Điện Hạ Dụ Phi: Tuyệt Sủng Bao Cỏ Tam Tiểu Thư

Chương 10




Nhà trọ gần Trường đại học Tokyo, toàn bộ tầng chót đều được vây lại, làm nơi ở của Khương Ứng Tuyết và các nhân viên hộ vệ. Theo lý Khương Ứng Tuyết đã chiếm đất lớn nhất, cũng là đơn nguyên tốt nhất!

-Điền Trung Lập Nghiệp đã đi biệt thự của Phương Minh Viễn rồi?

Mái tóc tóc ướt sũng xõa trên vai làm cho khuôn mặt của Khương Ứng Tuyết lúc này đã là một màu xanh. Sau khi Phương Minh Viễn đi rồi, Khương Ứng Tuyết bọn họ tự nhiên cũng không có hứng thú đi dự tiệc nữa, vì vậy đã giải tán rồi. Khương Ứng Tuyết tâm trang không vui cũng không có hứng thú tìm chổ giải trí, vậy là liền trở về chổ ở gần trường Đại học của cô ta ở Tokyo.

Sau khi pha trà xong, Khương Ứng Tuyết cảm thấy tâm trạng mình tốt lên rất nhiều, nhưng tiếp đó lại bị những tin tức xấu từ miệng Lý Thông làm cho tan biến!

-Đúng vậy, dưới sự dẫn dắt của Hội trưởng hội thương mại 98 Điền Trung Cảnh Nghiệp phụ thân của anh ta, đi đến nhà nhận tội!

Lý Thông lặng lẽ nói.

-Hừ! thật là một tên đầu óc ngu xi, tứ chi phát triển!

Khương Ứng Tuyết nói một cách oán hận.

-Cho rằng đến nhà xin lỗi thì có thể khiến Phương Minh Viễn hồi tâm chuyển ý sao?

Cô ta bực bội đá dép dưới chân linh tinh, trong lòng buồn bực không thể nói ra thành lời! Lớn từng này rồi, cô ta vẫn rất ít khi bị chịu thiết như vậy trước mặt những người cùng tuổi đâu. Tùy tùng của cô ta bị người ta dọa đến nổi ngoan ngoãn đến xin lỗi, điều này lan truyền ra ngoài, Khương đại tiểu thư rất mất mặt.

-Nhâm Lao thì sao?

Ánh mắt của Khương Ứng Tuyết đột nhiên sáng lên, hỏi.

-Hiện tại anh ta có thể đang trên đường về nhà chứ?

Lý Thông có vẻ không chắc chắn nói. Mặc dù lúc sắp chia tay, Khương Ứng Tuyết đã an ủi Nhâm Lao mấy câu, nhưng nhìn dáng vẻ mất thần hồn át thần tính của Nhâm Lao, e rằng cũng không nghe bao nhiêu.

-Gọi điệ thoại cho anh ta, bảo anh ta qua đây!

Khương Ứng Tuyết từ nhảy lên từ trên ghế sofa, hối:

-Chú Thúc, khẩn trương gọi điện thoại cho anh ta!

Điền Trung lập Nghiệp đã cúi đầu trước Phương Minh Viễn, vậy thì Nhâm Lao đã nói gì cũng không thể khuất phục “Uy lực bị lạm dụng” của Phương Minh Viễn! nếu không, Khương Ứng Tuyết cô ta còn có mặt mũi nào để xuất hiện!

Tuy nói Khương Ứng Tuyết cảm thấy Nhâm Lao nên phân rõ nặng nhẹ, ba của Nhâm Lao nếu không phải có sự ủng hộ của nhà họ Khương, làm sao có thể trong thời gian mười năm ngắn ngủi có thể từ một công nhân viên chức trở thành một vị Phó giám đốc sở nắm chắc thực quyền. Nếu anh ta làm mất mặt nhà họ Khương, tuy ông nội không gặp để trách tội nhà họ Nhâm anh ta, nhưng con đường làm quan của Nhâm Tái Hưng cũng kết thúc ở đây! Nhưng để đảm bảo vẫn là quản lí tốt Nhâm Lao thì càng tốt!

Trên tuyến xe lửa chính từ Tokyo đến Osaka, Nhâm Lao ngồi ở góc giống như hồn bay phách lạc.

Tuy cách đó không xa có mấy nữ sinh mặc váy ngắn lộ đôi cặp đùi trắng nõn, trần đầy sức sống mà anh ta rất thích đang nói chuyện ríu ra ríu rít, nhưng lúc này Nhâm Lao đã không có tâm trạng săn đuổi nữa!

Mặc dù lúc sắp chia tay, Khương Ứng Tuyết cũng đã an ủi anh ta mấy câu, nhưng Nhâm Lao cũng không phải thằng ngốc, rốt cuộc là sự an ủi chân thành, hay là qua loa cho xong, điều này vẫn phải phân ra rõ ràng. Cho nên, Nhâm Lao đã không ôm hi vọng gì với Khương Ứng Tuyết nữa! Việc này, đối với anh ta cũng không phải việc gì mới lạ, từ nhỏ anh ta đã thấy qua nhiều lần từ chổ ba anh ta. Nếu không có chịu tội thay, những lãnh đạo phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác có thể đủ để bắn chết rồi! Chỉ có điều đến giờ, những gì nhìn thấy đều là người khác chịu tội thay mình, bây giờ sự việc rơi đúng đầu mình, lại không thích ứng được!

Anh ta không biết tiếp theo mình sẽ đối diện với vận mệnh thế nào, chỉ có điều trong lòng hạnh phúc khi trở về Osaka chổ anh ta ở.

Di động trong người anh ta đột nhiên rung lên, Nhâm Lao lôi di động ra, đảo mắt qua một cái, trong lòng dấy lên những dự cảm xấu. Điện thoại gọi đến từ công ty cổ phẩn Capcom.

-Là Nhâm Quân phải không?

Trong điện thoại truyền đến một giọng nói đàn ông trầm thấp. Nhâm Lao biết đây là Tả Thụ Chính Nghĩa ông chủ của anh ta.

-Trưởng phòng, là tôi!

Nhâm Lao cố gắng làm cho giọng nói của mình ổn định một chút. Nhưng ngay cả chính anh ta cũng nghe ra, giọng nói của mình yếu đuối cỡ nào.

-Nhâm Quân, nói cho anh biết một tin xấu, tôi vừa mới nhận điện thoại của giám đốc, ngày mai anh đến công ty…

Nói đến đây, Tả Thụ Chính Nghĩa dừng lại một chút, mới khẽ thở dài nói.

-Giao lại công việc cho đồng nghiệp đi…

Tả Thụ Chính Nghĩa còn nói gì nữa, Nhâm Lao đã hoàn toàn không biết nữa. Điện thoại trượt xuống từ trong tay bối rồi của anh ta, rợt trên sàn nhà, lại bẳn xuống nằm dưới chổ ngồi, không hề có tiếng động gì.

-Alô? Alô?

Sắc mặt của Tả Thụ Chính Nghĩa buồn bã đặt điện thoại xuống, bình tâm mà nói. Tả Thụ Chính Nghĩa khá hài lòng về thuộc hạ này của Nhâm Lao. Tuy Nhâm Lao có chút háo sắc đi, nhưng điểm này đối với người Nhật xem ra lại không cho là khuyết điểm, cho dù Nhâm Lao vẫn chưa kết hôn, thì sau khi kết hôn, đàn ông Nhật chẳng phải đều ra ngoài tìm em út như nhau sao?

Có năng lực làm việc nhất định, lại khá biết hầu hạ thủ trưởng, hiểu được dụng tâm của thủ trưởng, mặc dù bởi vì tình hình trong nước, có lúc, những việc Nhâm Lao đã làm có thể là chuyện đáng cười với anh ta. Nhưng nhân tài như vậy, nhất là xuất thân là người Hoa Hạ, Tả Thụ Chính Nghĩa vẫn có một giá trị bồi dưỡng nhất định.

Nhưng Tả Thụ Chính Nghĩa cũng hiểu, tương lai của Nhâm Lao xem như kết thúc hoàn toàn ở công ty cổ phần Capcom, cũng không biết là nguyên nhân gì, không ngờ Giám đốc đích thân mở miện, đuổi Nhâm Lao ra khỏi công ty. Không thể vung tay quá trán, cho nên Tả Thụ Chính Nghĩa cho dù cảm thấy tiếc nuối, cũng không thể thay đổi được kết quả này.

-Tiểu thư, điện thoại của Nhâm Lao không gọi được!

Lya Thông nhíu mày nói.

-Anh ta tắt máy rồi!

-Tắt máy rồi?

Hai hàng lông mày của Khương Ứng Tuyết lập tức dựng lên, Nhâm Lao này làm cái quái gì, lúc này còn tắt máy! Cũng chẳng hiểu chuyện gì cả!

-Ừ, gọi tiếp, cách nửa tiếng gọi một lần, tôi không tin, anh ta đến ngày mai vẫn cứ tắt máy?

Khương Ứng Tuyết không vui nói.

-Vâng!

Lý Thông đáp.

Nếu không có việc gì, Lý Thông sẽ lui ra ngoài, khi anh tar a cửa, nghe thấy Khương Ứng Tuyết nhận một cuộc đienẹ thoại, vui mừng gọi nói:

-Chú Ngô…

-Ơi!

Điền Trung Cảnh Nghiệp nhìn cánh cửa chính ngôi biệt thự trước mắt đã mở ra, không khỏi thở dài. Mình làm Hội trưởng Hội thương mại 98, cũng đã mấy năm rồi, ngoài những giới thương gia trong nước, các ông chủ lớn của giới trước mặt, có sự khép nép như vậy từ lúc nào? Nhưng vì con trai út, anh ta cũng chỉ có thể mặt dày đến.

Hơn nữa vì con trai út, anh ta có thể hạ mình, không những cầu cứu đến người anh em họ Điền Trung Lập Nghiệp, còn vòng vo nhờ đến Ma Sinh Hương Nguyệt và Vũ Điền Trọng, thậm chí còn mời đại sứ quán Ngô Nịnh Hoa của đại sứ quán Hoa Hạ đóng tại Nhật. Đây cũng chính là do Điền Trung Cảnh Nghiệp có nhiều bạn bè trong hai giới chính phủ và buôn bán ở Nhật, nếu không, thời gian ngắn như vậy, muốn làm hết những việc này, đó cũng điều tuyệt đối không thể.

-Banh, Ngô đại sứ tại sao vẫn chưa xuống xe?

Điền Trung Lập Nghiệp có chút bất an nói với Điền Trung Cảnh Nghiệp. Lần này anh ta gây tai họa cho nhà họ Điền Trung. Điền Trung Cảnh Nghiệp nghe tiếng quay đầu lại nhìn. Đúng lúc nhìn thấy Ngô Nịnh Hoa đi ra cửa xe.

-Ngô đại sứ, muộn như vậy rồi, còn làm phiền anh nghỉ ngơi, Điền Trung rất lo ngại, thực sự là làm phiền anh rồi!

Nhìn Ngô Nịnh Hoa đi đến trước mặt, Điền Trung Cảnh Nghiệp cúi người cung kính nói. Điền Trung Lập Nghiệp sau lưng anh ta cũng khom người xuống!

Ngô Nịnh Hoa vội vàng dơ tay ra nói đỡ:

-Hội trưởng Điền Trung, anh nói như vậy quá khách sáo rồi! Hội thương mại 98 dưới sự lãnh đạo của Điền Trung hàng năm đều có quan hệ thương mại lớn với nước tôi, đã thúc đẩy cự nhanh quan hệ kinh tế giữa hai bên, vì sự phát triển của nền kinh tế Hoa Hạ, đã cống hiến không ít những thứ quý giá, Hội trưởng Điền Trung khó mở miệng nhờ vả, tôi làm sao có thể cự tuyệt chứ?

Miyamoto đứng cách đó không xa lại mặt mày nhăn nhó. Anh ta không ngờ được, Điền Trung Cảnh Nghiệp có thể diện lớn như vậy, cùng lúc mới đến đại sứ của Hoa Hạ đóng tại Nhật, nhưng không biết vì sao, Miyamoto vừa nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Điền Trung Cảnh Nghiệp và Ngô Nịnh Hoa, trong lòng luôn có cảm giác không thoải mái!

-Đại sứ, Phương Minh Viễn này cũng quá vô lễ rồi!

Thư kí của Ngô Nịnh Hoa nhìn thấy cửa chính của biệt thự không có một bong người, sắc mặt tỏ vẻ tức giận. Cho dù nói như thế nào, đại sứ Ngô Nịnh Hoa này ở trong nước cũng là nhân vật cấp Thứ trưởng. Phương Minh Viễn là một giới bình dân? Làm sao cũng phải cử mấy người ra ngoài đón tiếp chứ?

Trong lòng Ngô Nịnh Hoa cũng có chút không dể chịu, nhưng anh ta cũng hiểu, mình đến e rằng Điền Trung Cảnh Nghiệp không hề nói cho Phương Minh Viễn. Nếu là khách không mời mà đến, vậy thì cũng không có oán trách ngwoif ta không ra đón tiếp. còn Điền Trung Cảnh nghiệp bọn họ, không ngờ đã đến nhận lỗi, đều đã hạ thấp vị trí của bọn họ, điều đó cũng không đáng coi trọng nữa!

Đoàn người men theo đường của biệt thự đi đến cuối đường, lúc này nhìn thấy có hai người một nam một nữ đứng trước cửa biệt thự. Người nữ hôm nay đúng là một trong những vai chính gây ra sự việc, người nam là vệ sĩ của Phương Minh Viễn!

-Trợ lý Lâm!

Miyamoto và Lâm Dung tự nhiên như thế mà quen biết, tiến lên trước nói.

-Ông Miyamoto, bọn họ chính là ngwoif nhà của Điền Trung Lập Nghiệp phải không?

Ánh mắt của Lâm Dung lướt nhìn Miyamoto, lướt nhìn qua đám người Điền Trung Cảnh Nghiệp, rồi dừng lại trên người Ngô Nịnh Hoa. Xem ra là ý thức được, Ngô Nịnh Hoa dường như không cùng một con đường với Điền Trung Cảnh Nghiệp.

-Đúng vậy, đây là ba của Điền Trung Lập Nghiệp, Hội trưởng của Hội thương mai 98, Điền Trung Cảnh Nghiệp. Vị này là Ngô đại sứ đại sứ của quý quốc đóng tại Nhật!

Miyamoto giới thiệu nói.

-Ngô đại sứ?

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Dung hiện rõ vẻ kinh ngạc. Chẳng qua cô ta rất nhanh chóng đã khống chế được tâm tư của mình, bàn tay mềm mại đánh thủ thế phía sau lưng, hai ngwoif đứng phái sau lập tức phân ra từng người đi vào biệt thự.

Ngô đại sứ bất ngờ đại giá quang lâm, khiến cho cây cỏ xanh tươi, nếu cứ như vậy mời đại sứ quán vào, dường như không lịch sự lắm, còn mời Ngô đại sứ chờ một lát!

Lâm Dung mỉm cười nói.

-Phương thiếu của chúng tôi đã đi ra rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.