Diêm Vương

Chương 141




"Chi Thu. . . . . . Chi Thu đã trở về chưa?" Trong phòng họp khí khái sáng ngời chỉ có hai người, người hỏi là tổng giám đốc tập đoàn Hải Liên Phong Hải.

Thư ký Tề Đông một thân tây trang bảo thủ phẳng phiu lại trung thành đi theo Phong Hải nhiều năm, ông khẽ gật đầu nói : "Thiếu gia về đã được ba ngày rồi, đang ở Hoàng Gia, muốn liên lạc với cậu ấy sao?"

"Không cần! Xác định thằng bé đã trở lại là tốt rồi, tiệc đính hôn đã chuẩn bị xong chưa?" Phong Hải thở dài một tiếng, suy sụp ngồi xuống.

"Đều chuẩn bị tốt, tổng giám đốc nhất định phải làm như vậy sao? Chị sợ thiếu gia sẽ không. . . . . ."

"Nó sẽ xuất hiện, thằng bé đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, lần này tôi dùng tin tức bị bệnh nặng và tái hôn nhất định có thể buộc nó hiện thân, dù sao thằng bé vẫn cho rằng Hải Liên phải là của mẹ nó, cho nên lần này thằng bé sẽ đồng ý sự sắp xếp của tôi." Giờ phút này Phong Hải một chút cũng không giống ông chủ một công ty lớn bình thường xử sự quyết đoán cương nghị trên thương trường, mái tóc hoa râm cùng với biểu tình mất mát trông giống một cụ già gần đất xa trời hơn.

Khối u não chuyển biến xấu đã làm cho ông không có nhiều thời gian đi cải thiện quan hệ với con trai, thành tựu của Phong Chi Thu ở nước ngoài mấy năm nay cũng không tồi, nhưng sinh hoạt cá nhân lại quá phóng túng, hơn nữa không hề có vẻ sẽ xác định ra đến, cho nên ông phải dùng cách của ông để định ra hôn sự cho nó mới được.

Chính là cô con gái nhỏ của nhà họ Mạnh, ông chỉ liếc mắt một cái liền cảm giác kỳ dị cô nhất định thích hợp với đứa con trai phóng đãng không kềm chế được của mình, ông biết con trai nhất định sẽ trở về gấp để ngăn cản bữa tiệc đính hôn này, theo tác phong trước nay của nó rất có thể sẽ trực tiếp cướp đi cô gái muốn đính hôn cùng ông, mà đây chính là mục đích của ông.

Trong 'phòng tổng thống' lộ rõ vẻ xa hoa, thân thể tráng kiện của Phong Chi Thu, mặt anh không thay đổi thoải mái nằm ngửa trên mặt giường lớn, một cô gái diện mạo xinh đẹp, dáng người nóng bỏng đang làm một mình.

Nếu không phải hạ thân anh đang cứng rắn như sắt, cô nhất định sẽ càng thêm ảo não, đêm qua anh ta đưa cô về 'phòng tổng thống' của khách sạn, cô còn tưởng rằng mình thật may mắn, lại vẽ lên một người đàn ông có tiền lại đẹp trai, mà anh ta chỉ coi cô như công cụ phát tiết một lần xong thì cứ thế ngủ.

Cho nên sáng sớm cô không thể không ra sức quyến rũ, bằng không thật không hiểu có còn cơ hội trở lại giường của anh chàng đẹp trai này hay không, móng tay dài cô sửa sang tỉ mỉ cũng bôi lên một lớp sơn móng tay đỏ trượt một đường từ bộ ngực rắn chắc của Phong Chi Thu xuống dưới, trực tiếp cầm cái cục cưng khiến cô cảm nhận đến cực khoái kia, đầu lưỡi cũng đang vẽ vòng tròn tại hai viên đậu đỏ trên ngực anh, tay nhẹ nhàng trượt lên xuống, tuy rằng nơi đó đã rất cứng rắn, nhưng cô thực hoài nghi rốt cuộc là do sức quyến rũ của bản thân hay vẫn là do phản ứng tự nhiên lúc sáng sớm, kỳ thật trong lòng cô cảm thấy chắc là lý do sau, ý nghĩ này khiến cô rất buồn bực, bất quá cô cũng vẫn không có buông tha cho.

Phong Chi Thu cũng rất buồn bực, một đêm kia đã trôi qua vài ngày, cái cô gái nhỏ bé kia sáng sớm đã biến mất vô ảnh vô tung, anh cũng rất kỳ quái chính mình thế nhưng sẽ không hề phòng bị mà ngủ say như vậy, vậy mà không phát hiện cô rời đi, hơn nữa trừ bỏ có thể nhớ rõ da thịt vô cùng mềm mại giống như trẻ con của cô cùng với tiếng thở dốc khi kích tình với anh đến cao trào ra thì một chút manh mối đều không có, hiện tại có muốn tìm cũng không có thông tin, điều này làm cho anh hết sức phiền muộn.

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn co gái diễm lệ đang bện việc trên người mình một cái, đột nhiên anh thấy hết sức chán nản, đẩy cô ta ra lập tức đứng dậy vào phòng tắm, chuyện của lão già cũng làm anh phiền lòng, hiện tại anh không rảnh nhớ đến cô gái nhỏ đó.

Tắm rửa sạch sẽ, cả người cũng có tinh thần lên không ít, Phong Chi Thu ra khỏi phòng tắm phát hiện người phụ nữ kia đã tự giác rời đi, xem ra vẫn là một người phụ nữ thức thời, anh tùy tiện mặc một bộ quần thoải mái màu sậm, bộ quần áo đơn giản bình thường có thể thấy đầy đường, sợ rằng chỉ có LOGO mới có thể cho thấy giá trị của nó, bởi vì bằng dáng người cùng khí chất quý tộc trời sinh của Phong Chi Thu cho dù là mặc T-shirt cùng quần bò phổ thông nhất cũng vẫn vô cùng xuất sắc.

"A Nguyên, đã có tài liệu chưa?" Trước khi ra ngoài Phong Chi Thu gọi điện thoại cho bạn tốt.

"Đã có, lão gia nhà cậu thưởng thức thật đúng là đặc biệt đâý!" Thẩm Trọng Nguyên không chút khách khí cười, anh và Phong Chi Thu là bạn học lúc học trung học ở nước ngoài, quan hệ cũng không bình thường, đối với mối quan hệ lanh cứng của anh và cha cũng nhất thanh nhị sở.

"Lải nhải ít thôi! Mình lập tức tới ngay!" Phong Chi Thu cúp điện thoại, vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn đến mức khiến người phục vụ đi trên hành lang không nhịn được mà sợ run cả người, sớm biết gương mặt của anh chàng đẹp trai giàu có này luôn một bộ dọa người như vậy cô sẽ không nghĩ hết biện pháp tranh thủ để được đến phục vụ tại phòng của anh ta rồi, vẫn còn tốt là ra tay rất rộng rãi, bằng không thì thật sự là thua lỗ, tổn thất không ít tế bào.

Phong Chi Thu lật đi lật lại hai tờ giấy mỏng manh mấy lần, mới lạnh lùng nói với Thẩm Trọng Nguyên: "Cuối cùng thì năng lực của cậu có hạn, hay cô bé kia thực sự quá lánh đời? Chẳng lẽ không có một bức hình nào sao?"

Trên giấy chính là sơ lược lý lịch cuộc đời của Mạnh Khả Ly, hóa ra là con gái do tình nhân sinh ra, khó trách tuổi còn nhỏ thế nhưng có thể khiến cho lão già chú ý, chỉ có điều bức hình trên thẻ học sinh kia cũng không được rõ lắm, tóc mái thật dài che gần hết khuôn mặt nhỏ gầy bằng một bàn tay to, ánh mắt cũng bị kính mắt che kín, trừ bỏ làn da khá tốt căn bản không có ưu điểm gì khác, không biết quyến rũ cái lão già bất tử kia bằng cách nào, khó có thể nào là được người mẹ nhân tình kia của cô ta dạy cho cái kỹ xảo hơn người nào đó sao?

"Cậu cũng không nên oan uổng anh em chứ, cho nên tôi mới nói khẩu vị lão già nhà cậu thật đặc biệt đâu, nha đầu kia hình như rất đơn thuần, thật sự là không tra ra được một chút gì đó, ở trường học cũng rất điệu thấp, bình thường cũng chưa từng chụp ảnh, ngay cả hình ảnh đăng ký này vẫn là trực tiếp lấy được từ trường học." Thẩm Trọng Nguyên vội vàng giải thích, nói đùa, có thể nói anh vô dụng, nhưng không thể hoài nghi năng lực làm viêc của anh được.

"Đơn thuần?" Phong Chi Thu cười lạnh một tiếng, "Một cô gái đơn thuần có thể làm cho cái Lão Hồ Ly đã sống độc thân mười năm năm quyết định tái hôn? Cậu điều tra về bệnh tình của ông ấy là thật sao, cô gái kia rất tinh ranh, đoán chừng gả lại đây vài ngày có thể ngồi hưởng tập đoàn Hải Liên."

"Cậu không phải không để ý cái công ty của ông già kia sao?"

"Tôi không đặt nó ở trong mắt, nhưng công ty này có rất nhiều tâm huyết của mẹ tôi, quyết không thể để người phụ nữ khác ngồi mát ăn bát vàng!" Phong Chi Thu hung hăng nhìn Mạnh Khả Ly trong tài liệu một cái, trầm giọng nói: "Có thể gặp cô gái này ở đâu!"

"Cái này? Dường như hơi khó, cô ấy đã không đi học nữa, khoảng thời gian trước mẹ cô ấy bị bệnh, có mấy ngày còn đến bệnh viện, nhưng ngày hôm qua đã xuất viện về nhà, cả ngày đều ở trong nhà căn bản là không ra khỏi cửa ."

"Vậy thì thôi đi, dù sao còn vài ngày nữa chính là tiệc đính hôn, trực tiếp đến hiện trường là được!"

Thẩm Trọng Nguyên nhàn nhã uống ngụm trà nói : "Cậu thật muốn loại trừ cô gái nhỏ này, vậy tôi có nên thông báo cho tình báo viên làm bùng nổ tin tức này!"

Phong Chi Thu trừng mắt liếc anh ta một cái không nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.