Diễn Đàn Gắn Kết Tình Yêu

Chương 47




Thở hổn hển, Lam Vô Nguyệt hôn hôn môi Tiểu Bảo trong chốc lát mới từ trên người cậu đứng lên. Tiểu Bảo choáng váng hồ hồ khó hiểu nhìn Mỹ nhân ca ca xuống giường, không còn nữa sao?

Cầm bố khăn ẩm ướt trở lại bên giường, Lam Vô Nguyệt lau đi dơ bẩn trên bụng Tiểu Bảo trên bụng, đối với người đang nghi hoặc nói: “Đêm nay liền song tu một lần.”

“A…” Tiểu Bảo duỗi duỗi hai chân, nghĩ rằng Mỹ nhân ca ca sợ mệt đến mình, cậu lắc đầu: “Không mệt.”

Lam Vô Nguyệt nở nụ cười, nhìn mà Tiểu Bảo nhất thời chảy nước miếng. Theo sau chà lau sạch sẽ chính mình, Lam Vô Nguyệt bao ngoài tiết khố, lên giường, kéo qua chăn đắp trụ hai người, đem thân thể trần trụi của Tiểu Bảo kéo vào trong lòng ngực. Vai phải theo thường lệ bị một cái tay nhỏ ôm lấy, Lam Vô Nguyệt không chút buồn ngủ vỗ nhẹ thân thể trong lòng ngực, đêm nay y không muốn tu luyện dưỡng công, muốn thanh tỉnh ôm Tiểu Bảo ngủ một đêm.

Đợi nửa ngày, cũng không thấy Mỹ nhân ca ca có ý tiếp tục, Tiểu Bảo đánh cái ngáp, nhắm mắt lại. Ban ngày giặt sạch hai chậu xiêm y lớn, có chút mệt mỏi.

“Ngủ đi.”

“Ân.”

Dán chặt Mỹ nhân ca ca, ôm vai phải của y, Tiểu Bảo rất nhanh trầm ngủ.

Đem cánh tay từ dưới cổ Tiểu Bảo nhẹ nhàng rút ra, lại đem cánh tay đang ôm vai phải của mình cầm xuống dưới, Lam Vô Nguyệt cầm lấy tay Tiểu Bảo, trong mắt hiện lên đau lòng cùng áy náy. Từ khi bọn họ bắt đầu tu luyện Hải phách chân kinh, tất cả gia sự đều dừng ở trên người Tiểu Bảo. Lật qua tay Tiểu Bảo, ngón tay khẽ chà xát một đám vết chai cứng rắn, Lam Vô Nguyệt ở trên trán Tiểu Bảo hôn một ngụm.

Giờ này khắc này, y vẫn không thể xác định mình đối với Tiểu Bảo là tình yêu nam nữ nhiều một ít, hay là tình huynh đệ nhiều một ít, hay là có những thứ tình cảm khác ở trong đó. Chỉ là gần đây mỗi lần song tu, y cũng nhịn không được muốn Tiểu Bảo thêm một lần. Lam Vô Nguyệt xác định mình không phải người miệt mài, nhưng lại không rõ mình làm sao vậy.

Nhìn về phía người đang ngủ say sưa trong lòng ngực, Lam Vô Nguyệt thản nhiên nở nụ cười. Thôi thôi, có hiểu hay không lại như thế nào? Tiểu Bảo thích cùng “Mỹ nhân ca ca” song tu, y liền theo tâm ý của mình là được. Chính là… Vuốt má phải Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt lâm vào trầm tư. Vết đen trên má phải Tiểu Bảo mỗi ngày đều đang nhạt đi, hiện tại đã nhìn ra bộ dáng vốn có của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo đúng là thời điểm tâm tính hài tử, nhưng luôn luôn có một ngày lớn lên, bộ dáng cậu nhóc lại hảo nhìn, nếu ở bên ngoài, chắc chắn có rất nhiều cô nương vừa ý Tiểu Bảo. Sau khi đại thù hận được báo, bọn họ có nên để Tiểu Bảo tiếp tục ở chỗ này hay không? Thật muốn chặt đứt đường lui của Tiểu Bảo sao?

Lam Vô Nguyệt thở dài, không nói đến bọn họ có thích Tiểu Bảo hay không, dù chỉ là báo ân, bọn họ cũng không thể ích kỷ như vậy, đó cũng là chỗ đạo lý mà sư phó thường ám chỉ bọn họ. Ý của sư phó là làm cho Tiểu Bảo đi ra ngoài sao? Lam Vô Nguyệt nhíu nhíu mày, trong lòng thật không dễ chịu. Tốc độ công lực khôi phục so với trong dự đoán nhanh hơn rất nhiều, Hải phách chân kinh không hổ là võ lâm đệ nhất tuyệt học, huống chi còn có dưỡng công của Tiểu Bảo. Nếu tính thời gian, nói không chừng ngay cả Lâm Thịnh Chi đều khó có thể là đối thủ của y, nhưng sau khi báo thù, thật muốn đem Tiểu Bảo ở chỗ này cả đời sao? Cậu nhóc còn nhỏ như vậy, chưa từng trải qua sinh tử như bọn họ, càng muốn xa rời trần thế, Tiểu Bảo hẳn là trông thấy nhiều người hơn, hẳn là…

Tâm một trận chua xót, Lam Vô Nguyệt không buồn ngủ nhẹ giọng xuống giường, chỉ mặc áo ngoài liền đi ra ngoài. Đóng cửa lại, không chút cảm thấy được Đào nguyên ban đêm mát mẻ, thậm chí còn mang theo một chút lạnh. Ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, Lam Vô Nguyệt lần đầu tiên sinh ra chút nghi hoặc: ánh trăng nơi này cùng bên ngoài giống nhau sao?

Theo bản năng hướng đến nhà gỗ của đại ca nhìn lại, liền thấy ngọn đèn trong phòng đại ca sáng lên . Lam Vô Nguyệt đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa: “Đại ca, ngươi đã ngủ chưa?”

Rất nhanh, cánh cửa từ trong mở ra, Nhiếp Chính đồng dạng mặc một thân áo ngoài vải thô cũng là một bộ dáng rõ ràng không ngủ. Hắn thực sự kinh ngạc hỏi: “Vô Nguyệt? Ngươi như thế nào còn chưa ngủ?” Đêm nay Vô Nguyệt không phải cùng Bảo song tu sao?

Lam Vô Nguyệt nhợt nhạt cười: “Ngủ không được. Tiểu Bảo ban ngày mệt mỏi, ta trước dỗ cậu nhóc ngủ.”

Nhìn ra Lam Vô Nguyệt có tâm sự, Nhiếp Chính nói: “Cũng tốt. Hai huynh đệ ta hồi lâu không có ngồi xuống hảo hảo tâm sự , lựa ngày chi bằng hôm nay , pha ấm trà nóng, đến bên ngoài ngồi một chút?”

“Này rất hay.”

Nhiếp Chính đi phòng bếp đem bếp nhỏ sư phụ thường dùng nâng ra, Lam Vô Nguyệt lấy đến ấm trà cùng hai cái bát. Trà đúng là loại bình thường nhất, bọn họ đã không còn bạc dư thừa đi mua trà ngon. Nhưng trà hương thơm hay không, cũng là bởi vì người. Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính yêu nhất chính là Tiểu Bảo chân thành nghiêm túc ngâm nước pha trà cho bọn hắn. Hai người đi đến bàn đá trước nhà tranh ngồi xuống, như vậy nói chuyện phiếm cũng sẽ không ồn ào những người khác.

Nhiếp Chính sớm đã vứt bỏ gậy đúng là một trong bốn người tình hình khôi phục rõ ràng nhất, Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch cùng A Mao sẽ có ý vô tình mà làm cho Tiểu Bảo cùng hắn song tu nhiều hơn vài lần, dưỡng công của Tiểu Bảo đối với Nhiếp Chính giúp ích lớn nhất. Đan điền khô cạn hiện giờ đã dần dần dư thừa, Nhiếp Chính tóc hoa râm lại không còn hăng hái của lúc trước, phần khí phách võ lâm tôn giả kia càng thay đổi thành tang thương bởi những lần trải qua bi hoan cùng phóng khoáng vì nhìn thấu hết thảy.

Nước sôi, rửa sạch lá trà, Nhiếp Chính lấy chén pha đầy nước cho hai người, vừa nhấc đầu liền thấy Tam đệ đang nhìn hắn, hắn không khỏi cười hỏi: “Làm sao vậy?”

Lam Vô Nguyệt chuyển động chén trà, không nhanh tìm lời nói: “Đại ca, ngươi có nghĩ tới lập bài vị cha nương cùng tẩu tử hay không?”

Nhiếp Chính thân thể chấn động, trong mắt là bi thương, nói nhỏ: “Đúng là nên lập. Ngày mai ta đi tìm chút đầu gỗ.”

Lam Vô Nguyệt cũng không muốn đại ca thương tâm, lại lập tức hỏi: “Đại ca, sau khi báo thù, ngươi có tính toán gì không?”

Nhiếp Chính cúi đầu uống trà, đợi sau khi tâm tình bình phục, hắn ngẩng đầu hỏi ngược lại: “Ngủ không được có phải bởi vì Bảo hay không?” Bọn họ đều không có tính toán gì, báo thù xong đương nhiên là trở lại Đào nguyên, cả đời ẩn cư như thế. Thông minh như Tam đệ sẽ hỏi hắn như vậy, vậy nhất định là bởi vì Bảo .

Cảm khái bởi nhạy bén của đại ca, Lam Vô Nguyệt cười cười: “Người hiểu ta, không ai ngoài đại ca.” Tiếp theo, y thở dài, lại hút sâu mấy ngụm hàn khí, hòa tan nghẹn uất trong ngực.

“Đại ca, vừa rồi lúc nhìn Tiểu Bảo, ta hỏi mình, có nên đem Tiểu Bảo cả đời ‘đóng’ ở trong này hay không?” Xa xa nhìn xem sao trời, trên mặt Lam Vô Nguyệt có vài phần cô đơn, “Lúc trước cùng Tiểu Bảo song tu, mặc kệ phủ nhận như thế nào, mình cũng là mang theo tư lợi. Ta thường nghĩ, nếu ta không mất hết công lực, ta còn có thể cùng Tiểu Bảo song tu hay không, đáp án cũng là ngay cả chính mình cũng không dám tưởng tượng. Chỉ cần chúng ta mở miệng, Tiểu Bảo khẳng định sẽ ở tại chỗ này, thậm chí sẽ không có ý niệm đi ra ngoài trong đầu, thế nhưng chúng ta nên làm như vậy sao?”

Lam Vô Nguyệt quay đầu nhìn về phía đại ca, ngoài dự liệu của y, trên mặt đại ca chính là bình tĩnh, tựa hồ đã sớm nghĩ tới việc này. Nhiếp Chính há lớn miệng uống trà tựa như uống rượu, rót đầy nước, âm thanh đơn giản nói: “Sau khi cùng Bảo lần đầu tiên song tu, ta đã nghĩ qua việc này . Nhưng khi đó, ta tự thân đều khó bảo toàn, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nghĩ cũng vô dụng. Hiện tại bất đồng, nên là lúc cần suy nghĩ một chút.”

Lam Vô Nguyệt trong lòng [!] Một tiếng: “Đại ca, ý của ngươi là…”

Nhiếp Chính trầm thanh trả lời: “Đại thù hận được báo xong, chúng ta mang Bảo đi tìm mẹ nó đi.”

Lam Vô Nguyệt vẻ mặt khó hiểu, tiếp theo chợt nghe đại ca giải thích: “Bảo trong lòng nhớ thương nhất trừ bỏ chúng ta, chính là nương nhóc. Chỉ là cậu nhóc không muốn chúng ta vì chuyện của mình mà phiền lòng, cho nên nó cũng không nói. Mặc kệ hiện tại sống hay chết, chúng ta đều nên giúp Bảo tìm được tin tức của nương. Hơn nữa…” Nghĩ tới điều gì, tay Nhiếp Chính nắm bát trà siết chặt, “Cũng là thời điểm làm cho Bảo trưởng thành.”

“Đại ca?”

Nhiếp Chính thở hắt ra, khàn giọng nói: “Vô Nguyệt, ta so với Bảo lớn hơn mười tám tuổi. Ấn theo tuổi, cậu nhóc đều có thể làm nhi tử ta. Ta đối với Bảo, có ân tình, có thân tình, cũng có tình yêu nam nữ, nhưng mặc kệ là loại tình nào, ta cũng không thể đem Bảo ở lại Đào nguyên. Ở trong này, nó vĩnh viễn cũng ngộ không đến người mình thật tâm thích. Chờ chúng ta báo thù xong, Bảo cũng nên trưởng thành, dẫn nhóc đi tìm nương, cũng là làm cho cậu nhóc trông thấy người nhiều hơn. Thứ nhất, hiểu rõ nguyện vọng trong lòng Bảo; thứ hai…”

Lam Vô Nguyệt trừng lớn mắt: “Đại ca, ngươi muốn đem Tiểu Bảo đưa cho người khác? !”

Nhiếp Chính nở nụ cười, lại không biết có phải chua xót hay không. Hắn thản nhiên nói: “Không phải ‘Đưa’ cho người khác, mà là làm cho Bảo tìm được người thích chân chính. Vô Nguyệt, ngươi thực nhẫn tâm làm cho Bảo đi theo mấy tên nam nhân lớn tuổi như chúng ta không có tử tự, không có thê tử, cả đời canh giữ ở Đào nguyên này sao? Đào nguyên tuy đẹp, cũng không phải là Bảo nên ở.”

Lam Vô Nguyệt há miệng thở dốc, lại vô lực phản biện. Tuy rằng y cũng không biết bây giờ là ngày nào, Tiểu Bảo có bao nhiêu tuổi, nhưng đại ca so với Tiểu Bảo lớn hơn mười tám tuổi, vậy ít nhất y cũng so với Tiểu Bảo lớn hơn bát tuổi. Đúng vậy, chẳng lẽ làm cho Tiểu Bảo cứ như vậy cùng mấy tên nam nhân lớn tuổi như bọn họ cả đời canh giữ ở Đào nguyên? Cả đời đều nghĩ rằng hoan ái chính là song tu? Bởi vì bốn người bọn họ, Tiểu Bảo thậm chí đến bây giờ còn không có xuất tinh qua, để cậu nhóc cả đời làm đan dược cho bọn họ luyện công sao?

Lam Vô Nguyệt trong lòng vô cùng đau đớn, sau một hồi lâu, y vô lực gật gật đầu, sau đó xoay người. Nhiếp Chính cũng nhìn phía sau Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch cùng A Mao đều đứng ở nơi đó. Lời nói vừa rồi của hắn không chỉ là nói với Lam Vô Nguyệt, cũng là nói với Diệp Địch. Hắn tin tưởng A Mao sẽ đồng ý.

Diệp Địch thất kinh đứng ở nơi đó, vừa rồi A Mao gõ cửa phòng hắn, gọi hắn đi ra. Nhìn thấy đại ca đang cùng Tam đệ nói chuyện, hắn rằng đến đại ca tìm bọn họ có việc, không nghĩ tới dĩ nhiên là loại sự tình này!

Diệp Địch lắc đầu liên tục, vừa nghĩ tới Tiểu Bảo phải rời khỏi hắn, hắn liền chịu không nổi . Một bàn tay lớn đặt trên vai Diệp Địch, lực đạo quá nặng làm cho hắn vốn tinh thần hoảng hốt rất nhanh hoàn hồn. Nhiếp Chính mở miệng: “A Mao, Nhị đệ, các ngươi tới vừa lúc, huynh đệ chúng ta hợp kế.”

“Đại ca…” Diệp Địch bị A Mao cường dắt tới khẩn cầu.

Sau khi A Mao túm Diệp Địch ngồi xuống, Nhiếp Chính nhìn về phía người nọ: “A Mao, đây là ý cá nhân ta, ta muốn nghe xem ý của ngươi.” Trong bốn người bọn họ A Mao lớn tuổi nhất, so với Tiểu Bảo ước chừng lớn hơn hai mươi tuổi,”lời” người nọ nói cũng có phân lượng nhất.

A Mao mấy ngày nay ngực vẫn “Không thoải mái” trên mặt nồng đậm mao làm hắn ở trong đêm càng thêm khiến người nhìn không ra cảm xúc. Diệp Địch khẩn cầu bắt lấy tay A Mao, hy vọng gã có thể phản đối. Hắn không cần! Hắn không cần đem Cục cưng đưa cho người khác! Hai tay A Mao đặt ở trên đầu gối, nắm chặt thành quyền, ai nấy đều thấy được gợn sóng trong lòng hắn.

Hồi lâu sau, A Mao buông ra nắm tay, nặng nề điểm đầu ba cái. Ba cái điểm đầu này như ba cây búa nện ở trong lòng mỗi người, tay Diệp Địch vô lực rũ xuống. Tiếp theo, hắn lại cầu cứu bắt lấy tay Lam Vô Nguyệt, âm thanh không xong thấp gọi: “Vô Nguyệt! Ngươi nói câu a! Không cần tiễn bước Cục cưng! Ta không đồng ý! Ta không đồng ý!”

Lam Vô Nguyệt quay đầu nhìn về phía Nhị ca, trấn an nói: “Nhị ca, chúng ta không phải muốn đưa Tiểu Bảo đi, trước đó ngươi có thể không nghe rõ, ý đại ca là mang Tiểu Bảo đi tìm nương nhóc.”

“Không phải! Không phải!” Diệp Địch bỏ ra tay Lam Vô Nguyệt, tần suất không khống chế được nói: “Đại ca là muốn mang Cục cưng đi tìm cô nương, là muốn đem Cục cưng đưa cho người khác!”

“Nhị đệ!” Nhiếp Chính đối với Diệp Địch chưa bao giờ nghiêm mặt qua lần đầu tiên hung ác mắng gã, Diệp Địch kinh ngạc nhìn đại ca, nửa ngày nói không ra lời. Nhiếp Chính bình tĩnh một chút, lớn tiếng nói: “Ngươi so với Bảo lớn hơn mười bốn tuổi! Phải có bộ dáng làm ca ca!”

“Đại ca…” Diệp Địch muốn khóc, bộ dáng bi thương kia nhìn mà Lam Vô Nguyệt lại chua xót không thôi. Y thoáng xoay mặt, thấp giọng nói: “Đại ca nói đúng. Mấy người chúng ta cùng Tiểu Bảo so sánh, vừa già lại tàn phế, không xứng với nhóc. Chờ vết đen trên mặt Tiểu Bảo tan đi, tuyệt đối có thể mê chết không ít cô nương. Chúng ta khẳng định sẽ so với Tiểu Bảo đi trước, đến lúc đó Tiểu Bảo sẽ không chỗ nương tựa, lẻ loi hiu quạnh.”

“Chúng ta có thể đi ôm vài hài tử bồi Cục cưng, vì chúng ta dưỡng lão chăm sóc người thân trước lúc lâm chung.” Nước mắt Diệp Địch trào ra, “Đại ca, ta cầu ngươi, không cần đem Cục cưng tiễn bước.”

Nhiếp Chính không thể nghiêm khắc đối với một Nhị đệ như vậy, giọng nói hắn hơi hoãn, nhưng vẫn là kiên quyết: “Nhị đệ, chúng ta không thể chỉ luyến tiếc Bảo, chúng ta phải vì nhóc lo lắng. Bảo đối với chúng ta… Chỉ có tình cảm ca ca…” hầu kết Nhiếp Chính cao thấp di động, âm thanh biến khàn, “Chẳng sợ chỉ nghĩ tới ân tình của Bảo đối với chúng ta, chúng ta cũng không thể đem nhóc cả đời nhốt tại nơi này. Huống chi, chúng ta là ca ca mà Bảo ỷ lại nhất. Nhị đệ, đem nhóc nhốt tại nơi này, ngươi làm được sao?”

Khóe miệng Diệp Địch mếu máo, che mặt thấp giọng khóc rống lên, Nhiếp Chính biết hắn nghe lọt được. Lam Vô Nguyệt đưa tay vỗ vỗ Nhị ca, A Mao cũng vỗ vỗ Diệp Địch, không tiếng động an ủi. Tuy rằng, bọn họ cũng đồng dạng cần an ủi.

Trong một gian nhà gỗ, Phàm Cốt cùng Phương Du đứng ở cửa liên tục thở dài, Phương Du nhẹ nhàng đóng cửa mở một khe cửa khác, nhỏ giọng nói: “Mấy hài tử kia, đều là chân hán tử.”

Phàm Cốt khẽ thương cảm nói: “A Bảo nhận thức bọn họ làm ca ca không ủy khuất. Ai, chính là đứa nhỏ này khi nào có thể trưởng thành? Vẫn đem thân tình cùng tình yêu nam nữ lẫn lộn cùng một chỗ như vậy, không chỉ làm bị thương chính nó, cũng sẽ làm bị thương mấy tiểu tử kia. Lúc trước còn chưa lộ rõ, sau khi tới đây ta lại nhìn thấu, Diệp tiểu tử thì không cần phải nói , ba tên kia đã càng ngày càng không bỏ xuống được a Bảo .”

Phương Du trong lòng có thương cảm ôm lấy Phàm Cốt, cũng không biết nói cái gì cho phải. Tiểu Bảo tâm tính hài tử tất nhiên là chuyện tốt, nhưng ở trên mặt tình cảm lại mài người nhất.

“Bọn họ suy nghĩ cẩn thận cũng tốt. Nguyên bản ta cũng có ý làm cho bọn họ mang a Bảo đi tìm nương nó. Còn có những người tốt trước kia giúp a Bảo, cũng phải để người ta biết tung tích a Bảo. Hết thảy liền chờ bọn hắn báo thù xong . Lo lắng đến Lâm Thịnh Chi là cha a Bảo, Nhiếp Chính chỉ sợ sẽ lưu hắn một mạng, nhưng đó là mối họa, giữ lại không được.”

Phương Du cười nhạt: “Ta sẽ đi theo bọn họ.”

Phàm Cốt kinh ngạc xoay người: “Ngươi muốn đi?”

Phương Du gật gật đầu, trong mắt hiện lên một mạt sát khí: “Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước không tới phiên ta ra tay, nhưng mấy con thối điểu kia vẫn cần chăm sóc đi? Ta cộng thêm ba con hắc phong, trả lại cho chúng nó món nợ truy đuổi, thù này không báo không phải quân tử.”

Phàm Cốt đẩy ra Phương Du: “Ngươi còn có mặt mũi nói mình là quân tử.”

Phương Du lập tức không cốt khí: “Thù này không báo không phải tiểu nhân.” (→__→)

Một cước đá văng ra Phương Du, Phàm Cốt hướng đến đầu giường, Phương Du rất tiểu nhân mà theo sát qua. Lên giường, ôm lấy Phàm Cốt đang đưa lưng về phía mình, Phương Du nghĩ nghĩ nói: “Ta cảm thấy cũng không tất chờ a Bảo tự mình nghĩ thông suốt, có lẽ a Bảo căn bản là thích bọn người Nhiếp tiểu tử ni? Ngươi cũng biết a Bảo đơn thuần, nhưng nó phân không rõ không có nghĩa là nó sẽ không có thôi.” Kỳ thật vẫn là đau lòng bốn người kia.

Phàm Cốt nhãn tình sáng lên, xoay người: “Ngươi có chủ ý ?”

“Chỉ là có cái ý tưởng.” Phương Du ở bên tai Phàm Cốt nói nhỏ nửa ngày, hoài nghi hỏi: “Hữu dụng sao?”

“Không thử làm sao biết?”

Phàm Cốt nhíu lại mi tâm nghĩ nghĩ: “Vậy thử xem đi. Vẫn kéo như vậy cũng không phải biện pháp.”

“Vậy càng nhanh càng tốt.”

“Hảo!”

Trong Đào nguyên, duy nhất ngủ say sưa chỉ có một mình Tiểu Bảo. Cậu không biết các ca ca bởi vì mình mà hao tổn tinh thần ngồi ở trong sân, không biết sư phó cùng sư thúc bởi vì mình cũng là trằn trọc không yên. Cậu nhóc trầm mê ngủ giờ phút này đang làm mộng đẹp, trong mộng, cậu vì các ca ca sinh vài oa oa, các ca ca ôm oa oa cười đến miễn bàn có bao nhiêu vui sướng. Nhìn các ca ca, nhìn các oa oa, Tiểu Bảo ha hả ngây ngô cười , có oa oa, cậu lại càng là bảo bối của các ca ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.