Diệp Gia

Chương 26: Phiên ngoại 6




Hoắc Cảnh Sâm, anh đúng là cầm thú y như trong lời đồn, em đoán không chừng ngày hôm nay anh sẽ thật sự tinh tẫn đến mất mạng ở trên cái giường lớn này đó.”

Niệm Thần vừa nói chuyện vừa nhăn nhó mặt mày vì không chịu đựng được cảm giác đau nhức trên người, để đảm bảo an toàn cho chính bản thân mình, đôi bàn tay chống trên vòm ngực của anh đẩy anh phải lùi về sau một chút, nhưng mà hai tay Hoắc Cảnh Sâm lại đang ôm ngay phần eo của cô, lúc này thì cô căn bản là không còn hơi sức đâu mà giãy giụa khỏi tình thế này, hiển nhiên hành động chống đẩy này cũng chẳng đem lại bao nhiêu tác dụng.

Cánh tay Hoắc Cảnh Sâm vừa kéo lại một chút, khoảng cách giữa hai người được kéo lại gần hơn, trong nháy mắt đó, Niệm Thần đã bị ép buộc đến không thể nhúc nhích được gì trong tư thế dán chặt vào vòm ngực của anh, bên tai nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, mà vẻ mặt của anh lại như không để ý rồi lùi về phía sau một chút, rồi sau đó giọng nói của anh vẫn mang một âm điệu lười biếng như cũ, nhưng thời điểm truyền vào màng nhĩ người nghe lại làm cho khắp toàn thân của người ta đều cảm thấy tê dại.

“Không có căn cứ nào để chứng minh vấn đề đó, anh không biết anh có bị cạn kiệt tinh lực mà chết hay không nữa, nhưng anh rất chắc chắn một chuyện, đó là ngược lại chính em quả thật đã không thể bước xuống giường được.”

Không thể nghi ngờ gì nữa, lúc này tâm tình của Hoắc Cảnh Sâm rất ư là vui vẻ, nhìn thấy khắp người của Niệm Thần đều chi chít những dấu vết mập mờ, cảm thấy đau lòng, là do anh không chăm sóc tốt cho thân thể của cô, cũng do quá điên cuồng, cánh tay nhéo một cái ở trên eo của cô, trong lúc Niệm Thần còn chưa kịp phản ứng lại thì anh lại mở miệng nói:

“Ừ, phải bồi bổ thật nhiều nữa mới được, bóp ngang nắn dọc cũng chẳng đụng trúng một chút thịt nào, ôm ngủ không mềm tay chút nào.”

Đương nhiên cái kiểu nói kia y chang với lúc ngủ chung với phụ nữ, đã là phụ nữ thì thiên chức của phụ nữ là làm gối ôm sao? Vậy thịt trên người của anh cũng có mềm mại chút nào đâu?

Thật ra khi một vấn đề không đúng mà được lập đi lập lại nhiều lầm thì nó sẽ thành sự thật, ít nhất ở trước mặt Hoắc Cảnh Sâm thì Mộ tiểu thư cũng chẳng có mấy khi được nghiêm chỉnh, còn không phải sao, một mệnh lệnh này nói ra chứng tỏ anh rất đau lòng, nhưng khi vào trong lòng của Niệm Thần lại cảm thấy là anh đang khen ngợi dáng người của cô rất đẹp nên cũng không xem đó là chuyện to tát gì hết, đột nhiên tiếp theo cũng chẳng thèm để ý đến cái ý nghĩa kia nữa, Niệm Thần lại vùi cả đầu vào chăn, lúc này lại cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng lại vẫn có thể cảm nhận có một bàn tay đang xoa nắn bộ ngực mềm mại của cô.

Dĩ nhiên, trên cái giường này chắc chắn không tồn tại người thứ ba, trong tình huống bình thường như thế này ngoại trừ Hoắc Cảnh Sâm ra thì còn ai nữa, chắc chắn chính cô sẽ không dại gì đi làm cái chuyện tự hủy hoại hình tượng của mình, nếu như nói Hoắc Cảnh Sâm giở thói lưu manh thì cô vẫn có đầy đủ lý do để tha thứ, nhưng lời nói tiếp theo đây của Hoắc Cảnh Sâm chắc chắn mới là điểm mấu chốt khiến Niệm Thần ngay lập tức xù lông lên.

Lúc đó, nhìn theo ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm, Niệm Thần liếc mắt xem thường rồi dứt khoát với tay túm lấy chăn rồi cuốn chặt chẽ bản thân mình từ trên xuống dưới, Hoắc Cảnh Sâm nhún nhún vai ra vẻ không sao nhưng cũng không có ý muốn từ bỏ, chỉ có điều ánh mắt lại khóa chặt trên khuôn mặt chân thật của cô, khóe môi nở một nụ cười xảo trá khiến da đầu Niệm Thần cảm thấy tê tê, nên biết rằng cũng chỉ vì một nụ cười như vậy mà thiên kim như cô rơi vào tình trạng bi thảm không thể xuống giường được.

“A, cảm giác thịt ở eo lại chuyển đến trên ngực hết rồi thì phải, anh nhớ sáu năm trước tay anh bóp bóp rõ ràng là không quá Cup-A mà?”

Khóe miệng Niệm Thần co giật, đột nhiên cảm giác đầu óc thật mệt mỏi khi nói chuyện cùng với người này, vốn chỉ muốn giống như buổi sáng là khi thức dậy sẽ cảm thấy nhẹ nhàng ấm áp nhưng có lẽ sẽ không được như thế nữa rồi, nhưng mà có phải trong đầu của cái tên lưu manh này lúc nào cũng chỉ nghĩ đến làm cái loại chuyện như thế này hay không? Niệm Thần dứt khoát nhắm hai mắt lại, quyết định đi ngủ, nhưng mà đương nhiên Hoắc Cảnh Sâm cũng không có ý định sẽ bỏ qua cho cô.

“Nếu nói như vậy thì rất có thể là, anh nghĩ coi như có một đống thịt vốn phải nằm ngay chỗ hông này đã chuyển dời lên phía trên ngực, vậy thì chất lượng cũng phải vọt từ cúp A lên cúp C chứ, sao mà cái người này lại chỉ là cúp B thôi?”

Có trời mới biết lúc này Niệm Thần thật sự choáng váng muốn lấy gối đầu đập chết anh cho rồi, rồi hét lên căm thù anh đến tận xương tủy, bà đây phát triển lần thứ hai sau khi sanh con xong đó, tận hai lần đấy! Còn chuyện mỡ bụng, chết tiệt, trên eo của cô vốn không có thịt được chưa?

Lúc này tự nhiên đôi bên mới chính thức gây gổ, nhưng bộ dáng nằm trên giường để gây gổ thì đúng là khẩu vị nặng, nhưng Niệm Thần cũng chẳng để ý nhiều thứ như vậy, lúc đó, trên mặt là một nụ cười rạng rỡ chói mắt, nơi đáy mắt bắn ra một mũi tên nào đó gọi là âm mưu, quả thật cô vẫn không tin ngày hôm nay không thể kéo người xuống nước được:

“Kinh nghiệm của Hoắc tiên sinh về phương diện này có vẻ tích lũy cũng không ít đó, cảm giác của đôi bàn tay này, chậc chậc, chỉ sờ một cái thôi thì đã biết rồi, vậy thì phải sờ qua bao nhiêu phụ nữ rồi thì mới có thể đạt tới cảm nhận thấu đáo như thế chứ? Hả? Bất quá mấy năm nay chắc chơi qua cũng không ít phụ nữ chứ gì?”

Nhìn đi nhìn đi, trời sinh phụ nữ chính là một bình dấm chua, càng quan tâm thì lại càng mất lý trí cứ thích đi ăn dấm chua như thế, giống như tình huống trước mắt, vấn đề của Niệm Thần cũng chỉ là trong lúc vô tình mà thôi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy chua xót, tóm lại người đàn ông này đã yêu qua bao nhiêu phụ nữ rồi?

Hoắc Cảnh Sâm ngây ngẩn cả người, đột nhiên trên mặt cũng thể hiện vẻ nghiêm túc, đôi mày đẹp nhíu lại thành một đường cũng giống như vẻ mặt nghiêm túc, ngay lúc chuẩn bị mở miệng muốn nói gì đó, bàn tay của Niệm Thần đã kịp thời che kín bờ môi mỏng của anh:

“Đừng, hỏi vấn đề này cũng là một câu hỏi không có tác dụng, nhưng anh phải đồng ý với em nếu sau này anh bỗng dưng thấy chán ghét em, anh nhất định phải nghiêm túc nói cho em biết, để em có thể giữ lại một chút tôn nghiêm cho mình, em sẽ tự động biến mất trước mắt anh, …”

Đáy lòng khổ sở lại được thể hiện rõ ràng trên gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng trên đó lại phản ánh một nỗi đau thương cực kỳ lớn, hình như đến thời điểm trước mắt này rồi mà cô vẫn không thể tin tưởng rằng người đàn ông này thật sự đã thuộc về cô, tất cả đều là của cô sao? Thật ra, chính ngay cả bản thân của cô cũng cảm thấy buồn cười, ai có thể kiểm soát được một người đàn ông như Hoắc Cảnh Sâm chứ?

Hoắc Cảnh Sâm thở dài một hơi, thấy chân mày của cô nhíu nhíu lại thì cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng của cô, thật ra cái cau mày vừa rồi của anh cũng không liên quan gì đến cô, nhưng hình như cái vấn đề này sao lại có cảm giác tội lỗi vừa nhiều vừa nặng, cô tốt đẹp như thế, thế mà anh lại có thể chơi đùa với nhiều phụ nữ như thế, nhưng có trời mới biết, anh xúc động biết bao, từ đầu đến cuối một người phụ nữ như cô lại chỉ có một mình anh mà thôi!

Bàn tay của anh vươn ra nắm chặt lấy bàn tay của cô đang che kín đôi môi của mình, từ từ xiết chặt:

“Quả thật trước khi gặp em thì anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng Niệm Thần à, anh đảm bảo với em, từ sau khi có em rồi thì sẽ không có một người phụ nữ nào khác nữa.”

Người phụ nữ như vậy có thể bước vào trái tim của anh, cả đời này đều không thể nào quên được.

Thật ra, chỉ có chính anh mới biết được, từ năm mà Niệm Thần xuất hiện trong đời anh thì đúng là anh không có chạm qua bất cứ người phụ nữ nào nữa, tuy anh đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu ra nguyên nhân do đâu, chỉ là trong đầu thỉnh thoảng xuất hiện vẻ đẹp tươi cười của Niệm Thần, rồi bỗng nhiên cảm thấy tất cả những người phụ nữ khác đều rất buồn chán, hoàn toàn đánh mất hăng hái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.