Điệp Chi Chiến

Chương 20: Thề không làm người




Trích lời Gia Mộc: Tình yêu có thể biến ác quỷ thành thiên thần, cũng có thể biến thiên thần thành ác quỷ.

Hầu Lộ Lộ là một cô gái rất đẹp, từ nhỏ đến lớn luôn là tiêu điểm trong đám đông, sau khi vào đoàn văn công cũng là một ngôi sao sáng trong đoàn. Mặc dù thích chưng diện, cô ta lại không phải một người phụ nữ tầm thường ham hư vinh chỉ muốn tranh thủ lúc trẻ lấy được một người chồng có điều kiện tốt. Nhưng cô ta gặp Lục Cẩn, cuộc đời liền rẽ sang một hướng khác. Viên trân châu trong mắt người khác lại là rác rưởi trong mắt người nhà họ Lục. Tất cả lòng tự tôn của cô ta bị chà đạp, cô ta vùng vẫy muốn nắm giữ mọi thứ mà không được, sau đó Lục Cẩn cũng bỏ cô ta mà đi. Nếu cô ta tự mình tỉnh ngộ, lật qua được trang sách mang tên Lục Cẩn này, cô ta sẽ vẫn có cuộc đời tươi sáng. Nhưng không phải ai cũng có thể tỉnh ngộ, cô ta xây ngôi nhà pha lê của mình trên mạng. Trong ngôi nhà pha lê này, cô ta vẫn là viên trân châu đó, cô ta nhận được tất cả mọi hạnh phúc…

Trịnh Đạc cầm chuột từ tay Lâm Gia Mộc, mở lời nhắn người khác nhắn lại một tháng trước: “Tôi cảm thấy trang này là giả, trong ảnh chỉ có cháu bé, không có bất cứ người lớn nào. Cái gì mà vợ lính xinh đẹp chứ? Có mà lừa đảo”.

Vốn đây là một lời nhắn ít được người khác chú ý, nhưng mấy tiếng sau có người trả lời người này, chửi những câu rất thô tục. Sau đó mười mấy người cũng hùa vào chửi mắng theo. Người đăng lời nhắn đầu tiên cũng nghiêm túc liệt kê bằng chứng, chẳng hạn như nói sai thương hiệu quần áo của con, quần áo con mặc rõ ràng không hợp với thời tiết ở bản địa, nói sai kiến thức cơ bản về nuôi dạy con cái, người khác hỏi đồ dùng và quần áo của con trong ảnh giá bao nhiêu tiền, cô ta trả lời không đúng.

Mặc dù người này bị đám đông chửi bới phải chạy mất, nhưng hiển nhiên Hầu Lộ Lộ đã bị kích động, liên tục đăng mấy trạng thái nội dung kỳ lạ.

Ngôi nhà pha lê của cô ta đã xuất hiện vết rạn vì chuyện này… Trong lúc Trịnh Đạc và Lâm Gia Mộc cùng xem trạng thái này, không ngờ Hầu Lộ Lộ lại lên QQ đăng ảnh. Đó là bức ảnh chụp cô ta sau khi béo phì bế Tráng Tráng ngồi trong một nhà hàng: “Sau khi sinh con tăng cân nhiều quá, rất ghét mình hiện tại. Có điều nhìn thấy con khỏe mạnh cảm thấy cũng đáng. Bởi vì sợ các bạn không thích mình mập mạp hiện nay nên không đăng ảnh chụp cùng con trai. Đăng bức ảnh này để củng cố quyết tâm giảm béo! Bắt đầu từ hôm nay sẽ đăng lịch trình giảm béo của mình”.

Hiển nhiên các bạn trên mạng của cô ta cũng giật mình trước hình ảnh đã phát phì của cô ta. Mấy người bình luận đều nói thì ra cô ta đã hy sinh quá nhiều vì con, còn có người khuyên cô ta giảm béo, đại bộ phận bình luận đều tích cực.

Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc xem thông tin của bức ảnh, thời gian chụp là hai tiếng trước, địa điểm là thành phố C, nhìn trên khăn ăn có thể thấy nhà hàng tên là Bàn Đại Vương.

Lúc hai người chạy tới nhà hàng Bàn Đại Vương thì Hầu Lộ Lộ đã biến mất.

“Người này…”. Quản lý trực nhíu mày nhìn bức ảnh: “Quả thật cô ta đã tới, còn đi cùng một đứa trẻ con, xem dáng vẻ thì hình như chuẩn bị bắt tàu hỏa. Đứa trẻ con không ngoan, cứ khóc đòi bà nội, đòi cô, đòi mẹ… Có mấy khách hàng đến khiếu nại cô ta quá ồn ào”.

“Bắt xe lửa? Anh biết cô ta cần đi đâu không?”.

“Đối diện nhà hàng là một điểm bán vé tàu. Cô ta gọi điện thoại nói với người khác là cô ta mua vé tàu về nhà, nói rất lớn tiếng, đứa bé thì vẫn khóc… Lúc đi còn đánh rơi vài thứ”. Anh ta vừa nói vừa lấy một chiếc túi từ phía dưới quầy thu ngân ra: “Tôi đã xem qua, là quần áo trẻ con”.

Trịnh Đạc mở túi, quả nhiên trong túi là quần áo Tráng Tráng mặc lúc bị bắt cóc: “Đứa bé đó bây giờ mặc quần áo kiểu gì?”.

Quản lý nhìn anh ta một cái: “Anh là cảnh sát à? Khi đó tôi cũng định báo cảnh sát… Đứa bé đó thật sự không thân với cô ta…”.

Trịnh Đạc hừ lạnh một tiếng: “Đứa bé đó là cô ta bắt cóc”.

“A? Đúng là bắt cóc trẻ con à? Tôi thấy cô ta không giống như là…”. Anh ta vừa nói vừa đi về phòng quản lý: “Anh chờ tôi mở băng ghi hình”.

Trong hình ảnh camera ghi lại, Tráng Tráng đã thay quần bò và áo bông dài tay. Mặc dù dạo này có áp thấp nhưng ăn mặc thế này vẫn là quá kín đáo. Quần áo không thoải mái, cộng thêm sự sợ hãi đối với người lạ khiến Tráng Tráng cứ khóc mãi. Hầu Lộ Lộ không thật sự để ý tới cậu bé, chỉ không ngừng dùng điện thoại lên mạng và nói chuyện điện thoại với người khác.

Sau đó quản lý đến can thiệp, cô ta mới bế Tráng Tráng lên dỗ dành, lại lấy đồ ăn cho cậu bé. Tráng Tráng dù sao cũng vẫn còn nhỏ, có đồ ăn liền trật tự hơn nhiều.

Camera bên ngoài nhà hàng cho thấy quả thật cô ta đi ra từ điểm bán vé tàu.

Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc đến điểm bán vé hỏi điểm đến của cô ta. Vừa nhìn thấy địa chỉ, Trịnh Đạc đã nhíu mày: “Cô ta đang đi tìm Lục Cẩn”.

“Cái gì?”.

Anh ta kéo Lâm Gia Mộc lên xe: “Lục Cẩn vốn công tác ở đây, giờ chắc không có ở đấy”.

“Thế…”.

“Biết đích đến, cũng biết số tàu, chuyện sau này không có quan hệ gì với chúng ta nữa”. Trịnh Đạc thở dài một cái, cầm lấy điện thoại. Lúc đặt điện thoại xuống không khác gì đặt xuống một gánh nặng.

Hai tiếng sau, Tiết Văn Vũ gửi một tin nhắn đa phương tiện đến. Đó là bức ảnh cô ta bế Tráng Tráng vẫy tay với ống kính, kèm theo mấy chữ: “Cảm ơn. Em tha thứ cho anh rồi. Xin lỗi!”.

Trịnh Đạc xóa tin nhắn, cũng xóa số điện thoại của Tiết Văn Vũ, ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết đang nghĩ gì.

“Vì sao?”.

“Gì cơ?”.

“Nhà họ Tiết có thế lực như thế, vì sao năm đó anh không nhờ nhà họ Tiết giúp đỡ?”.

Khi mẹ và em gái Trịnh Đạc bị tai nạn giao thông, ý thức của Trịnh Lâm còn rất tỉnh táo. Cô nhớ rõ ràng tài xế gây tai nạn đã xuống xe xem hai mẹ con cô, sau khi phát hiện mẹ cô đã chết mới hoảng sợ quay đầu bỏ chạy. Sau đó đội cảnh sát giao thông mang ảnh tài xế gây tai nạn đến thì rõ ràng không phải người đó, nhưng người của đội cảnh sát giao thông lại nói khi đó cô bị kích thích quá lớn cho nên mới không nhìn rõ tài xế, không chịu chấp nhận lời khai của cô.

Trịnh Đạc cười gượng: “Nói chuyện điện thoại với em gái xong, anh biết chuyện này có vấn đề, ngay lập tức đến tìm Tiết Văn Vũ và Tiết tướng quân. Vốn anh cho rằng họ sẽ giúp anh, tìm ra thủ phạm gây tai nạn cho mẹ anh. Nhưng câu trả lời anh nhận được lại là: Đang trong giai đoạn nhạy cảm, không thể can thiệp công việc của địa phương. Khi đó Tiết tướng quân đang chuẩn bị được đề bạt, nghe nói cạnh tranh với đối thủ rất gắt gao, ông ta không chịu xen vào việc này… Sau đó anh đến tìm lãnh đạo nhà trường, lãnh đạo bảo anh tự tìm bằng chứng, khi có bằng chứng họ sẽ liên lạc với địa phương. Chính là bởi vì còn có hy vọng với những người này nên anh mới mất thời gian trọn bốn ngày. Đến khi anh nhận được câu trả lời chắc chắn, vừa chuẩn bị mua vé về nhà điều tra chân tướng sự việc, làm đám tang mẹ và chăm sóc em gái thì nhận được điện thoại báo em gái anh đã tự tử. Khi đó cái gọi là chính nghĩa đã không còn quan trọng đối với anh nữa. Cho dù bắt được thằng khốn đó thì thế nào? Khung hình phạt tối đa cho người gây tai nạn giao thông là bảy năm. Dù hắn có vào tù cũng chẳng bao lâu lại được ân xá thả ra. Anh chỉ muốn bắt hắn lấy mạng đền mạng, thế là anh đến tìm Tiết Văn Vũ để chia tay cô ấy. Cô ấy biết tính anh, cô ấy biết anh đã mất tất cả người thân, về thành phố A là để giết người nên đã ra sức ngăn cản anh. Nhưng lúc đó anh không có tâm tư nào khác ngoài báo thù nên cãi nhau với cô ấy một trận rồi chia tay”.

Anh ta ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Gia Mộc: “Lúc em nhìn thấy anh lần đầu tiên, anh đã hạ quyết tâm giết người, lấy mạng đền mạng… Anh không có ý định sống trở về…”.

Lâm Gia Mộc không nói gì mà chỉ kiễng chân ôm anh ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.