[Diên Hy Công Lược] Nhĩ Tình Trùng Sinh

Chương 47: Tôi Tới Đây Vì Nó




Xem phim hết một nửa, Đan Cư lại hô đói bụng, cho nên Ân Chẩn liền ôm cậu xuống lầu đặt xuống ghế quầy bar, lại tiến vào phòng bếp nấu cơm trưa.

「 Cư Nhi hôm nay muốn ăn cái gì?」 Ân Chẩn vừa mở tủ lạnh vừa hỏi,

「 Bữa tối muốn ăn lẩu cua! Hiện tại thì không biết.」Đan Cư đáng yêu trả lời,

「 Vậy anh nấu mì hải sản ăn trưa nha!」 Ân Chẩn nói,

「 Dạ.」 Đan Cư thực ngoan trả lời,

Ân Chẩn bắt đầu nhào bột bằng nước nóng và chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Đan Cư lại ngẩn người.

「 Cư Nhi lần này thi thế nào?」

Ân Chẩn vừa làm việc vừa hỏi. Anh sợ Đan Cư nhàm chán,

「 Chắc không đến nỗi nào. Cảm thấy thi cũng không khó lắm.」Đan Cư khôi phục bình thường trả lời,

「 Vậy Cư Nhi cảm thấy môn của anh có cần phải thi viết không?」 Ân Chẩn lại hỏi, anh muốn ám chỉ môn anh đang dạy cho lớp Đan Cư.

「 Không cần, làm báo cáo hoặc làm đề tài tâm đắc nộp là đực rồi. Dù sao môn của anh không phải là môn chuyên ngành chính quy, nếu bắt mọi người thi, họ nhất định sẽ tức giận hoặc là trực tiếp bỏ môn luôn.」 Đan Cư nghiêm túc nói. Tuy rằng bản thân tự nhận rất công tư phân minh, nhưng bản thân cũng rất muốn vì mọi người mà tìm chút lợi tức!

「 Được, vậy nghe theo lời em.」 Ân Chẩn nói. Anh cũng không muốn gây khó dễ cho đám sinh viên.

「 Ân!」 Đan Cư vui vẻ trả lời.

Ân Chẩn rất nhanh đã chuẩn bị xong bữa trưa đặt lên bàn. Đan Cư cũng trèo xuống ghế, ngồi vào bàn ăn không ngừng nhỏ dãi thèm thuồng. Thơm quá a!

「 Lại đây, coi chừng nóng, phải thổi nguội rồi mới được ăn nha!」Ân Chẩn dặn dò người yêu đang muốn động đũa.

「 Dạ!」 Đan Cư ngừng lại ngoan ngoãn nghe lời, thổi nguội hết nửa ngày mới dám cho gắp mỳ vào miệng, bởi vì cậu rất sợ nóng.

Ân Chẩn nhìn Đan Cư ăn ngon lành, anh cũng bắt đầu thấy đói bụng, hai người cùng nhau dùng bữa trưa.

Ăn no xong, Đan Cư lại muốn ngủ. Ân Chẩn thu dọn bàn ăn xong, gọi điện cho chú Càng nhờ chú chuẩn bị nguyên liệu nấu cho bữa tối đem lại đây, sau đó lại ôm cậu nhóc đang ngủ gà ngủ gật lên lầu. Đan Cư nhu thuận ghé nằm trên vai Ân Chẩn.

「 Chẩn…… Cứ sống như vậy có thể chứ……?」 Đan Cư đột nhiên nói như vậy,

「 Có thể. Em chỉ cần an tâm sống dưới sự bảo vệ của anh là được rồi.」Ân Chẩn ôn nhu trả lời,

「 Nhưng mà….. Như vậy em sẽ cảm thấy rất chán ghét bản thân…..」 Đan Cư rầu rĩ nói,

「 Này chỉ là nhất thời thôi a! Chờ sau khi em ra ngoài xã hội rồi, nói không chừng em phải nuôi lại anh a!!」 Ân Chẩn nói.

「 Sẽ sao?」 Đan Cư hoài nghi hỏi,

「 Sẽ a! Anh chỉ biết dạy học, những cái khác anh không hề biết a! Sau khi em tốt nghiệp, anh hẳn cũng phải tạm rời khỏi cương vị đang công tác. Cho nên, Cư Nhi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đó!」 Ân Chẩn vừa nói vừa đi, đến phòng, anh đặt cậu nằm xuống giường.

「 Ác, em sẽ cố gắng, nhất định sau khi tốt nghiệp sẽ tìm việc làm, em muốn nuôi anh!」 Đan Cư thực còn thật sự nói,

「 Ân, anh tin Cư Nhi làm được mà! Ngủ đi!」 Ân Chẩn mỉm cười nói, đắp chăn cho hai người

「 Chẩn, trưa tốt lành.」 Đan Cư nói,

「 Trưa tốt lành.」 Ân Chẩn ôn nhu sờ sờ đầu người yêu, Đan Cư an tâm ở trong lòng người yêu ngủ.

Hôm nay cả hai ngủ trưa thẳng đến hai giờ rưỡi chiều liền rời giường. Đan Cư tinh thần sáng láng muốn đi đánh bóng rổ.

「 Chẩn, em muốn đi vận động.」 Đan Cư chờ mong nhìn Ân Chẩn,

「 Được, thay đồ trước đã.」 Ân Chẩn trả lời,

Hai người thay đồ, lấy bóng rổ liền đi đến sân bóng rổ đằng sau biệt thự.

Ân Chẩn thật ra cũng rất thích chơi bóng rổ, có đôi khi cùng bạn bè đánh mấy trận. Đan Cư vui vẻ cùng Ân Chẩn luận phương thức chiến lược đánh bóng, phát hiện đẳng cấp của cả hai không chênh lệch nhau lắm. Đan Cư được đánh đến thực tận hứng.

「 Chẩn, lần trước sao không chơi cùng với bọn em?」 Đan Cư nghi hoặc hỏi, cậu đang ám chỉ lần ở nhà Nho Nhã.

「 Thấy em cùng với bạn đánh rất vui, cho nên không muốn quấy rầy.」 Ân Chẩn trả lời,

「 Ác, vậy sau này anh phải thường xuyên chơi với em a!」Đan Cư lập tức yêu cầu,

「 Được, sau này nhất định sẽ thường cùng em vận động.」 Ân Chẩn hứa,

「 Da!」 Đan Cư vui vẻ hoan hô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.