Điện Hạ Dụ Phi: Tuyệt Sủng Bao Cỏ Tam Tiểu Thư

Chương 3




Nhâm Lao, Lưu Đắc Chí, hai người các anh đừng ở đây bịa chuyện hù dọa các người đẹp!

Laceki nói có vẻ bất mãn. Mặc dù những lời này của Nhâm Lao dường như không nhắc đến cách làm gì với Lâm Dung, nhưng thật sự đã dọa Thẩm Tâm Oánh và Miêu Lâm Lâm không nhẹ, nhưng bất kể nói như thế nào, Thẩm Tâm Oánh và Miêu Lâm Lâm đều là bạn học của anh ta. Người một nhà thì không có đắc tội tội đâu. Nhâm Lao và Lưu Đắc Chí hai người bạn nước ngoài này thật ra là ra tay trước. Điều này khiến trong long Laceki tự nhiên rất khó chịu!

-Điều này làm sao lại là bịa chuyện chứ? Rõ ràng rất nhiều người đều biết!

Nhâm Lao sắc mặt không hài lòng nói.

-Laceki, trước khi anh nói chuyện tốt nhất suy nghĩ cho kĩ!

Anh ta phí nhiều lời như vậy, vẫn không phải để thu hút sự chú ý của những người đẹp, nhất là người đó là Lâm Dung, thực sự đẹp đến mức khiến người ra không thể rời mắt!

Tuy có Phương Minh Viễn đi bên cạnh Lâm Dung, nhưng Nhâm Lao cơ bản không để tâm đến Phương Minh Viễn, đối với anh ta, Phương Minh Viễn chẳng qua cũng là một bao tử trong nước mà ra thôi, có thể có bao nhiêu tài sản? Nhâm Lao cũng đã ở Nhật năm sáu năm rồi, không những có được giấy tạm trú của Nhật Bản, lại chiếm cổ phần Capcom công ty nổi tiếng nhất trong ngành trò chơi của Nhật Bản, tuy ngay cả cán bộ trung tầng cũng không phải, chẳng qua chỉ là tổ trưởng nhỏ, nhưng mấy năm nay tích lũy từng li từng tí, con số đó trong nước cũng là rất khả quan.

Hơn nữa, Nhâm Lao cũng không phải có chổ dựa, trong nước, ba anh ta đường đường là Phó giám đốc sở, qua hai ba năm, thì lên Giám đốc sở rồi! đợi Nhâm Lao về nước, dựa vào lý lịch nhậm chức của công ty TNHH Capcom, những công ty chế tác trò chơi trong nước, vẫn không phải muốn tiến vào đâu thì vào đó! Đến lúc đó Nhâm Lao muốn tiền có tiền, muốn tài có tài, muốn quyền có quyền, muốn khí chất có khí chất, điều kiện tốt như vậy, há chẳng phải mạnh hơn cả nghìn lần so với một ông chủ nhỏ trong nước!

Hơn nữa, mặc dù không có được Lâm Dung, nếu có thể có được một người Thẩm Tâm Oánh và Miêu Lâm Lâm, vậy cũng là một việc tốt à! Tuy đất Nhật Bản cũng không thiếu phụ nữ, hơn nữa trong số đó những phụ nữ có phẩm chất sắc đẹp cũng không tồi, nhưng phụ nữ Nhật, kinh nghiệm phong phú không thể so sánh với phụ nữ Hoa Hạ, mới 20 tuổi đầu, đã từng lên giường qua với một số đàn ông rồi! phụ nữ như vậy, chơi một chút, các đại gia coi như gái bao mà thôi, thật sự muốn lấy làm vợ, trước đó không nói còn có bao nhiêu anh em đồng hương.

ở Nhật Bản, đã lưu truyền từ lâu, muốn một trinh nữ thật sự, tốt nhất vẫn là cách nói của vườn trẻ, Nhâm Lao ở Nhật nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng có nghe thấy.

Cho nên, lần này, ba người đẹp ở đây, Nhâm Lao cần biểu hiện cẩn trọng một chút!

-Nhâm Lao! Anh nói ai chứ?

Long mi của Laceki lập tức dựng lên. Những người đẹp thầm yêu ở trước mắt, anh ta lại bị người ta trách cứ không có đầu óc, sự ô nhục như vậy một người đàn ông tự nhiên sẽ không chịu được.

-Nói ai, trong lòng ai có tính toán, hi hi, tình thế hiện giờ làm sao lũ chó mèo cũng tập trung ra nước ngoài?

Nhâm Lao vẻ mặt khinh thường nhìn Laceki ngang nhiên nói. Trong bất giác, không ít người ở đây đều khẽ nhíu mày. Tuy nhiên mặc dù đã có phát hiện, Nhâm Lao cũng hồn nhiên không sợ. Trong những người ở đây, theo anh ta được biết, người lăn lộn tốt hơn anh ta ở Nhật, hay nói gia cảnh có thể rõ ràng vượt trội hơn anh ta là không có!

Sắc mặt Laceki lộ rõ sự giận dữ, muốn nhảy người lên. Chúc Khải ở bên vội đưa tay ra giữ anh ta lại.

-Ông Nhâm, ông quả nhiên là người chân thật thẳng thắn, những lời này, nhất định cũng là những lời nói thật đè nén trong lòng anh ta rất lâu rồi! nếu Laceki khó lọt vào mắt ông Nhâm, Chúc Khải bất tài, tự nhận thấy với Laceki cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, đương nhiên cũng cũng một loại chó, mèo trong mắt ông Nhâm đây.

Những người giống như chúng tôi, tự nhiên cũng là không xứng ở cùng phòng với ông Nhâm đây, Chúc Khải vội gọi năm sáu cái tên Thẩm Tâm Oánh, Miêu Lâm Lâm, Lâm Dung, Lư Hưng Nghiệp, những người này đều xem như bạn học, hơn nữa quan hệ giữa mọi người cũng không tồi.

-Chúng ta đổi chổ khác uống rượu đi, để tránh làm vướng mắt ông Nhâm!

Trong lòng Nhâm Lao vốn dĩ rất đắc ý lập tức trầm ngâm, lúc này mới chú ý đến, vốn dĩ sắc mặt của ba người đẹp có má lúm đồng tiền đẹp như hoa đều trầm ngâm lại.

Hơn nữa mấy người được Chúc Khải gọi đến, cũng đồng loạt đứng dậy nói phụ họa vào:

-Đúng thế, giống thanh niên trưởng thành tài năng kiệt xuất về sự nghiệp như ông Nhâm, làm sao có thể để ý đến những người như chúng tôi.

-Đi thôi, đi thôi, ra ngoài ăn cơm, còn phải nhìn vào vẻ mặt nhìn người, thật sự vô vị!

Laceki nói một cách lạnh lùng.

-Chúng ta lại tìm một phòng riêng, cho em Lâm Học đón gió! Không đáng ở đây để ông Lâm nhìn chướng mắt!

Lư Hưng Nghiệp cũng nói một cách bất mãn.

-Thật sự muốn lấy bản than ra làm lãnh đạo của mọi người à?

Về sau không chỉ là mấy người Chúc Khải Hiên, ngay cả một số người Chúc Khải Hiên chưa gọi đến cũng đều xôn xao nói.

Không chỉ là bởi vì lời nói của Nhâm Lao đụng chạm đến nhiều người, bộ dạng vừa nãy của Nhâm Lao, mọi người đều để ý, những người chủ cùng động lòng với ba người đẹp, tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội bài trừ Nhâm Lao ra ngoài.

Thẩm Tâm Oánh và Miêu Lâm Lâm cùng lộ ra vẻ mặt bất mãn! Mặc kệ nói như thế nào, Laceki cũng là bạn học của mình. Hơn nữa các cô ấy cũng không cho rằng, những lời nói vừa nãy của Laceki là quá đáng, thì xem như sự nghiệp của Nhâm Lao anh mạnh hơn người khác, cũng không đáng để nói khác chẳng ra gì.

-Chúc Khải Hiên! Lư Hưng Nghiệp! Laceki!

Lúc này, trên ghế ngồi bên cạnh, một người trung niên đã 30 tuổi đứng dậy quát:

-Các người ngồi xuống cho tôi!

Mấy người Chúc Khải Hiên rùng mình, rụt rè ngồi xuống, chỉ có điều sắc mặt đầy sự bất mãn.

Tiếp đó, người trung niên này lại quay người nói với Nhâm Lao:

-Nhâm Lao, vì cậu không xin lỗi mọi người! Đây là hội đồng hương, là cơ hội để anh em đồng hương ở những nơi khác được giao lưu giúp đỡ lẫn nhau, không phải là nơi để các anh thể hiện mình!

Sắc mặt Nhâm Lao trầm ngâm lại, đã trầm ngâm một lúc lâu vẫn cúi đầu nói:

-Xin lỗi!

Phương Minh Viễn khẽ hỏi Thẩm Tâm Oánh:

-Người này là ai?

-Anh ta là Tịch Uý Binh, là người lớn tuổi nhất trong hội đồng hương, hội đồng hương này, chính là do anh ta đề xướng tổ chức.

-Bình thường anh ta không thích quản việc, cũng không thích lộ mặt, chẳng qua trong những người ở đây, vẫn là người tương đối có uy tín.

Thẩm Tâm Oánh thập giọng nói.

-Anh hỏi điều này làm gì?

Phương Minh Viễn lại cười không nói.

Trả qua việc rắc rối như vậy, tuy hai bên đều không gây chuyện nữa, nhưng không khí trong phòng cũng không hòa hợp như lúc đầu.

Trong lúc này Nhâm Lao cũng có ý đáp lời Thẩm Tâm Oánh bọn họ, Thẩm Tâm Oánh bọn họ tuy không châm chọc khiêu khích, cũng chỉ lạnh lùng thản nhiên, khiến Nhâm lao mất hứng! Còn mấy người còn lại, rất nhiều cơ hội nói chuyện với người đẹp. Cứ như vậy, Thẩm Tâm Oánh cũng đã đánh mất ý nghĩ để nhâm lao giúp Lâm dung một tay.

Nhâm Lao mở cửa kéo phòng riêng ra, đi về phía nhà vệ sinh, trong lòng rất buồn bực, lại không có chổ giải tỏa.

Tuy anh ta không sợ Tịch Uý Bình, nhưng lại là người lớn tuổi nhất trong những người đang ngồi, lại là người khởi xướng của hội đồng hương. Ngày bình thường xử lí mọi việc lại rất công bằng, cho nên rất có uy tín trong những người đồng hương. Nếu cãi nhau với Tịch Uý Bình ở đây, tự mình đã chọc tức nhiều người, e rằng phải chịu đơn độc rồi.

-Nhâm Lao!

Anh ta đi ra toilet chưa được mấy bước, thì đã nghe có một phụ nữ gọi tên anh ta bằng tiếng trung.

Theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ mặc áo Kimono đang đứng bên khác của hành lang.

Nhâm Lao hít mắt, lại nhìn kĩ vào hai mắt, sắc mặt lập tức biến đổi, chạy đến trước mặt đối phương, cung kính cúi người nói:

-Hóa ra là đại tiểu thư, không biết cô cũng đang dung cơm ở đây.

-Qủa nhiên là anh!

Người phụ nữ trẻ cười nói:

-Làm sao anh cũng đến đây ăn cơm?

-Vâng, tham gia một hội đồng hương, mọi người tụ tập, nhân tiện chào đón một cô gái trong nước đến từ Mĩ.

Nhâm Lao cung kính nói. Hoàn toàn không nhìn thấy sự kiêu ngạo của anh ta trong phòng riêng.

-Hội đồng hương?

Hí hí, đông người tham gia không?

Người phụ nữ trẻ nghĩ một lát, cười nói.

-Có khoảng mười người đến đấy.

Nhâm Lao trả lời một cách khó hiểu.

-Dung Dung, các cô sống ở đâu?

Thẩm Tâm Oánh lôm lấy vai Lâm Dung, thấp giọng hỏi.

-Còn có thể ở Nhật mấy ngày?

Lâm Dung nhìn Phương Minh Viễn một cái, hiện tại bọn họ đương nhiên sẽ không ở trong khánh sạn, công ty đã sớm chuẩn bị một biết thự trong khu nhà giàu ở Tokyo cho Phương Minh Viễn, nhưng ở đây, cũng không thích hợp nói cho Thẩm Tâm Oánh bọn họ biết à.

Lâm Dung cũng không nói đùa. Cửa phòng riêng bị người bên ngoài kéo ra, Nhâm Lao ngẩng đầu bước vào, đắc ý nhìn mọi người trong phòng có chút kinh ngạc. lúc này cao giọng nói:

-Khương tiểu thư, mời vào!

Theo giọng nói của anh ta, một người phụ nữ từ ngoài cửa bước vào.

Phương Minh Viễn cúi đầu mắng trong miệng. Đúng là trái đất tròn. Khương Ứng Tuyết đại tiểu thư đúng là đã từng gặp mặt Phương Minh Viễn!

Trong phòng yên tĩnh một lát, sau đó lập tức lại huyên náo lên, mọi người không ngờ, Nhâm Lao ra ngoài một vòng, lại đem đến một mỹ nhân! Tuy mặc trên người bộ Kimono, nhưng cái tên, chắc chắn là người Hoa Hạ.

Khương Ứng Tuyết nhìn quanh cả phòng, nhìn ánh mắt của kinh ngạc những cô gái, ánh mắt tuyệt vời của những người đàn ông, trong lòng đắc ý. Điều này có ý nghĩa hơn nhiều so với những cô gái tham gia hoạt động xã giao này.

-Nhâm Lao, tôi ngồi ở đó rồi!

Khương Ứng Tuyết dung tay chỉ, đúng là vị trí ghế chủ trong phòng, còn chủ nhân chổ đó vốn dĩ là ai, không phải là điều cô ta quan tâm.

Nhâm Lao lập tức gọi phục vụ đến, đem ghế trước mặt để sang hai bên, lúc này mới ngồi xuống.

Nhâm Lao ngồi bên cạnh Khương Ứng Tuyết, tận hưởng những ánh mắt quan sát của hầu hết mọi người trong phòng, trong lòng rất sung sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.