Diễn Đàn Gắn Kết Tình Yêu

Chương 27




Chóp mũi là hương vị ấm áp, mang theo dược hương, không có trợn mắt, Tiểu Bảo cũng biết người mình là ai. Khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền, cậu cúi đầu, mềm mại kêu: “Hảo ca ca…”

Thân thể của người đang ôm cậu căng thẳng, lập tức tràn đầy vui sướng lên tiếng: “Cục cưng, tỉnh ngủ ?”

Mở to mắt, sau khi thích ứng ánh sáng trong phòng, Tiểu Bảo ngẩng đầu, khóe mắt loan loan: “Hảo ca ca.”

Diệp Địch ngây ngốc cười: “Cục cưng, đói bụng chưa.”

“Ân.” Bụng thầm thì kêu.

Xốc lên chăn xuống giường, Diệp Địch vừa nhìn Cục cưng ngây ngô cười, vừa rất nhanh đi hài vào.”Cục cưng chờ, Hảo ca ca lấy thức ăn cho ngươi.”

“Cám ơn, ca ca.”

“Cục cưng ngốc, không cám ơn không cám ơn.”

Ở trên mặt Cục cưng thơm một cái, Diệp Địch mở cửa nhảy nhót chạy. Mở to mắt nhìn chung quanh phòng trong một vòng, Quỷ ca ca, Mỹ nhân ca ca cùng Đại ca ca cũng không ở đây, Tiểu Bảo giật giật thân thể, bắp đùi có chút mềm nhũn, nơi đó có chút trướng, bất quá trong lòng tràn đầy, tràn đầy hạnh phúc. Cậu cùng Đại ca ca song tu .

Tiếp theo, đôi mắt to hiện lên bất an, Quỷ ca ca, Mỹ nhân ca ca và Hảo ca ca đêm nay sẽ cùng cậu song tu sao? Các ca ca thật sự nguyện ý sao? Đang lo lắng, cửa mở, người vào đúng là Diệp Địch, phía sau còn theo ba người, Tiểu Bảo lập tức ngọt ngào kêu: “Quỷ ca ca, Đại ca ca, Mỹ nhân, ca ca.”

“Bảo, tỉnh ngủ ?”

“Ân!”

Khi nói chuyện, Tiểu Bảo bị người dìu lên, tựa vào trên người hắn. Tiểu Bảo ngửa đầu, nhìn người nọ mang theo vài phần ngượng ngùng. Bàn tay đầy mao thuận thuận tóc Tiểu Bảo, sau đó rất ôn nhu vòng qua thân thể nho nhỏ, trong mắt nhìn Tiểu Bảo cũng mang theo rất nhiều tâm tư ngày thường không dám biểu lộ ra.

“Cục cưng, ăn cơm, trước súc miệng.”

Một người lấy đến bột đánh răng và nước, Tiểu Bảo ở trên giường cho các ca ca hầu hạ đánh răng, tiếp đó được người hoan hoan hỉ hỉ mà uy cháo thịt. Nhìn người thần sắc không yên, Nhiếp Chính âm thầm lo lắng. Chờ Tiểu Bảo ăn xong rồi, hắn mở miệng: “Bảo, Mỹ nhân ca ca của ngươi có lời muốn nói với ngươi, các ca ca đi ra ngoài trước.”

Ánh mắt Tiểu Bảo thoáng trừng lớn, còn hiện lên khẩn trương, Mỹ nhân ca ca muốn nói với cậu cái gì? Lam Vô Nguyệt khó có được luống cuống mà nhìn về phía đại ca, y còn chưa nghĩ ra làm sao cùng Tiểu Bảo nói a!

Nhiếp Chính một chưởng vỗ vào vai Tam đệ, trầm giọng nói: “Đây là chuyện sớm hay muộn, không cần kéo dài, ngươi cùng Tiểu Bảo nói đi, nhớ rõ lời hôm qua đại ca dặn dò ngươi.”

“Đại ca…” tim Lam Vô Nguyệt nhảy đến bất ổn, y, y còn chưa nghĩ ra nha!

“Nói đi.”

Nhiếp Chính hướng A Mao cùng Diệp Địch tỏ ý, A Mao buông ra Tiểu Bảo, ba người cùng đi ra , A Mao còn cẩn thận đóng cửa lại cho hai người. Phòng trong nhất thời im lặng đến có chút quá phận, Lam Vô Nguyệt chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, y kéo kéo vạt áo, ánh mắt loạn phiêu, chính là không dám nhìn Tiểu Bảo.

Nhìn bộ dáng kia của Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo không khỏi nuốt nuốt nước miếng, Mỹ nhân ca ca hai gò má hồng hồng thật khá nga, so với tiên tử trên trời còn xinh đẹp hơn ni. Tuy rằng cậu chưa từng thấy qua tiên tử, nhưng Mỹ nhân ca ca là người xinh đẹp nhất mà cậu gặp qua. Mỹ nhân ca ca… là muốn cùng cậu song tu sao? Tim Tiểu Bảo đập cũng không ổn , Mỹ nhân ca ca nha… Mỹ nhân ca ca thật xinh đẹp… (….||||||)

Đến khi Lam Vô Nguyệt cuối cùng lấy hết dũng khí, nghĩ xong phải làm sao cùng Tiểu Bảo nói, quay đầu, nhìn thấy Tiểu Bảo si ngốc nhìn chăm chú mình, khóe miệng có vẻ ướt át khả nghi của nước miếng. ‘Oanh’ một trận, Lam Vô Nguyệt lần đầu tiên thực sự không tiền đồ mà đỏ mặt. Không phải không bị người nhìn chăm chú qua như thế, mỗi lần y đều là giận không kềm được mà rút kiếm chém. Nhưng ánh mắt Tiểu Bảo giờ phút này, làm y bị nhìn đến lời tới miệng cũng ngạnh không nói ra được.

“Mỹ nhân, ca ca…”

Phanh phanh phanh, Lam Vô Nguyệt chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, sau khi xoay mặt, xấu hổ mà ho khan hai tiếng, nói quanh co: “Tiểu Bảo, ách, Mỹ nhân ca ca, có chuyện, muốn nói cho ngươi.”

Muốn song tu sao? Ánh mắt Tiểu Bảo nhất thời sáng, cái mông nhỏ na na na, na tới trước mặt Mỹ nhân ca ca, mềm mại kêu một tiếng: “Mỹ nhân, ca ca.” (chết ta =]]]]]]]]])

Hít sâu mấy hơi, Lam Vô Nguyệt quay đầu: “Tiểu Bảo…” Hậu mặt[mì] trong lời nói không âm , Lam Vô Nguyệt ngừng lại hô hấp, trên mặt hồn nhiên của Tiểu Bảo thấu hồng nhạt thản nhiên, vết đen một nửa kia hoàn toàn không thể che giấu vẻ khả ái. Này, này này này, cái này bảo y làm sao nói ra lời cự tuyệt? Nhưng mà, y thật sự, không nghĩ tới cùng Tiểu Bảo song tu!

“Mỹ nhân ca ca…” Cái mông nhỏ lại na na, kề sát.

“Tiểu Bảo, ngươi, ách, Mỹ nhân ca ca là muốn, nói cho ngươi…” Lam Vô Nguyệt muốn đẩy ra, nhưng có một bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay y, tiếp theo lại một tiếng làm cho y mặt đỏ tim đập vang lên: “Mỹ nhân, ca ca… Song tu…”

Oanh oanh oanh! ! Màng tai Lam Vô Nguyệt nổ tung .

“Tiểu Bảo, không phải, cái kia, ngươi đừng vội, kỳ thật, Mỹ nhân ca ca là muốn nói, chuyện song tu này, ân…”

Mỹ nhân ca ca thật khá nha, thật khá, thật khá… Tiểu Bảo nhìn ngây người, trong óc chỉ có ý niệm chính là Mỹ nhân ca ca song tu. Cậu trị không hết tay của Mỹ nhân ca ca, nhưng có lẽ có thể cho Mỹ nhân ca ca một lần nữa luyện công ni, sư phó có nói qua nha.

Thẳng đứng dậy, tiến đến trước mặt Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo ngọt ngào, vui mừng, thẹn thùng mà hôn lên miệng Mỹ nhân ca ca của cậu. Ngày hôm qua sau khi cùng Đại ca ca làm như thế này, Đại ca ca liền cùng cậu song tu. Mỹ nhân ca ca, song tu.

Oanh oanh oanh oanh!! Tròng mắt Lam Vô Nguyệt trồi ra, Tiểu Bảo, Tiểu Bảo… Tiểu Bảo đang làm cái gì! Oanh oanh oanh oanh! ! ! Trời sụp đất nứt cũng bất quá là thế này. Chóp mũi là hơi thở thanh thuần của Tiểu Bảo, cả người Lam Vô Nguyệt cứng lại rồi. Miệng, thứ mềm mại trên miệng là, là là..

“Mỹ nhân, ca ca… Song tu…” Mỹ nhân ca ca cùng Đại ca ca giống nhau, đều thân thể buộc chặt, dũng khí trong lòng Tiểu Bảo gia tăng. Cậu vươn đầu lưỡi, liếm miệng Mỹ nhân ca ca, liếm liếm như vậy là có thể song tu. (=]]]])

A! Trong lòng kêu sợ hãi, Lam Vô Nguyệt mạnh lui về sau, bởi vì chỉ có một tay, một cái ngưỡng mặt suýt nữa ngã xuống giường. Trên môi là nướt bọt Tiểu Bảo liếm liếm, y theo bản năng mà duỗi lưỡi đi liếm, oanh oanh oanh, tiếng nổ vang bên tai càng vang rõ.

“Tiểu Bảo, ngươi, Mỹ nhân ca ca, là muốn nói…”

“Mỹ nhân, ca ca, chữa bệnh, chữa bệnh.”

Tiểu Bảo đỏ mắt, nghĩ đến các ca ca chịu khổ, trong lòng thật là đau quá. Vừa thấy Tiểu Bảo muốn khóc, Lam Vô Nguyệt có làm sao cũng nói không nên lời. Trong lòng ngực tiến tới một thân thể nho nhỏ, một bàn tay gắt gao ôm y, nức nở: “Mỹ nhân, ca ca… Chữa bệnh… Đánh, người xấu…”

Lam Vô Nguyệt nuốt nuốt cổ họng: “Mỹ nhân, ca ca… Không có việc gì…”

“Đau… Đau…”

Bàn tay duy nhất có thể động ấn lên cánh tay phải bị chặt bỏ của Mỹ nhân ca ca, nước mắt trào ra: “Mỹ nhân, ca ca… Thực xin lỗi…” Cậu là hài tử của Diêm la vương.

“Ngốc, hài tử ngốc… Ngươi không cần, xin lỗi Mỹ nhân ca ca… Ngươi, tốt lắm, tốt lắm…” Lam Vô Nguyệt chỉ cảm thấy người trong lòng ngực hảo nặng hảo nặng, nặng đến mức một bàn tay của y sắp chống đỡ không được thân thể của chính mình .

Khuôn mặt nhỏ nhắn mang lệ nâng lên, sợ hãi khẩn cầu: “Mỹ nhân, ca ca… Song tu…”

“A, song tu?”

“Mỹ nhân, ca ca… Song tu…”

Vừa bất an vừa thẹn hôn lên miệng Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo thật biết điều cởi đi đơn y căn bản không có buộc đai lưng trên người mình, trần trụi .

Oanh oanh oanh oanh! ! Lam Vô Nguyệt cả người ngây dại, y hoàn toàn ngây ngốc trơ mắt nhìn Tiểu Bảo khóa ngồi ở trên thắt lưng y, nhìn Tiểu Bảo cởi đi nút thắt trên xiêm y mình.

“Tiểu Bảo!” Một cái giật mình, Lam Vô Nguyệt đè lại tay Tiểu Bảo, sợ hãi.

“Mỹ nhân ca ca, song tu…”

Ở trên chuyện này, mỗ tiểu hài tử thực sự kiên trì.

Trước mắt là thân thể trắng nõn non nớt của Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt vội vàng giương mắt nhìn nóc nhà, cái mũi nóng nóng, tim đập bình bịch. Kéo qua chăn trụ ở trên người Tiểu Bảo, y rất nhanh nói: “Tiểu Bảo, ngươi còn nhỏ, Mỹ nhân ca ca có thể không quan tâm mà cùng ngươi song tu, chỉ vì chữa bệnh. Nhưng Mỹ nhân ca ca không thể ích kỷ như vậy, ngươi trưởng thành, sẽ hối hận.”

“Sẽ không! Sẽ không!” Tiểu Bảo nóng nảy, ôm chặt lấy Mỹ nhân ca ca, cái mông nhỏ ở nơi có chút cứng rắn của Mỹ nhân ca ca cọ cọ, cậu cùng với các ca ca song tu, cậu chữa bệnh cho các ca ca.

“Tiểu Bảo!” Nhanh tay đè lại thân thể Tiểu Bảo, thân thể Lam Vô Nguyệt lại nổ tung , y y y, y đụng đến thân thể Tiểu Bảo! Cũng không phải lần đầu tiên sờ, Lam Vô Nguyệt lúc này lại xấu hổ đến mức như hoàng hoa khuê nữ.Taybỏ ra cũng không phải, không lấy ra cũng không phải. Đè lại cái mông lộn xộn của Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt ra một đầu mồ hôi.

“Tiểu Bảo, ngươi trưởng thành sẽ…”

“Sẽ không! Sẽ không! Ô… Mỹ nhân, ca ca… Song tu… Song tu… Sẽ không, sẽ không… Ô…”

Nguyên bản Lam Vô Nguyệt muốn nói Tiểu Bảo trưởng thành sẽ gặp được cô nương mình thích, sẽ hận bọn hắn. Khả Tiểu Bảo vừa nghe từ “Sẽ” này, cả người vừa sợ vừa vội. Sợ Mỹ nhân ca ca không muốn, sợ Mỹ nhân ca ca không thương cậu .

Tiểu Bảo khóc, Lam Vô Nguyệt ngược lại không thể nói ra mặt. Y cách lớp y phục ôm lấy Tiểu Bảo, lại bởi vì y chỉ có một tay, chỉ có thể dựa vào tường chống đỡ mình và Tiểu Bảo. Người ở trong lòng ngực y cúi đầu khóc, Lam Vô Nguyệt cọ cọ đầu nhóc: “Tiểu Bảo, không khóc, ca ca tin tưởng ngươi vẫn không được sao?”

“Sẽ không… Sẽ không…”

“Hảo, ngươi sẽ không.”

“Mỹ nhân, ca ca… Song tu… Ô…”

Tim Lam Vô Nguyệt mạnh đình chỉ, tiếp theo lại nhảy lên nhanh hơn. Y, y không nghĩ qua, nhưng lúc này, sao lại có cảm giác rồi? Quả nhiên nam nhân đúng là kinh không được hấp dẫn! Lam Vô Nguyệt! Ngươi thật vô dụng!

Cái mông nhỏ cảm nhận được nơi đó của Mỹ nhân ca ca cứng rắn lên, Tiểu Bảo cố chấp mà cho rằng Mỹ nhân ca ca đúng là nguyện ý cùng cậu song tu. Quỷ ca ca nói, nếu không muốn, nơi đó sẽ không cứng rắn. Mở to hai mắt đẫm lệ, Tiểu Bảo lại mềm mại cầu xin: “Mỹ nhân, ca ca… Song tu… Chữa bệnh…”

Lam Vô Nguyệt yên lặng, một lát sau, y khàn giọng hỏi: “Vì sao nhất định phải cùng các ca ca song tu? Nhất định phải chữa bệnh cho các ca ca?”

“Đánh người xấu.”

“Không song tu các ca ca cũng có thể đánh người xấu, huống chi ngươi còn bị thương.”

“Tốt lắm, tốt lắm.”

Lau đi nước mắt Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt phủ chặt chăn, âm thanh lại khàn vài phần: “Tiểu Bảo, ngươi nếu đã nghĩ kĩ, cùng các ca ca song tu sau này ngươi sẽ không thể thành thân, không thể có con của mình . Còn có, ngươi cũng chỉ có thể cùng các ca ca song tu, không bao giờ … có thể cùng những người khác song tu, ngươi nghĩ kĩ chưa?”

“Kĩ, kĩ.” Thật mạnh gật đầu.

“Tiểu Bảo, ngươi phải…nghĩ kĩ. Ngươi sau này không có thê tử ôn nhu động lòng người, không có hài tử đáng yêu, ngươi…” Miệng Lam Vô Nguyệt bị hai cánh môi đỏ mọng mềm mại ngăn chặn. Gắt gao ôm Mỹ nhân ca ca, sợ Mỹ nhân ca ca không cần cậu, nước mắt Tiểu Bảo chảy vào cái miệng cùng dán của hai người.

“Mỹ nhân, ca ca… Song tu…” Nước mắt như xuyến châu bị cắt đứt, Tiểu Bảo thấp khóc mà khẩn cầu, “Song tu… Song tu…” Song tu , ca ca vĩnh viễn đều là ca ca của cậu, sẽ không bỏ lại cậu, sẽ không ghét bỏ cậu.

Tay Lam Vô Nguyệt ôm Tiểu Bảo không khỏi mạnh lên, thật lâu sau, khi Tiểu Bảo đi khỏi y, y cúi đầu thở dài: “Hài tử ngốc.”

“Ô… Song tu… Mỹ nhân, ca ca…”

“Trên người của ngươi còn có vết thương.”

“Tốt lắm, tốt lắm.”

“Tiểu Bảo, ngươi trưởng thành sẽ…”

Miệng lại bị ngăn chặn, Tiểu Bảo trước mắt chỉ có một tay có thể động, tìm được một cái biện pháp hay làm cho các ca ca không nói ra lời cự tuyệt, lại nguyện ý cùng cậu song tu.

Hơi thở hỗn loạn, nước mắt tích rơi trên môi y biến thành ngứa, Lam Vô Nguyệt nhịn không được duỗi lưỡi liếm, lại liếm tới cánh môi hương nhuyễn của người nào đó. Hô hấp ồ ồ, mang theo ý thử, mang theo xác nhận, Lam Vô Nguyệt sau khi do dự nhiều lần, ngậm lên miệng đối phương, chỗ sâu nhất trong nội tâm y cũng là tò mò. Tò mò đại ca sao có thể chấp nhận? Tò mò cùng Tiểu Bảo hôn môi chính là cảm giác như thế nào.

Hai người hôn đến độ rất cẩn thận, một người là bởi vì sợ hãi; một người còn lại là tò mò. Lam Vô Nguyệt chưa bao giờ hôn người, cũng không để cho người khác hôn, ở trên tình hình so với Tiểu Bảo còn ngây ngô hơn. Cái thích của mỗi người hướng đến y chính là dung mạo của y, thời gian lâu, y đối với chuyện nam nữ càng ngày càng lãnh đạm, thậm chí tới nông nỗi chán ghét.

Y chán ghét mỗi một nam nhân nhìn y với cái loại ánh mắt đáng khinh, tham lam; chán ghét nữ nhân nhìn đến y với tâm tư ghen tị hoặc là so bì. Y tình nguyện độc thân cả đời, cũng không cùng với đám người xấu xí kia qua một ngày. Còn có cố chấp của Phan Linh Tước đối với y lại làm y đối với loại sự tình này chán ghét đến tận xương tủy.

Y là Lam Vô Nguyệt, là nam nhi đỉnh thiên lập địa, cho dù lớn lên có dung mạo không nên ở xuất hiện trên thân nam nhân, y cũng là nam nhi hàng thật giá thật. Y không chấp nhận bất luận kẻ nào ôm cái loại tâm tư xấu xa này với mình. Trên đời này, trừ bỏ người nhà chân tâm đối đãi y, ai y cũng không tin, ai cũng đều không để vào trong lòng. Nhưng hiện tại…

“Mỹ nhân, ca ca… Song tu…”

“Tiểu Bảo, đừng, lộn xộn.”

“Song tu…”

“Từ từ, từ từ.” (=]]]]])

Chế trụ thân thể Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt thở đến lợi hại. Trừ phi là tinh thần tràn đầy, bằng không y ngay cả chạm vào cũng sẽ không chạm vào nơi đó của mình. Nhưng hiện tại cái mông nhỏ đang ở trên thân thể y không ngừng cọ xát, cũng làm cho nơi đó của y xuất hiện trướng đau chưa bao giờ có.

“Song tu…”

“Tiểu Bảo, ngươi đáp ứng ca ca một sự kiện, ca ca liền song tu với ngươi.”

“Ân!”

Hài tử ngốc này, cũng không nghe xem là cái gì liền thẳng thắn đáp ứng như thế. Lam Vô Nguyệt y sam hỗn độn nhìn đôi mắt đẫm lệ kia, thực sự nghiêm túc nói: “Trừ bỏ Mỹ nhân ca ca, Hảo ca ca, Quỷ ca ca cùng Đại ca ca ra, không cho ngươi lại nhận thức ca ca, lại càng không chấp nhận cùng người khác song tu.”

Đôi mắt to đầu tiên là khó hiểu, tiếp đó là thản nhiên: “Không tiếp thu, không tiếp thu . Quỷ ca ca, Đại ca ca, Hảo ca ca, Mỹ nhân, ca ca.”

Lau đi bọt nước trên mi mắt dài, Lam Vô Nguyệt thấp giọng nói: “Tiểu Bảo, cùng ca ca song tu, chính là đem thân thể của ngươi cho ca ca. Như một cô nương đem trinh tiết cho trượng phu nàng, sau này, sẽ không thể cho người khác . Cho nên, ngươi thật sự nghĩ kĩ? Hiện tại hối hận còn kịp, nếu ngươi sau này trưởng thành gặp được cô nương mình thích, ngươi có lẽ sẽ…”

Từ “Sẽ” vừa ra, Tiểu Bảo tâm hoảng hoảng mà bưng kín miệng Mỹ nhân ca ca, lúc này tay đã có thể động, cậu trực tiếp lấy tay che, gắt gao, gắt gao.

“Sẽ không, sẽ không. Muốn, muốn ca ca, không bỏ lại. Cùng nhau, cùng nhau.”

Chăm chú nhìn đôi mắt vội vàng của Tiểu Bảo, ngửi thấy hương vị trong lòng bàn tay nhóc, vĩnh viễn đều là sạch sẽ như vậy, nghe ngôn ngữ chân thành tha thiết của hài tử, trái tim Lam Vô Nguyệt mềm nhũn. Kéo xuống tay Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt nở nụ cười, không phải cái loại cười to tận tình, nhưng chính là loại thích ý thoải mái đã giải quyết một chuyện khó.

Tiểu Bảo lập tức xem ngây người, Mỹ nhân ca ca cười rộ lên có bao nhiêu hấp dẫn , xinh đẹp đến mức cậu không cầm lòng nổi mà hôn hôn miệng Mỹ nhân ca ca, song tu, ca ca, song tu. Không xa rời nhau, không bỏ lại Tiểu Bảo. Thiên toàn địa chuyển, Tiểu Bảo bị người đặt ở trên giường, trước mắt vẫn là gương mặt rất đẹp rất đẹp của Mỹ nhân ca ca, khóe miệng Tiểu Bảo chảy xuống nước miếng. (=__=|||||||||)

“Hài tử ngốc.”

Liếm đi nước miếng Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt vẫn là thật cẩn thận mà hôn môi nhóc, loại cảm giác tim đập với y mà nói quá mức xa lạ, y cần chậm rãi đến thể nghiệm.

Khấu khấu khấu, có người gõ cửa, Lam Vô Nguyệt mạnh dừng lại, đang muốn lên tiếng, chợt nghe đại ca bên ngoài nói: “Vô Nguyệt, dược Bảo phải dùng ta để ở cửa , ta cùng A Mao đi nhai cốc, Nhị ca ngươi đi hậu sơn nhìn, ngươi không cần gấp, từ từ đến a.” (=]]]]]]]]]]]]]])

Oanh oanh oanh! Lam Vô Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, mặt đỏ lên, y không còn mặt mũi gặp đại ca .

“Quỷ ca ca.” Tiểu Bảo đồng dạng khuôn mặt hồng hồng mềm mại kêu, thanh âm người ngoài cửa thấu cười thầm nói: “Bảo, Quỷ ca ca đem Mỹ nhân ca ca giao cho ngươi . Vô Nguyệt, đại ca biết ngươi căn bản là không có khả năng cự tuyệt Bảo. Bảo nhận thức ngươi làm ca ca, ngươi cũng đừng hòng chạy thoát . Đại ca cùng Nhị ca ngươi còn có A Mao đều không làm khó, ngươi cũng không có gì phải ngượng ngùng. Chúng ta cùng nhau sủng Bảo, cùng nhau đánh người xấu.”

Lam Vô Nguyệt hốc mắt ướt át, nghẹn giọng nói: “Đại ca, ta đã biết, ta sẽ không để cho Tiểu Bảo khóc.”

“Hảo, chúng ta đây đi trước.”

“Ân.”

Không quá chốc lát, bên ngoài đã không còn thanh âm, Lam Vô Nguyệt thật sâu hút mấy hơi đi đến cạnh cửa, mở cửa. Cửa thả một lọ dược, còn thả một thùng nước ấm, bên cạnh mộc chậu đáp một khối bố khăn. Lam Vô Nguyệt hướng đến trong viện không người nhìn thoáng qua, cầm dược, mang theo thùng gỗ vào nhà, đóng cửa. Xoay người, hướng tới hài tử ngốc trên giường cười cười, khi ánh mắt của đối phương dần dần lâm vào si mê, Lam Vô Nguyệt tháo đai lưng.

“Ô…”

“Hài tử ngốc, không khóc.”

“Đau… Đau…”

“Ca ca đã sớm không đau , không đau .”

“Ô…”

Lần đầu tiên thấy tận mắt vai phải trống trơn của Mỹ nhân ca ca, lần đầu tiên lấy tay chân thật mà đụng chạm vết thương, Tiểu Bảo khóc càng không kềm chế được. Lam Vô Nguyệt hốc mắt đỏ bừng, lúc y không còn tay một giọt lệ đều không rơi, chỉ có đầy ngập cừu hận. Thề muốn tìm ra hung phạm, muốn báo thù. Hiện tại, nước mắt Tiểu Bảo rơi, là của y.

~

Lam Vô Nguyệt không có kinh nghiệm hoan ái, y chỉ là hồ lô họa biều (sao chép) dựa theo một màn lần trước không cẩn thận nhìn đến, đem dược đẩy mạnh trong cơ thể Tiểu Bảo. Cái lọ chỉ có hai viên dược, y toàn bộ đẩy vào. Chỉ có một tay, Lam Vô Nguyệt dựa vào ngồi ở đầu giường, vẫn là lựa chọn tư thế song tu mà Tiểu Bảo nhận định. Người trong lòng ngực thút thít khóc, Lam Vô Nguyệt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên bờ vai nho nhỏ lưu lại một cái hôn. Không ghê tởm, một chút cũng không ghê tởm, chỉ có tràn đầy đau lòng.

“Tiểu Bảo, không khóc.”

Cái hôn mang theo nước mắt Tiểu Bảo càng không ngừng dừng ở nơi bị chém trên vai phải Mỹ nhân ca ca, mỗi lần hôn một cái, nước mắt lại trào ra hai hàng. Dần dần, tiếng khóc hơn cả âm thanh của y, khi Lam Vô Nguyệt đang nghĩ bước tiếp theo nên làm sao, Tiểu Bảo động tình nâng lên cái mông nhỏ, dùng nơi đã ngẩng lên của mình cọ xát Mỹ nhân ca ca.

“Song tu…”

Phải như vậy sao? Lam Vô Nguyệt chưa bao giờ khẩn trương như thế.

“Tiểu Bảo, Mỹ nhân ca ca không biết, ngươi tới dạy ca ca, nói cho ca ca làm sao song tu.”

“Ngô…”

Tiểu Bảo hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, hôn hôn miệng Mỹ nhân ca ca, tiếp đó rên nhẹ: “Tiến vào… Tiến vào…” Nói nói, cái mông nhỏ còn tiếp tục cọ xát.

Trực tiếp đi vào? Lam Vô Nguyệt nuốt nuốt cổ họng.

“Ô… Mỹ nhân, ca ca… Tiến vào… Song tu…” Một cái tay nhỏ cầm cái dục vọng Lam Vô Nguyệt, y ngộp thanh vài tiếng. Ngay khi đối phương cố gắng đem thứ của y nhét vào của cái mông nhỏ của mình, Lam Vô Nguyệt tách ra tay nhóc, tay chân táy máy mà cầm phân thân của chính mình tìm kiếm được nơi ướt sũng kia.

“Là đi vào nơi này sao?”

“Ô… Tiến vào…”

“Sẽ đau đi.”

“Không đau, không đau.”

Thử vài lần, Lam Vô Nguyệt còn không thể nào vào được, mà người trong lòng ngực đã khóc thành lệ nhân, ngồi phịch ở trên người y. Lam Vô Nguyệt chỉ có một tay, không có biện pháp nâng lên Tiểu Bảo. Y cắn lỗ tai Tiểu Bảo nói: “Tiểu Bảo, ngoan, nâng lên, ca ca đi vào.”

Tiểu Bảo ngoan ngoãn nâng mông, Lam Vô Nguyệt tìm được động khẩu, thật vất vả đi vào một chút, người trên thân liền phối hợp mà ngồi xuống.

“Ngô!”

Cái trán ứa ra gân xanh, Lam Vô Nguyệt bị một loại cảm giác mãnh liệt chưa bao giờ có thổi quét . Đây là, sao vậy?

“Ô… Ca ca… Đau…”

“Ca ca làm đau ngươi ?”

Lam Vô Nguyệt nháy mắt thanh tỉnh, muốn rời khỏi.

“Ô ô… Mỹ nhân, ca ca… Đau…”

Đau lòng mà hôn lên nơi mất tay của Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo căn bản không cần mình có thể chịu được hay không, cậu dùng lực ngồi xuống, làm cho Mỹ nhân ca ca hoàn toàn tiến vào. Cậu cùng với ca ca song tu, chữa bệnh cho ca ca, muốn Mỹ nhân ca ca có thể một lần nữa luyện công, muốn các ca ca đánh người xấu, đánh, Diêm la vương.

“Tiểu Bảo, có đau hay không?”

“Đau… Ca ca… Đau…”

Khóe mắt Lam Vô Nguyệt cũng có lệ, y vẫn cố gắng cười, cười. Nơi từ sớm đã không còn đau được người đau lòng mà hôn, liếm, y quay mặt chôn ở hõm vai Tiểu Bảo, đã thật lâu thật lâu… không có được người đau lòng như thế.

“Mỹ nhân, ca ca… Song tu…”

“Hảo.” Khàn đến lợi hại.

“Song tu…”

“Hảo. Tiểu Bảo dạy ca ca.”

Tiểu Bảo di chuyển lên, từng chút, hai cái, ba cái… Mười một cái, chân mỏi. Một bàn tay nắm lên cái mông cậu, mười hai cái, mười ba cái, mười bốn cái, mười lăm mười sáu mười bảy cái… (*há mỏ*……..)

“Mỹ nhân, ca ca… Mỹ nhân, ca ca…”

“…”

“Mỹ nhân, ca ca… Mỹ nhân, ca ca…”

“…”

“Ô… Đau…”

“Không đau, đã không đau .”

Nơi bị trọng thương lại ẩn ẩn đau lên, bên trong đan điền rỗng tuếch xâm nhập một tia khí lạnh lẽo. Lam Vô Nguyệt dính sát vào Tiểu Bảo, trước khi ý thức y bị dưỡng công khống chế được, y vẫn chôn ở hõm vai Tiểu Bảo, một lần một lần nói: “Không đau, không đau …” Tiếp sau đó, ý thức bị xâm chiếm, tiếng mèo kêu tràn ngập trong phòng. Chỗ vai phải không có cánh tay của Lam Vô Nguyệt, một cái tay nhỏ thủy chung không có rời khỏi. Che phủ, rất chặt chẽ, làm cho ca ca không hề đau.

Thổ nạp, thu công, chậm rãi mở to mắt, Lam Vô Nguyệt tim đập mạnh và loạn nhịp, trong lúc nhất thời phân không rõ mình ở chỗ nào. Một âm thanh mềm mại, hạnh phúc truyền vào màng tai, đâm vào đầu của y.

“Mỹ nhân, ca ca.”

Tiểu Bảo? Tìm theo tiếng nhìn lại, con ngươi Lam Vô Nguyệt đột nhiên thay đổi ánh sáng.

“Mỹ nhân, ca ca.” Tiểu Bảo nửa khuôn mặt đỏ bừng nằm ở trong chăn, đang hướng Mỹ nhân ca ca cười. Trong nháy mắt, đủ loại phát sinh trước đó toàn bộ trào hướng Lam Vô Nguyệt, trong ngực mạnh mẽ phập phồng, hô hấp bất ổn.

Tiểu Bảo chớp mắt, trong mắt hiện lên bất an, Mỹ nhân ca ca xảy ra chuyện gì?

Tayxoa mặt Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt khom người, thanh âm ôn nhu: “Không có ngủ?”

“Ngủ, tỉnh.”

Nhìn thấy Tiểu Bảo đã mặc vào xiêm y, Lam Vô Nguyệt nhíu mi, nhanh quay đầu nhìn lại, thùng gỗ đã không bốc nhiệt khí , nước nguội. Y thế nhưng đã quên tẩy cho Tiểu Bảo.

“Tẩy sạch, tẩy sạch.” Tựa hồ là sợ Mỹ nhân ca ca không tin, Tiểu Bảo vươn cánh tay, tay áo trợt xuống, cánh tay nhỏ trắng nộn sạch sẽ.

“Thực xin lỗi, phải là ca ca tẩy cho ngươi mới đúng.” Lam Vô Nguyệt thực sự áy náy, y quá kém.

Lắc đầu, má lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo hãm sâu: “Mỹ nhân, ca ca, luyện công, ta tự mình, có thể. Mỹ nhân, ca ca, hảo không?”

Lam Vô Nguyệt cười sâu, người đang nhìn y lập tức lâm vào si mê .”Hảo, dưỡng công của Tiểu Bảo quả nhiên dưỡng người.”

Mỹ nhân ca ca… Thật khá nha…

“Thích mặt ca ca không?”

Ngơ ngác điểm đầu, Tiểu Bảo nhìn mà mắt choáng váng.

“Thích, thì xem đi.”

Vẫn là ngơ ngác điểm đầu, Tiểu Bảo không nhịn được sờ lên khuôn mặt dễ nhìn, tâm nhi phanh phanh phanh thẳng nhảy.

“Hài tử ngốc.”

Vô cùng thân thiết chạm vào chạm vào cái mũi Tiểu Bảo, trái tim Lam Vô Nguyệt, mềm nhũn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.