Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 17: Ân Ái




Dịch giả: Vong Mạng

Dịch: Vong Mạng

Hai người kết bạn đồng hành cũng đã được hơn mười ngày, Liễu Minh nhờ có vị Kiếm tu Chân Đan cảnh này chỉ điểm cho nên tạo nghệ Kiếm đạo tiến bộ nhanh chóng, hơn xa so với thời gian mấy năm hắn tự mình tìm tòi học hỏi. Lúc đầu gặp kiếm hồn màu bạc còn phải kịch đấu một phen thì bây giờ cũng đã có thể nhẹ nhàng chém giết rồi.

Tới đây cũng phải nói rằng không phải thần thông của hắn không thể nghiền ép được kiếm hồn cùng cấp mà là do ở đây hắn chỉ có thể sử dụng thủ đoạn kiếm tu nên mới khiến hắn chỉ phát huy được hai phần mười thực lực chân chính.

“Cầu sư huynh quá khen, nếu không phải trên đường sư huynh tận tình chỉ điểm, ta sẽ không tiến bộ nhanh chóng được như thế.” Liễu Minh tự nhiên nói lời cảm ơn.

Mặt khác thông qua hơn mười ngày liên tục săn giết kiếm hồn, Tu Di Hư Không kiếm phôi trong người Liễu Minh cũng gần như khôi phục được đến trạng thái trước kia, còn Kim Tiên Kiếm của Cầu Long Tử từ ngày hôm trước, sau khi chém giết một kiếm hồn màu vàng, cũng đã triệt để phôi phục linh tính.

“Ha ha, là tiện tay mà thôi, không cần nhắc tới. Dùng Ngự Kiếm Thuật hiện tại của Liễu sư đệ dù có gặp kiếm hồn màu vàng, có lẽ cũng có thể ứng phó một chút rồi. Chỉ là, thời gian ta còn có thể ở lại trong Kiếm Hồn điện cũng không còn bao lâu, tiếp đây không cách nào tương bồi nữa. Ta với Liễu sư đệ cũng xem như là cực kỳ hợp ý, sau khi từ biệt sẽ có ngày gặp lại.” Cầu Long Tử nghe thế, hào sảng nói.

Tiếp đấy, đại hán không chờ Liễu Minh nói thêm câu nào, liền lật tay lấy ra một tấm lệnh bài màu xám rồi bóp vỡ nó.

Lập tức thấy một vầng sáng xám bao phủ quanh người y, sau đó lóe lên rồi biến mất dạng.

Liễu Minh nhìn qua chỗ Cầu Long Tử biến mất, mỉm cười rồi sau liền chọn một hướng khác, ngự kiếm xé gió mà đi.

Qua những ngày đi cùng nhau, vị Cầu Long Tử này để lại ấn tượng rất tốt với Liễu Minh, hắn là một người có thể kết giao.

Trong hai ngày kế tiếp, Liễu Minh lại lục tục đánh chết không ít kiếm hồn màu xám, đồng thời cũng gặp vài kiếm hồn màu bạc, có điều chúng đều có thực lực chỉ là Hóa Tinh sơ kỳ nên tự nhiên bị Liễu Minh dùng một kích nhẹ nhàng tiêu diệt.

Qua một ngày nữa, Liễu Minh cưỡi kiếm bay tới một vùng hoang vu toàn cát có đồi núi vây quanh.

Vì Cầu Long Tử đã rời đi nên hiện tại Liễu Minh khi tìm Kiếm Hồn sẽ giảm độn tốc xuống thật chậm, tuy rằng hiện tại hắn có lẽ cũng có sức đánh với kiếm hồn màu vàng một trận nhưng nếu đồng thời lại lọt vào thế vây công của các kiếm hồn khác thì sẽ không thể đối phó dễ dàng được.

Kết quả khi Liễu Minh vừa mới lướt qua một thung lung trũng thì lông mày hắn đột nhiên hơi dựng lên, ánh mắt hắn quét xuống phía dưới, thình lình phát hiện ở phía xa xa có đạo ánh sáng màu vàng phát ra, lúc sáng, lúc tối.

Hắn biến sắc, lập tức ngừng độn quang.

Đạo ánh sáng kia hình như cũng phát hiện ra Liễu Minh, nó vốn đang đi thẳng về phía trước liền lập tức chuyến hướng hơi chếch sang rồi bay nhanh qua phía hắn.

“Kiếm hồn màu vàng? Không, trông có chút không giống…”

Ánh mắt Liễu Minh tập trung lại, sau khi nhìn thấy rõ kẻ đang đến, mặt hắn không khỏi trầm như nước.

Kiếm hồn màu vàng, với tư cách là kiếm hồn cao cấp nhất, hắn và Cầu Long Tử khi còn đi chung cũng đã gặp, nhưng kiếm hồn bay tới này lại tựa như có chút khác thường.

Thời gian mấy lần hô hấp sau, ánh sáng vàng lóe lên rồi ngừng lại trước mặt, cách hắn hơn mười trượng.

Liễu Minh nhíu hai mắt lại, cuối cùng hắn đã nhìn thấy rõ vật trước mặt. Nó chính xác là một kiếm hồn màu vàng, chỉ là so với kiếm hồn bình thường thì có chút khác biệt.

Từ khi hắn tiến vào Kiếm Hồn Điện tới nay, kiếm hồn mà hắn gặp đều thuần túy tồn tại ở dạng năng lượng, ngoại trừ ngoại hình thì chúng không có những đặc điểm khác của loài người, nhưng kiếm hồn trước mắt lúc này lại có những điểm biến dị rõ ràng.

Chỉ thấy ở giữa vầng sáng vàng, rõ ràng là một hình người màu vàng kim hơi nhạt mờ. Có điều là trên thân thể cái bóng người mờ nhạt này, thình lình có thể thấy được một thứ dài hẹp, hình dáng như dẻ xương, thêm nữa là có thể trông thấy rõ trên phần vai phải của nó có một lỗ thủng bằng ngón tay, bên trên cái lỗ có kiếmkhí nhỏ li ti đang ẩn hiện quấn quanh, dường như đang chậm rãi chữa lành miệng vết thương.

Bộ dạng Kiếm hồn biến dị này tựa như là bị thương rồi bỏ chạy đến tận đây.

Không lẽ nó cùng kiếm hồn khác tranh đấu hay là nó trốn thoát từ trong tay Cầu Long Tử?

Liễu Minh không khỏi có chút kinh ngạc.

“Tu sĩ nhân loại…Giết…..” Kiếm hồn màu vàng vừa thấy Liễu Minh liền đột nhiên mở miệng, phát ra âm thanh hơi khô cứng.

Liễu Minh nhướng mày! Tên kiếm hồn màu vàng này lại có thể nói chuyện, linh trí của nó hiển nhiên là cao hơn không ít so với kiếm hồn bình thường.

Ngay khi trong mắt kiếm hồn màu vàng lộ ra một tia sát khí thì Liễu Minh đã không chút do dự, ngón tay lập tức kết kiếm quyết, giúp phi kiếm màu xanh đi trước một bước, bay nhanh ra.

Kiếm hồn này đã bị thương nặng như vậy thì hắn tự nhiên sẽ không khách khí gì nữa.

Kiếm hồn màu vàng khẽ quát một tiếng, năm ngón tay đánh một trảo, đầu ngón tay lập tức sáng lên năm đạo kiếm quang, kế đó một tay nó vung lên vung xuống, tức thì có một đạo kiếm khí lăng lệ ác liệt bay vọt ra, va đập vào phi kiếm màu xanh.

Một tiếng “bang” thật lớn vang lên!

Móng vuốt sắc bén từ kiếm khí lập tức đón đỡ phi kiếm màu xanh, nhất thời cả hai rơi vào trạng thái giằng co, bất phân thắng bại.

Thần sắc Liễu Minh im lặng, pháp quyết trong tay biến đổi, phi kiếm màu xanh bỗng nhiên lay động một cái, hóa thành kiếm ảnh màu xanh dài hơn mười trượng.

Kiếm ảnh lắc một cái liền đơn giản chấn vỡ móng vuốt sắc bén kia, kế đó lao thẳng về phía kiếm hồn.

"Oanh" một tiếng!

Một đạo kiếm khí hình bán nguyệt đột nhiên chắn trước kiếm quang màu xanh. Sau một tiếng va chạm thanh thúy, phi kiếm màu xanh bị bắn ngược trở lại.

Liễu Minh hơi kinh hãi, một tay hắn triệu hồi phi kiếm, đồng thời không khỏi nheo hai mắt lại.

Chỉ thấy trong tay kiếm hồn màu vàng chẳng biết từ khi nào đã có thêm một thanh cự kiếm màu vàng, trên thân kiếm thậm chí còn có một vài đường vân tinh mỹ, trông rất sống động.

Liễu Minh cười lạnh một tiếng, một tay ngưng tụ kiếm quyết, linh kiếm màu xanh trong tay run lên, tức thì kiếm khí nhỏ li ti nhưng mạnh mẽ ào ạt tuôn ra, bao bọc bản thân hắn vào bên trong rồi thân hóa thành một đạo cầu vồng màu xanh, lao thẳng qua.

Kiếm hồn màu vàng khẽ giật mình, đem cự kiếm màu vàng trong tay quét ngang rồi cũng nhanh chóng nhào ra.

Hai bóng người lập tức quần đảo một vùng, tốc độ của cả hai đều cực nhanh, trong nhất thời chỉ thấy kiếm khí hai màu vàng xanh bay múa tán loạn ra.

Thời gian mấy hơi thở tiếp sau, trên mặt đất liền có thêm mấy khe rãnh khá sâu.

Đúng lúc này, một bóng người màu xanh bỗng nhiên thoát ly khỏi trận chiến, kế đó lóe lên rồi xuất hiện ở chỗ bên ngoài cách đó hơn mười trượng.

Ánh sáng xanh thu lại để lộ ra bóng dáng Liễu Minh.

Sắc mặt hắn lúc này có phần tái nhợt, hiển nhiên trận chiến vừa rồi cũng không có chiếm được lợi thế.

Tuy kiếm hồn kia có thương tích trên người, nhưng thân thể nó lại cứng rắn dị thường nên kiếm khí bình thường cơ bản không làm nó bị tổn hại.

Chưa kịp nghĩ nhiều thì kiếm hồn màu vàng cách đó không xa đột nhiên hóa thành một đạo cầu vồng màu vàng, đánh thẳng tới, kiếm lớn màu vàng trong tay nó lóe lên rồi hóa thành một con cự mãng màu vàng, chỉ chớp mắt cự mãng đã đến trước mắt Liễu Minh.

"Kiếm quang hóa vật?" Liễu Minh nhíu hai mắt lại, thần thông này trước kia hắn đã từng chứng kiến một lần trên người Sa Thông Thiên.

Ý niệm trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển đồng thời động tác trên tay không chậm chút nào, kiếm quyết kéo một cái, tức thì một trăm năm mươi ba viên tinh thể trong Linh Hải run lên, pháp lực toàn thân bỗng nhiên ào ạt tuôn ra, rót vào linh kiếm trong tay. Ánh sáng xanh lóe lên, theo đó một mảng kiếm quang lớn từ trên người hắn cuồn cuộn bay ra, tiếp đó người theo kiếm mà đi, tạo thành một một đạo kinh hồng màu xanh phóng lên trời.

Liễu Minh bất ngờ thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất chi thuật.

Một khắc sau, đạo kinh hồng màu xanh bỗng xoay quanh một cái rồi trực tiếp nghênh đón cự mãng màu vàng có vẻ hùng hổ kia.

"Phốc" một tiếng!

Sau khi cả hai va chạm vào nhau, cự mãng màu vàng liền bị cắt từ đầu xuống chân, chia người thành hai nửa.

Uy lực của kiếm quang màu xanh không dừng ở đó, “Oanh” một tiếng, nó đã trực tiếp bổ lên người kiếm hồn màu vàng, phần kéo từ giữa ngực xuống bụng kiếm hồn tức thì bị nứt ra tạo thành một vết thương lớn, đồng thời cả người nó bị đánh bay nhanh ra ngoài.

Không chờ kiếm hồn màu vàng có phản ứng, bóng dáng Liễu Minh đã lóe lên, kế đó liền thấy Liễu Minh, sắc mặt trắng nhợt, chợt thoáng hiện ra ở sau lưng kiếm hồn. Trong mắt hắn hiện lên nét tàn nhẫn, một cánh tay khẽ động, chỉ một kích đã túm được cái cổ kiếm hồn.

Trong tay kia, kiếm quang tỏa sáng rực rỡ, tiểu kiếm màu xanh nhoáng cái biến dài ra ba bốn thước, ngay sau đó thanh kiếm lóe lên rồi lập tức cắm vào trong phần vai phải của kiếm hồn màu vàng vốn đã bị thương kia, đồng thời miệng hắn quát một tiếng “Trảm”.

Kiếm hồn kêu lên một tiếng chói tai, cả thân mình nó lập tức bị cắt chéo một đường từ chỗ vai phải, tách thành hai nửa.

Hai nửa thân thể kiếm hồn ầm ầm nổ tung ra, biến thành hai luồng sương mù màu vàng, trong sương mù không thấy có kiếm hồn ti xuất hiện là lại thấy lộ ra một mảnh vỡ của phi kiếm màu vàng to bằng ngón tay cái.

"Đây là cái gì..."

Ánh mắt Liễu Minh hơi động, tay hắn khẽ vẫy, mảnh vỡ màu vàng kia liền bay vào trong lòng bàn tay hắn. Nhưng khi vào lòng bàn tay rồi, nó lại chợt lóe lên rồi biến thành một đám bột phấn màu vàng.

Một khắc sau, một luồng năng lượng kiếm ý tinh thuần đến độ khó tin chảy ngược vào trong Linh Hải của Liễu Minh, rồi rất nhanh sau nó liền cùng kiếm phôi chi linh kết hợp lại.

Một tiếng ầm vang!

Trên người Liễu Minh bỗng nhiên hiện ra một cột sáng màu xanh, kiếm hồn màu vàng đã biến thành sươngmù kia cũng quay tròn một vòng rồi chậm rãi chui vào trong người hắn.

Liễu Minh sau khi cân nhắc một chút bèn khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai tay không ngừng kết ra từng đạo kiếm quyết thủ ấn.

Tu Di Hư Không kiếm phôi chi linh vốn cũng đã gần khôi phục, giờ phút này lại có thêm cái cỗ năng lượng kiếm ý tinh thuần này, hình thể nó tựa như lớn phổng lên, to lớn gấp mấy lần lúc trước, bề ngoài lại có những điểm sáng rung rung, tựa như sắp biến thành thực thể.

Điều bất ngờ nữa là nếu nhìn bộ dáng kiếm phôi chi linh lúc này nếu đem so với Thái Cương Kiếm Phôi của Lục Âm Tổ Sư khi trước phải mạnh gấp đôi.

Chỉ là, kiếm phôi chi linh hiện lại lại có biểu hiện rất không ổn đỉnh, thỉnh thoáng nó lại phát ra từng đợt rung động kịch liệt.

Dựa theo vài loại pháp môn nâng cao trong Thái Cương Kiếm Quyết, Liễu Minh cẩn thận từng chút, chậm rãi vận chuyển pháp lực.

Thời gian từng chút trôi qua. Hắn cứ ngồi yên xếp bằng tại chỗ như thế mất một ngày một đêm mới miễn cương trấn an được kiếm phôi chi linh bỗng chốc trở nên xao động này.

“Xem ra ngươi lại gặp phải phiền toái rồi!” Đang lúc Liễu Minh định đứng dậy thì trong đầu hắn chợt có âm thanh nam tử.

"La Hầu tiền bối." Liễu Minh rùng mình, vội vàng trả lời.

“Cũng không biết là ngươi may mắn hay xui xẻo. Cái vừa rồi ngươi hấp thu ắt hẳn là mảnh vỡ kiếm ý của vị kiếm tu đại năng lưu lại, trong đó ẩn chưa kiếm ý mạnh đến độ ngươi không thể tưởng tượng được. Lúc này kiếm phôi trong người ngươi vô cùng lớn mạnh, vượt quá khả năng dung nạp của ngươi. Hiện tại tuy ngươi có thể miễn cường đè ép nó xuống nhưng sau này nó có thể phá thể bay đi bất cứ lúc nào.” La Hầu lạnh lùng nói.

"Cái gì, có loại chuyện này?" Liễu Minh nghe xong, mồ hôi lạnh lập tức ứa ra.

“Muốn giữ miếng kiếm phôi vô hình này lại thì tốt nhất người nên sớm luyện chế ra Nguyên Linh Phi Kiếm, nếu không một khi kiếm phôi chi linh có dấu hiệu thoát năng lượng ra ngoài thì nó sẽ tự động bỏ chạy. Đến khi ấy thì ngươi sẽ giống như dùng giỏ trúc đi múc nước, chỉ nhọc công dã tràng mà thôi.” La Hầu chỉ nói hai câu ngắn ngủi rồi sau đấy liền im lăng, không thấy có âm thanh nào truyền ra nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.