng một đều là bản thân cô sau khi bước xuống giường đã bị một lũ lúc nhúc không biết từ đâu xuất hiện túm lấy, ra sức trang hoàng lại cái đầu rối đến mức không thể rối của cô. Y Thanh thở dài chán nản nhìn mái tóc đen dài đến lưng, vậy là bây giờ cô đã hóa thành ma cà rồng luôn rồi ư? Viên quan già đứng kế bên nhìn chủ tử mình ngồi nhăn nhăn nhó nhó trước gương, trán già nhiều nếp nhăn cũng nhân đôi lên. Rốt cuộc là chủ tử chỉ mới ngủ có một tuần, làm sao có thể thay đổi tính cách nhanh đến chóng mặt như thế được? Khuôn mặt xinh đẹp đó, cái cách nói chuyện khiến người khác không dám không nghe đó, cái ánh mắt sắc như dao đó…. Không thể nào trên đời lại còn có một người nào khác!!

Y Thanh sau khi được giải phóng liền thoắt một cái phóng mất dạng báo hại viên quan già còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ liền bị tiếng hét của đám nữ nhận lắm lời kéo ngược lại, tất tả chạy theo. Y Thanh đi được một khúc, sau khi quẹo lộn rất nhiều chỗ và lần nào cũng được kéo lại kịp thời, cuối cùng cũng tự bước chân đến gần cửa ngục. Ngay lập tức nghe tiếng ồn ào vẳng ra.

“Bên đó, có chuyện?”_ Thanh Nhi nhíu mày quay lại nhìn

Viên quan nhíu mày lắc đầu, sau đó hành động như một cỗ máy có lập trình di chuyển nhanh đến chỗ nhốn nháo đó, trầm mặc nhìn ba người con trai đang ra sức đánh binh lính của mình thì kích động tinh thần. Bọn người này, ngay cả binh lính tối cao của Ám Vân cũng dám tay không khiêu chiến? Còn lũ tay sai này cũng thật là quá có ích đi, ngay cả những người nhỏ hơn cũng không khống chế được, đã vậy, còn đưa người ra cho họ mặc sức hành hạ. Viên quan nhíu mày, sau này có nên nghĩ tới biện pháp là tu dưỡng lại sức mạnh của binh lính hay không?

“Làm loạn đủ chưa?”

Một tiếng hét long trời lở đất vang lên. Khải Khải, Nguyên Nguyên, Thiên Thiên nhất loạt buông những binh lính đang tiều tụy ra, cười hì hì tỏ ra rất ngoan ngoãn. Nhìn khí chất cùng với tuổi tác của người đứng đó, ắc hẳn không phải là loại người dễ dây vào!!

“Các người là tù binh, gan còn lớn hơn cả binh lính?”_ Vị công tước đó tức giận hét lên, ngay lập tức ra hiệu cho những binh lính phía sau tiến lên bắt nhốt ba người họ vào.

Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ dừng động tác, cả hai không nhanh không chậm, phối hợp vô cùng nhịp nhàng nhích lại gần nhau, khéo léo che đi thân người đang run rẩy của Vương Nguyên. Vương Nguyên thầm cầu cho mọi chuyện chỉ là ác mộng, cầu cho nó là ác mộng, tất cả bóng đen đó, con quỷ mắt đỏ. Song mọi chuyện diễn ra thật đến đáng sợ, vậy là cậu và hai người kia sẽ chết hoặc đã chết rồi, mà lại còn chết dưới tay con quỷ…. Và nhiều con vật ghê sợ khác vốn từ rất lâu không còn tồn tại ở trên đời, một cái chết không ai muốn. Đặc biệt đối với đứa chết nhát như cậu, thì quả thực đây chính là cái chết đáng sợ nhất. Ôi, thế giới con người. Vương Nguyên tự thấy mình xấu số khi đã bỏ lại tất cả và chết dưới tay loài sinh vật gớm ghiếc này, cậu còn rất nhiều điều chưa thực hiện ở trên thế gian, chưa nếm hết được tất cả món ngon, chưa yêu thương mẹ nhiều như mẹ đã yêu thương mình, chưa được….. Bây giờ con quỷ mang này mang cậu nhốt rồi sau đó sẽ lẳng lặng mang cậu và hai người kia đi làm thịt chăng, vậy thì còn tệ hơn, chẳng khác nào bị chôn sống. Vương Nguyên run lẩy bẩy, thật quá hãi hùng để nghĩ tiếp, những đôi mắt đỏ hằn khát máu nhìn nó những cái răng nanh sáng loáng nhé ra ở môi như muốn cắm vào cổ cậu. Cậu lơ lửng trên không trung bị xốc đi trong cánh tay như thép của con quỷ, vào một địa phận nhìn như khu quân sự có những trạm gác cùng những con quỷ đang lao động. Cậu đã từng xem những cảnh địa ngục trên phim nhưng phải nói ở đây đáng sợ gấp ngàn lần, so sánh ở đây với phim ảnh, chỉ tổ tủi hổ cho đạo diễn và diễn viên mà thôi. Những cặp nanh, đôi mắt đỏ, mùi vị tanh tưởi bốc lên làm Vương Nguyên sợ đến mức không còn nghĩ được. Cậu liều mạng nắm chặt lấy tay của Thiên Tỉ và Tuấn Khải, cuối cùng cả ba người đều bị ném mạnh vào một góc, một cái giường tồi tàn với những chiếc đầu lâu cắm nến, cậu tưởng người ta chết rồi ít nhất cũng phải lên thiên đàng, cậu không phải đạo chúa, không đi xưng tội, không phải là người rất rất tốt để lên Thiên Đàng nhưng nó cũng không đáng bị xuống Địa Ngục. Thà cho cậu bất tỉnh còn hơn để cậu nhìn con quỷ này, một bóng đen cơ hồ nhanh như cắt có thể để lộ bộ mặt quỷ của nó và rút hết máu cậu đến chết, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ tin ở Thiên Thần hay Ác Quỷ nhưng mà bây giờ mọi thứ rành rành trước mắt, cậu thật sự mong có một Thiên Thần nào hay phép mầu nào cứu nó ra khỏi, chỉ cần về lại cuộc sống của nó, cứu ra khỏi ác mộng cậu thề sẽ sống tốt!

“Có chuyện gì vậy?”

Một âm thanh lảnh lót vang lên từ sau cửa ngục, cả ba mừng rỡ ngước mắt lên nhìn. Thiên Tỉ trợn tròn mắt nhìn người con gái trước mặt, đó không phải là Y Thanh sao? Tại sao em ấy lại đùng một cái xuất hiện ngang nhiên trước mặt bọn họ? Em ấy, cái khuôn mặt như lần trước trong rừng gặp được, cái trang phục cùng với thái độ cung kính của vị công tước già hung hãn kia... tất cả là có liên quan đến nhau hay không?

“Y Thanh?”_ Tuấn Khải mấp máy môi, vẻ mặt khó tin.

Y Thanh giật nảy mình với cái tên vừa được nhắc đến, nhanh chóng di chuyển thân ảnh uyển chuyển đứng trước cửa ngục. Nhìn vào ba người bọn họ khổ sở bên trong, trong lòng cũng tự cảm thấy đau. Thanh Nhi biến thành mặt lạnh, ngay lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ hai bên mở cửa ra. Bọn tay sai run rẩy nhìn sắc mặt khó coi của chủ tử, lại liếc nhìn vị công tước mặt nhăn đang nhức đầu bên kia, nhận được một cái gật đầu nhu thuận liền răm rắp nghe lời mà mở cửa. Hai con quỷ nhỏ đứng phía sau, cũng là do trận đánh hết sức khủng bố của ba người bọn họ khi nãy mà rút lui, không dám nhìn lại lấy một lần.

“Nữ hoàng, chuyện gì đang xảy ra?”

“Khách”

“Khách? Tôi không hề nhận được thông báo là sẽ có khách viếng thăm”

“Mặc kệ đi”

“Làm sao có thể mặc kệ? Họ có thể là gián điệp….”

“IM ĐI!”

Y Thanh bỏ lại một câu làm cho viên công tước đứng hình rồi ngay sau đó dùng một chút phép thuật nhanh chóng đưa họ ra khỏi cái nơi ám mùi máu này. Chỉ sợ ở lại thêm một tí nữa, cô lại không thể ngăn cản được hành vi của bản thân mình như lúc trước, ba người bọn họ lại có thể bỗng nhiên bị biến thành nạn nhân. Nghĩ tới điều này, Y Thanh lén rùng mình một cái đẩy họ vào trong gian phòng khi nãy, tiếp tục dùng thuật tạo kết giới.

“Y Thanh, chuyện này, là sao?”_ Thiên Tổng mặt nhăn nhìn bày trí trong căn phòng, rùng người một cái.

Y Thanh không biết, nhún vai một cái, sau đó xoay người tìm cho mình chỗ ngồi.

“Em….không phải cũng….”

“Nếu không, làm sao lại có mặt ở đây?”_ Y Thanh vô tâm nói, ánh mắt chán chường nhớ tới Âu Dương NaNa, trong lòng chỉ muốn băm cô ta ngàn mảnh cho hả giận.

“Dù sao đi nữa, cảm ơn”_ Vương Nguyên sau khi nghịch phá chán chê cái đống đầu lâu cũng nhớ tới mà nói chuyện, cảm ơn Y Thanh một tiếng.

“Có mục đích, cảm ơn sao, không cần”

“Mục đích?”

“Mai sẽ mang hai người…”_ Y Thanh dùng tay chỉ lần lượt Tuấn Khải và Vương Nguyên_ “Làm cống phẩm cho Vương Quốc Ma Sát”

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên bị hù cho giật mình, hàm răng chạm luôn đất.

“Cống phẩm?!”

[…]

"AAA"

Tiếng hét chói tai phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, Y Ngọc chính vì bị dịch chuyển sang nơi khác, không kịp xoay chuyển người liền "từ trên trời" rơi xuống như vật thể lạ, đáp thân mình ngay một cành cây giăng ngang, cơ thể vặn vặn vẹo vẹo vì đau. Như Nhi cũng vì lý do đó mà "bán thân" cho cây, mặt cũng bị méo sang một bên, những thứ mới ăn lúc nãy muốn nôn ra ngoài hết. Cái cách di chuyển này, ngàn lần cũng không muốn thử thêm lần nữa! Y Ngọc trên cây đột ngột tỉnh táo, vẫn dùng tư thế nằm mà làm đủ trò, cuối cùng cũng may mắn rớt khỏi cây mà bay xuống, đáp trúng một khối thịt mềm mềm.

"Các người là ai? Cư nhiên...ôm ấp...biến thái!!!"_ Khối thịt đó khó nhọc lên tiếng

"Ôm ấp? Cũng tự nên xem lại bản thân, chỉ là bất đắc dĩ."_ Y Ngọc lồm cồm ngồi dậy, tay tiện thể đánh vào ngực hắn một cái.

Như Nhi cùng lúc trụ trên cành cây to lớn cũng không thể giữ vững mà rớt xuống, đè lên người Y Ngọc và “khối thịt mềm mềm” đó. Anh chàng đó mới vừa định nhỏm dậy, rốt cuộc cũng bị đè thêm một lần nữa, nằm sải lai ra đó, Y Ngọc lười biếng không chịu đứng lên, xoay người cho Quỳnh Như rớt xuống và tiếp tục nằm. Cả ba nằm trên bãi cỏ mà thở hổn hển, Âu Dương Na Na cũng thật quá đáng, cô ta dám làm cái chuyện này. Ít ra cũng phải lựa chỗ cho bọn họ đáp xuống chứ?

"Nói! Các người là ai?? Sao lại từ trên trời rơi xuống Vương Quốc của chúng tôi? "_ Anh ta đứng dậy, phủi quần áo rồi chỉ tay vào họ, nghiêm túc hỏi

"Vương Quốc? Không phải chúng ta xuyên không rồi chứ?"_ Như Nhi hỏi thầm.

Y Ngọc lắc đầu, đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn nơi này có chút quen thuộc. Bầu không khí ở đây rất tăm tối, có sương mù nhẹ, lại có những tia sấm sét trên trời, ngoài ra chẳng có một chút ánh sáng nào có thể lọt qua được tán cây dày rậm rạp kia. Trí nhớ liền được đánh thức, Y Ngọc giật mi mắt một cái. Nơi này, là nơi…. Chính là nó rồi!

"Đây là Vương Quốc Ma Sát, là vương quốc quỷ, gia tộc tớ đều ở đây."

Như Nhi trầm trồ, người con trai đằng kia thì ngơ ngác, gia tộc? Chẳng lẽ cô ấy là người ở đây, nhìn không giống. Tuyệt đối không giống. Gia tộc ở đây không thể nào có chuyện bước xuống… à, là đáp xuống từ trên cây như người con gái này được. Xàm ngôn loạn tiếu! Quả thực ngụy biện!

"Ây cô nói thế là thế nào?”_ Khối thịt kia lăm lăm vũ khí trong tay, ánh mắt sắc bén liếc Y Ngọc một cái

"Tôi là công chúa của vương quốc Ma Sát, Đông Phương Y Ngọc."

Cả hai người kia một lần nữa mà há hốc miệng, mắt mở to hết cỡ nhìn Y Ngọc như người ngoài hành tinh.

"Cô nói dối, công chúa của chúng tôi xinh đẹp hơn quỷ nữ, còn cô, không thể. Bằng chứng?"

"Bất cứ người nào trong gia tộc Đông Phương đều có dấu ấn quỷ ngay cổ khi trở thành quỷ, tôi cũng có."

Thoắt một cái Y Ngọc biến thành một nữ quỷ, trên cổ cũng có một dấu ấn hình bàn tay. Tên kia cũng do nhìn thấy cái dấu ấn đó, sắc mặt một thoáng liền biến thành tắc kè xinh đẹp, liên tục thay đổi màu sắc.

"Anh dám không tin.."_ Y Ngọc giơ tay lên thành quyền

"Công chúa tha tội, tôi có mắt như mù.."

"Im ngay! Nói cái quái gì vậy, cả ngươi cũng học theo phim đấy à."

Y Ngọc bực dọc kéo Tiểu Như tiến vào cung điện, lúc đi còn tặng cho khối thịt đó một cái liếc rách da.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.