[Diên Hy Công Lược] Nhĩ Tình Trùng Sinh

Chương 42: Giao Long




Đan Cư ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh lại. Đan Cư vừa mới ngủ dậy, còn có chút mơ mơ màng màng, ngoan ngoãn tiêu sái đến phòng tắm súc miệng rửa mặt. Ân Chẩn thấy người yêu không có việc gì thì an tâm xuống lầu chuẩn bị cơm trưa.

Làm canh bao nhân súp thịt bò và rau trụng nước sôi đi! Có vẻ đơn giản. Ân Chẩn thuần thục bật bếp gas chuẩn bị cơm trưa.

Đan Cư cũng xuống lầu dọn bát đũa, sau đó lại ngồi ở quầy bar nhìn Ân Chẩn bận rộn nấu ăn. Thơm quá đi! Thật mong được ăn nhanh một chút! Đan Cư giống như đứa nhóc con hưng phấn nhìn nhìn. Ân Chẩn cảm thấy cũng không có gì không tốt, tiếp tục nấu nướng.

Ân Chẩn đem canh bao nhân súp thịt bò đặt lên bàn, lại để Đan Cư lấy rau trụng nước sôi lên, mới ngồi xuống ăn.

「 Ăn cơm.」

Hai người đồng thời nói, bắt đầu ăn canh bao và rau. Cơm trưa qua đi, Đan Cư rửa chén xong bước vào phòng khách, ngồi nghỉ ngơi xem tin tức. Ân Chẩn đem chén bát đã được rửa sạch cho lại vào tủ, sau đó lấy trái cây trong tủ lạnh gọt vỏ, mang đến phòng khách, dùng nĩa đút từng miếng táo cho người yêu ăn.

「 Cư Nhi a.」 Ân Chẩn nói, Đan Cư liền nhu thuận hé miệng cho Ân Chẩn đút,

「 Ăn ngon không?」 Ân Chẩn hỏi,

「 Ân, thực ngọt.」 Đan Cư nuốt miếng táo trong miệng xong rồi mới trả lời

「 Tiếp một miếng nữa, a.」 Ân Chẩn vừa lòng tiếp tục đút, đem người yêu ôm vào lòng.

Đan Cư rất ngoan dựa vào trong ngực Ân Chẩn để mặc anh đút táo cho mình. Kệ! Làm vậy cũng cảm thấy ngọt ngào lắm a~ Ân Chẩn thật cao hứng đút cho cậu, Đan Cư cũng khoái trá ăn trái cây, hai người vui vẻ là tốt rồi~~~

「 Chẩn cũng ăn a! Anh một miếng em một miếng.」Đan Cư ăn hết mấy miếng mới bướng bỉnh nói,

「 Được, em một miếng anh một miếng, đổi nha, em đút anh ăn.」 Ân Chẩn cũng muốn người yêu đút mình ăn.

「 Được.」 Đan Cư cầm lấy nĩa cắm lấy một tiếng đút cho Ân Chẩn,

「 Ăn ngon không?」 Đan Cư cũng hỏi,

「 Ân, thực ngọt…… Nhưng không có ngọt bằng Cư Nhi của anh a~ ~」 Ân Chẩn cố ý nói, khom xuống hôn trụ người yêu.

Đan Cư cũng nhu thuận hôn lại. Qua một lúc lâu, Ân Chẩn mới rời khỏi môi người yêu, nhưng một sợi chỉ bạc vẫn lưu luyến không cắt đứt trên miệng hai người. Đan Cư phát hiện ra, đỏ bừng mặt…..

「 Cư Nhi thật sự đáng yêu!」

Ân Chẩn vừa lòng nhìn người yêu đỏ mặt, nghịch ngợm cọ cọ vào gáy ngọc, quả nhiên sẽ khiến Đan Cư cười to, bởi vì cậu rất sợ nhột

「 Ha ha ha ha! Chẩn không cần lộng! Nhột! Ha ha ha ha……」 Đan Cư cười đến không thể nói nổi một câu đầy đủ

「 Ai bảo Cư Nhi đáng yêu như thế làm chi ~~」 Ân Chẩn nhanh chóng buông người yêu ra, nếu không Cư Nhi mà giận lên thì không tốt tí nào!

Đan Cư dựa vào người Ân Chẩn nghỉ ngơi, vừa rồi cười đến chóng mặt hoa mắt chả còn khí lực nào nữa

「 Muốn đi ngủ trưa không?」 Ân Chẩn ý vị hỏi,

Đan Cư làm sao lại không hiểu được tầng ý bên trong? Cậu trầm mặc một hồi lâu, Ân Chẩn cũng không buộc người yêu lập tức trả lời, chỉ im lặng chờ đợi đáp án.

「 Ân…………」 Đan Cư cuối cùng cũng đáp lại một chữ.

「 Ân.」 Ân Chẩn liền trực tiếp ôm người yêu theo kiểu công chúa hướng lên phòng ngủ.

Dọc đường đi, Đan Cư thực im lặng, có thể thấy cậu đang rất khẩn trương.

「 Cư Nhi hiểu rõ rồi chứ? Hiện tại đổi ý còn kịp đó!」 Ân Chẩn thực săn sóc hỏi. Anh không hi vọng Cư Nhi miễn cưỡng mình.

「 Ân, em sẽ không hối hận.」 Đan Cư thực kiên định nói,

「 Một lát nữa, Cư Nhi cho dù có xin anh ngừng anh cũng sẽ không ngừng đó nha!」 Ân Chẩn lại cố ý hù dọa Đan Cư,

「 Không đâu.」 Đan Cư còn nói,

Ân Chẩn lúc này mới an tĩnh lại, nhẹ nhàng đem người phóng lên giường.

「 Anh đây không khách khí đâu!」 Ân Chẩn thấp giọng nói bên tai Đan Cư,

「 Ân.」 Đan Cư đáp lại, hai người bắt đầu hôn môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.