Điện Ảnh Thế Giới Ta Là Vua

Chương 7




Mang thai cương thi miệng bị cắt vỡ không thể phát ra tiếng kêu, chỉ hé ra khép lại cái miệng da tróc thịt bong, hướng bọn họ quơ quào. Dương Nhất Hàng vội chạy tới lấy ra tự chế lưỡi lê đâm một cái, động tác diệt địch đúng tiêu chuẩn huấn luyện quân sự, mau chuẩn ngoan đem cương thi bà bầu giải quyết, nhẹ nhàng thả nó xuống đất.

Nhưng còn chưa xong, trong phòng lại lục tục đi ra ba bốn con cương thi bà bầu. Mấy người khác thừa lúc chúng chưa phát ra tiếng kêu, trong thời gian ngắn nhất giải quyết chúng.

Rốt cuộc đem mấy cái cương thi bà bầu lặng lẽ tiêu diệt, bị bọn họ che giấu sau lưng Trầm Phương, trong mắt mang theo bi thương ngồi chồm hỗm nhìn những cương thi mang thai, đồng tình nói nhỏ.

“Rất tàn nhẫn, những người phụ nữ có thai bụng đều lớn như vậy, sắp sinh em bé rồi, đã có thể làm mẹ, hiện tại lại biến thành cương thi….một thi hai mệnh, người thân của các cô ấy chắc là đau lòng lắm.”

“Ai, đâu có ai dự đoán được sẽ phát sinh chuyện như vậy, đừng khổ sở, chúng ta đi thôi.” Kiều Phi Vũ vỗ đỉnh đầu Trầm Phương an ủi.

“Ừm, tôi biết rồi.” Trầm Phương định đứng dậy, lại hồi đầu nhìn thoáng qua nằm trên đất cương thi, biểu tình trên mặt vừa ngạc nhiên vừa hoang mang. “Ủa? Mấy cương thi này còn chưa chết hẳn ư?”

“Làm sao có thể? Không thể nào đâu.” Vương Dương luôn tự tin khả năng diệt cương thi của mình, nghe Trầm Phương đột nhiên nói cương thi còn chưa có chết, trong lòng khó chịu. Cương thi đó đã bị cậu trực tiếp đập nát xương sống cổ, lúc ấy còn nghe tiếng gãy giòn vang, tuyệt đối không có khả năng sống lại.

Hiện tại cô ấy nghi ngờ hỏi, nghĩa là phủ định kỹ thuật diệt địch của cậu rồi? Vương Dương không tin cương thi chưa chết, cũng tiến lên đánh giá thi thể cương thi kia.

Cậu xem cương thi bà bầu nằm trên đất, cổ vặn vẹo sang một bên, tay chân đều không nhúc nhích, rõ ràng đã chết thật rồi.

“Đây không phải chết rồi sao? Tay chân đều không cử động.”

“Tôi không nói tay chân của cô ta, là này….” Trầm Phương lắc đầu tỏ vẻ hướng quan sát của cậu không đúng, chỉ tay hướng cương thi bà bầu nhô ra cái bụng to.

Vương Dương cẩn thận nhìn, quả nhiên phát hiện cái bụng đang thong thả phập phồng. Cách tầng vải đồng phục bệnh viện mỏng manh, có thể thấy rõ ràng cái bụng gồ lên kia có cái gì đang mấp máy. Nếu là người sống còn có thể nói là hô hấp phập phồng, nếu là cương thi thì không rõ lắm. Nhưng hiện tại đã bị đập chết cương thi, bụng làm sao có khả năng động đậy?

Vương Dương thấy thật thần kỳ, trong đầu hiện ra một bộ điện ảnh kinh điển, đó là – siêu quái vật. Hình ảnh ấn tượng sâu khắc đến nỗi lúc này còn nhớ rõ, xui xẻo phi hành gia đang ăn cơm đến một nửa, trong bụng đột nhiên tuôn ra quái thai.

Sắc mặt trở nên cẩn trọng, Vương Dương nắm áo Trầm Phương kéo cô lui về phía sau vài bước, bảo trì một khoảng cách với cương thi bà bầu.

“Hử?” Trầm Phương bị nắm cổ áo kéo đi, nghi hoặc nhìn Vương Dương biểu tình luôn bất cần đời nay biến thành nghiêm túc.

“Cẩn thận, trong bụng nó có điểm kỳ lạ.”

“A? Phải không?” Trầm Phương nhìn con cương thi kia, trong bụng mấp máy ngày càng kịch liệt. Càng ngày càng mãnh liệt, giống như bên trong có thứ gì đó sắp chui ra, làm cho mấy người nhìn xem trong lòng run sợ.

“Bên trong, a, là cái quái quỷ gì?” Kiều Phi Vũ cũng đã nhìn ra bụng cương thi biến hóa, giật mình hỏi.

“Thai.” Đến đứng cạnh Vương Dương canh giữ, Tiếu Dịch mặt không chút thay đổi phun ra đáp án.

“Ê! Sao cướp lời kịch của tôi, tôi định nói như thế!” Vương Dương bất mãn đáp án bị Tiếu Dịch nói trước, dùng ánh mắt ai oán đâm khuôn mặt lạnh Tiếu Dịch. Cậu tiếp tục nói với mọi người điều mình đoán. “Nếu cương thi bà bầu, người mẹ đều bị nhiễm, trong bụng thai nhi chắc chắn không may mắn thoát khỏi. Nguyên bản nó dựa vào cương thi mẹ hấp thu chất dinh dưỡng. Hiện tại ký chủ đã bị chúng ta giết chết, vậy chúng nó chỉ có thể tự mình đi ra kiếm ăn.”

“Không thể nào?” Trầm Phương che miệng sợ mình kinh hãi kêu ra tiếng. Cô nhìn cương thi nằm trên mặt đất cái bụng ngày càng phình to, vẻ mặt trở nên kinh hoàng.

Cương thi bà bầu bụng nổi lên một mũi nhọn, càng lúc càng lồi ra.

*Xoẹt—* Một tiếng, cái bụng đột nhiên bị xé mở, cùng với quần áo của cương thi nháy mắt nhuộm đỏ màu máu trào ra từ trong cơ thể.

Một cái gì đó theo trong bụng cương thi chậm rãi chui ra. Cả người nó tràn đầy chất lỏng màu trắng vàng dinh dính, bao vây trên người nó. Chất lỏng nhớp nháp từ từ rơi xuống mặt đất, lộ rõ hình dáng của cái kia.

Làn da xanh ngắt, tràn đầy mạch máu màu hồng, đầu đặc biệt lớn, tím hồng mạch máu vây quanh toàn bộ đầu. Nửa trong suốt da đầu mơ hồ có thể thấy bên trong bộ óc. Con ngươi trắng dã chiếm lấy một phần ba vị trí trên mặt, miệng hướng hai bên nứt ra lộ bên trong miệng đầy răng nanh…

Cái này tuyệt đối là trên đời ghê tởm nhất thai nhi. Vương Dương nhìn trên mặt đất thai nhi giống hệt quái thai, trong lòng đánh giá.

“Thai nhi này bộ dáng hình như khác với cương thi bình thường?” So với cương thi vừa nãy thì có càng nhiều răng nanh, màu đen móng tay vừa sắc bén vừa dài. Cái miệng lớn hơn người bình thường rất nhiều, quỷ dị màu da và sau lưng hở ra xương cốt, đều khác với cương thi mà bọn họ chứng kiến.

“Tiến hóa…..”

Phải rồi, cậu quên mất…..Vương Dương rốt cuộc nhớ đến đám cương thi này còn đang không ngừng tiến hóa. Bọn họ đang chứng kiến cái thứ càng giống quái vật không giống nhân loại cương thi thai nhi, chính là điển hình.

Quái vật thai nhi bò ra khỏi cơ thể cương thi bà bầu như là ngửi thấy mùi của bọn họ, rất nhanh bò hướng đoàn người. Dương Nhất Hàng vội đâm một nhát, lại ngây người phát hiện cương thi thai nhi phản ứng nhanh nhẹn né lưỡi lê của gã, nhảy tới trên tường, sắc bén móng tay bấu chặt mặt tường, há miệng phun ra dịch nâu vàng. Nó xoay người bổ nhào hướng không hề phòng bị Trầm Phương, Vương Dương lập tức giơ gậy đem giương miệng cương thi thai nhi đánh trở lại trên tường. Không phải là tốc độ biến nhanh hơn chút sao? Ta còn đánh không lại mi?

Bị một gậy đánh trúng thai nhi, từ trên tường rớt xuống mặt đất, còn đang vung vẫy tứ chi ngắn nhỏ mà sắc bén. Kiều Phi Vũ lập tức đi lên một búa chém rớt đầu cương thi thai nhi, để tránh nó có cơ hội đứng dậy công kích.

Tiếu Dịch mau chóng đi tới bên mấy cương thi bà bầu khác, cầm trong tay đao nhọn mau gọn đem tất cả cương thi thai nhi trước tiên giải quyết ở trong bụng, không cho chúng nó cơ hội đi ra ngoài tai họa mọi người.

“Đã giải quyết xong rồi?” Nhìn đến những cương thi thai nhi ghê tởm này, Trầm Phương là phái nữ đương nhiên cảm thụ càng sâu sắc hơn nam tính. Nhất là con nít biến quái thai, làm trong lòng cô sinh ra bóng ma.

“Đều giải quyết.” Vương Dương đếm xong số lượng cương thi bà bầu và trong bụng thai nhi, tin chắc đã giải quyết hết, mới trả lời cô.

“Vậy chúng ta mau đi thôi, tôi nhìn thấy bọn thai nhi này có cảm giác không khỏe…..Ư? A!” Thân hình tựa vào trên cửa, Trầm Phương đang nói chuyện đột nhiên cảm giác da đầu đau xót. Cô không kịp phản ứng tóc đã bị kéo, cả người bị lôi vào trong phòng, biến mất trước mặt mọi người.

“Trầm Phương!” Khẽ quát tên Trầm Phương, Dương Nhất Hàng vội vàng cầm lưỡi lê vọt vào cánh cửa hé mở.

Mấy người còn lại cũng chỉ có thể đi vào trong, giải cứu đột nhiên bị bắt đi Trầm Phương.

Vương Dương trong lòng cảm thán, còn nói không cản trở, bây giờ không phải phiền bọn họ đi cứu ư……..

Vào phòng, bên trong là một mảnh tối đen, không có ánh trăng chiếu rọi, không thấy rõ cái gì. Vương Dương lấy từ túi tiền cây đèn pin, bật lên, nhấc tay cầm cây đèn chiếu chung quanh. Chợt nghe tiếng gì đó truyền đến từ góc bên phải căn phòng, tay liền chiếu vào chỗ đó.

Chỉ thấy cái góc bị chiếu sáng, trên đất và trên tường mười mấy trẻ con bò qua bò lại, phải nói đã từng là trẻ con….hiện tại tất cả đều biến thành cương thi, miệng há rộng, toàn thân đầy gân xanh. Không có biến dị giống thai nhi lúc nãy, nhưng cũng không bình thường.

Bạn có từng thấy cương thi con nít bò trên tường sao? Trên tường nằm úp sấp trẻ con, móng tay dài sắc bén bấu vách tường cố định. Giữa bầy cương thi con nít, liền nhìn đến Trầm Phương đang bị chúng nó cầm lấy treo ở giữa không trung. Tóc cô bị cương thi con nít cầm chặt không thể giãy ra. Bên cạnh cương thi con nít có một núi xương chồng chất lên, có thể nhìn ra là khung xương của người lớn.

Bởi vì ánh sáng đột nhiên tiến đến, làm sợ ánh sáng bầy cương thi con nít bắt đầu nhốn nháo. Vương Dương nhân cơ hội ném trong tay dao găm quăng hướng Trầm Phương, hô.

“Mau! Cắt tóc rồi lăn qua một bên!”

Trầm Phương vùng vẫy chộp lấy con dao Vương Dương quăng tới, xoay tay đem tóc đuôi ngựa bị bọn con nít túm lấy một nhát cắt đứt, té xuống đất. Cô chịu đựng đau đớn miễn cưỡng lăn sang bên.

Cương thi con nít thấy con mồi rớt xuống, muốn đuổi theo. Nhưng Dương Nhất Hàng và Kiều Phi Vũ đã đi qua cùng bầy cương thi con nít đối đầu. Cho Trầm Phương có thời gian trốn đến phía sau Vương Dương và Tiếu Dịch.

“Thế nào? Không có bị chúng nó cắn trúng chứ?” Vương Dương một gậy đánh nghiêng một đứa con nít giương miệng đầy răng nanh bay lại đây. Cậu hỏi trốn ở sau lưng mình Trầm Phương.

“Không, không có.” Tim còn đập bình bịch, Trầm Phương kiểm tra thân thể từ trên xuống dưới, xác định không có bị cắn. May mắn trước khi đến đây cô có mặc áo khoác tay dài, tránh được nguy cơ bị mấy cương thi con nít này cào trúng.

“A.” Vương Dương nghe xong đáp án, vừa quay đầu thấy bên trái trên tường chạy tới một cương thi con nít, vội giơ lên gậy mạnh đập tới. Không nghĩ đến bên kia chạy tới hai con, bu lại cắn chặt gậy của cậu, làm cậu không thể giật lại tiếp tục công kích.

Chó chết! Cũng rất có hợp tác đồng đội đấy chứ! Không thể giật ra cây gậy, Vương Dương cảm giác bên cạnh mùi tanh hôi đang úp về phía mình.

“Cẩn thận.”

Chớp mắt một cái cậu đã ở trong lòng Tiếu Dịch, đối diện khuôn mặt lạnh lùng. Trong tay hắn giơ đao đâm vào miệng cương thi con nít vừa nãy tập kích cậu. Miệng bị chăn không thể cắn, cương thi con nít giãy dụa muốn vùng thoát lưỡi đao, nhưng bị lưỡi đao chặn cứng.

Chợt nghe Tiếu Dịch hừ lạnh một tiếng, dùng lực, cương thi con nít bị quăng đập vào vách tường. Vương Dương ngoái đầu thì thấy trên tường một bãi bầy nhầy….này….là tình huống gì? Khí lực cũng mạnh quá đi? Thịt đã nát bấy…..

“Không có việc gì chứ?” Trầm thấp tiếng nói vang bên tai cậu. Tiếu Dịch rũ xuống mi mắt, ánh mắt không như bình thường lạnh băng, hỏi đứng ở trong lòng mình Vương Dương.

“Á? A? Không, không có việc gì.” Bị Tiếu Dịch dùng sức ôm ở cái kia cứ tưởng rất lạnh kỳ thật ấm áp rắn chắc trong ngực, Vương Dương mơ hồ ngửi được trên người Tiếu Dịch phát ra mùi hương. Không phải nước hoa, dường như là mùi hương của chính hắn, hương vị lạnh nhạt…..Cảm thán một lát, Vương Dương mạnh giật mình. Đều là lúc nào rồi? Còn để ý người khác thơm vẫn là hôi?

Vương Dương nghĩ vậy mặt đen lặng lẽ đẩy ra Tiếu Dịch, nói câu cảm ơn. Cậu hít sâu cố gắng điều chỉnh trạng thái tốt nhất, đem cây gậy quăng cho nhóm cương thi con nít thích chơi, từ ba lô lấy ra cây xẻng sắc bén có thể gấp lại. Tôi cũng có vũ khí, hừ hừ. Vương Dương cười tà, sung sức bắt đầu điên cuồng đánh đập tụi cương thi con nít làm cậu mất mặt, tìm về tuyệt kỹ giết cương thi oai hùng.

Cương thi con nít bị mấy người lục tục tiêu diệt. Còn sót lại vài con lúc bị Dương Nhất Hàng và Kiều Phi Vũ vây lấy, đột nhiên mở ra miệng tràn đầy răng nanh sắc bén, lớn tiếng hét rầm lên. Cái lại này con nít khóc nỉ non, âm thanh càng thêm bén nhọn hơn bất cứ cái gì. Khiến mấy người Kiều Phi Vũ, Dương Nhất Hàng chịu không được che lỗ tai.

“Không tốt, chúng nó lớn tiếng kêu to như vậy sẽ hấp dẫn mấy cương thi khác tới! Chúng ta mau chạy nhanh!” Vương Dương ý thức được cương thi con nít kêu to có thể hấp dẫn cương thi trong bệnh viện lại đây, vội vàng kéo mọi người rời khỏi phòng. Cậu đem cương thi con nít đang khóc chói tai khóa ở bên trong, chạy ra hành lang tìm chỗ trốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.